Lăng Việt Sơn vui vẻ dẫn Thủy Nhược Vân đi ăn cơm, muốn vui vẻ ăn một bữa cơm sau thời gian tương tư vì chia ly. Nhưng trong sự sắp xếp này có thêm Thủy Thanh Hiền, khiến hắn như bị dội thao nước lạnh. Đặc biệt là phải ứng phó với những bằng hữu võ lâm của Thuỷ Thanh Hiền. Vì thế, từ bữa cơm ngọt ngào đã thành buổi lễ ra mắt con rể của nhà họ Thuỷ với các thúc bá.

May mắn là bữa cơm này giúp cho mọi người biết đến Lăng Việt Sơn là con rể nhà họ Thuỷ nên cũng có chút an ủi cho tâm hồn mỏng manh của hắn. Thủy Thanh Hiền cũng chỉ nói với mọi người do trước đây con gái bị bệnh nặng, nên hai người chỉ làm lễ thành hôn đơn giản, chưa kịp mở tiệc chiêu đãi mọi người, nên nhân cơ hội này giới thiệu cho mọi người.

Lăng Việt Sơn không quá giỏi máy chuyện xã giao này nhưng hắn vẫn biết chừng mực. Dù sao thì nhạc phụ kính rượu chào hỏi ai thì hắn đều lam theo, ngoan ngoãn vâng lời sẽ không sai. Hắn đâu biết vì sợ sau này có người khác nghi ngờ vì hắn cứ ôm Thuỷ Nhược Vân không buông, khi ăn còn thiếu điều muốn đút cho nàng luon. Tuy nói người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết nhưng chuyện này cũng hơi quá. Cho nên để bảo vệ thanh danh của con gái, Thuỷ Thanh Hiền mới nói dối họ đã tổ chức hôn lễ.

Lăng Việt Sơn thể hiện bản lĩnh ở đại hội Hắc Sát đã khiến nhiều người tò mò, muốn nhân cơ hội hỏi thăm, khách sáo kết giao. Lăng Việt Sơn vẫn giữ bộ mặt tươi cười nhưng trong lòng hắn dã mất kiên nhẫn. Thuỷ Nhược Vân biết tính tình của hắn nên vẫn luôn ở bên cạnh. Lăng Việt Sơn chỉ mong trời mau tối để mấy vị thúc bá này sớm về nghỉ ngơi.

Không chờ đến tối, mấy vị thúc bá dưới sự ám chỉ của Thuỷ Thanh Hiền đều rời đi, Nhưng Lăng Việt Sơn cũng không vui vì nhạc phụ đại nhân bắt hắn về đường khẩu, còn Thuỷ Nhược Vân ở lại quán trọ. Chuyện này làm Lăng tiểu hiệp rất tức giận, nhưng đáng buồn là hắn không dám nói gì.

Vì thế Lăng Việt Sơn ngồi ở đó kéo Thuỷ Nhược Vân ăn cơm tiếp. Họ đã nói về chuyện sau khi tách ra hết lần này đến lần khác nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ. Đến khi Thuỷ Thanh Hiền không thể nhịn được nữa, thẳng thắng đuổi người, nói với hắn: “Nhược Vân đã rất mệt rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, không thể xem thường trận chiến ngày mai.”

Thủy Thanh Hiền sao có thể không biết tâm tư người trẻ? Nhưng ông cũng biết rõ ngày mai nhất định sẽ là một trận ác chiến, Lăng Việt Son trẻ tuổi không hiểu chuyện, ông làm trưởng bối của họ vẫn lên lấy chính sự làm trọng.

Bất đắc dĩ, Lăng Việt Sơn lấy cớ đưa Thuỷ Nhược Vân trở về phòng, dây dưa nửa ngày, cuối cùng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Thuỷ Thanh Hiền, mới lưu luyến từ từ rời đi. Thủy Nhược Vân đỏ mặt dưới ánh nhìn của cha. Đêm nay, nàng nằm trên giường cũng không ngủ được, nàng cũng rất nhớ hắn. Gặp mặt mà không được bên nhau còn khó chịu hơn là không được gặp mặt.

Nàng lăn qua lăn lại thật lâu, không hề buồn ngủ. Đột nhiên nàng nghe từ cửa sổ vang lên tiếng động, nàng ngồi dậy thì thấy Lăng Việt Sơn tươi cười, thăm dò nhìn, bước vào từ cửa sổ.

Thủy Nhược Vân bật cười, vậy mà hắn cũng dám. Lăng Việt Sơn nhanh nhẹn nhảy vào phòng, đặt một ngón tay lên môi nói nhỏ: “Thê tử, nhỏ tiếng thôi, đừng dụ lão gia đến đây.”

Thủy Nhược Vân vẫn không nhịn được cười lớn, nàng dang tay muốn ôm hắn. Lăng Việt Sơn chạy đến, ôm nàng vào lòng rồi hung hăng hôn nàng, nói: “Ta rất là nhớ nàng.”

Hai người dính vào nhau một hồi, Lăng Việt Sơn cởi áo ngoài và giày, không khách khí nhanh chóng chui vào chăn, vẻ mặt vô lại: “Ta muốn ôm thê tử ngủ.”

Thủy Nhược Vân còn cảm thấy rất vui, học dáng vẻ hắn nhéo mình, nhéo mặt hắn hỏi: “Chàng không sợ bị cha ta phát hiện sao?”

Lăng Việt Sơn cọ đầu vào ngực nàng, làm nũng: “Nhưng ta muốn ôm nàng ngủ. Cha nàng thật nhẫn tâm. Nếu lỡ bị phát hiện thì nàng phải bảo vệ ta nha Nhược Nhược.”

Thủy Nhược Vân nhịn không được lại cười thành tiếng: “Được, được, ta sẽ bảo vệ chàng.”

Nàng nghĩ sáng mai lại bảo tiểu gia này về đường khẩu, xem như hắn chưa hề đến.

Hắn cong miệng cười tinh nghịch: “Ta đã tắm rửa thay quần áo rồi mới đến. Ta sợ mình đánh nhau sẽ có mùi làm thối nàng. Thay quần áo rồi thì sáng mai ta sẽ xuống lầu chờ sẵn, cha nàng sẽ cho rằng ta mới từ đường khẩu tới.”

Hắn rất đắc ý vì sự khôn vặt này của mình, ôm nàng thở dài, trong lòng như có viên đường lăn qua lăn lại. Hết sợ nàng lại hôn, lát lại làm loạn, Thuỷ Nhược Vân vừa tránh vừa nói: “Chàng mau ngủ đi, ngày mai còn phải tỷ võ đó. Phải nghỉ ngơi mới đủ tinh thần thi đấu.”

Nàng cũng biết cha tách hai người họ ra là vì sợ hắn làm loạn, không chịu nghỉ ngơi thật tốt.

“Được, được, mau ngủ đi.”

Lăng Việt Sơn vui vẻ vẫn luôn nở nụ cười, dùng sức ôm một cái, nhắm mắt lại. Sau đó lại nói: “Nhược Nhược, ta muốn đưa nàng trốn đi, ta đã tìm được một nơi, rất tốt.”

Vừa nói xong, eo hắn bị nhéo một cái, Thuỷ Nhược Vân rất buồn cười với tính khí trẻ con của hắn: “Đừng nói nhảm, cha ta sẽ đánh chàng đó.”

“Thiệt mà.”

Hắn mở to mắt nhìn nàng: “Ta thật sự đã tìm được một nơi rất tốt. Hôm đó, ta thấy cha nàng đến liền biết chúng ta không thể ở chung. Lâu rồi không gặp, chẳng lẽ nàng không nhớ ta? Chờ xong chuyện này, ta sẽ đưa nàng đi trốn mấy ngày để đi chơi.”

Nàng vùi đầu vào ngực hắn: “Được, chàng nói gì cũng được, bây giờ thì mau ngủ đi, phải đối phó xong trận tỷ võ ngày mai rồi mới đi được.”

Nghĩ lại, sau đó hung hăng nói: “Nếu ngày mai chàng làm mình bị thương thì hừ, không được đi nữa.”

Hắn cười đến rung người, vỗ sau lưng nàng. Hai người nói chuyện phiếm với nhau một hồi, cuối cùng cũng tiến vào mộng đẹp. Lăng Việt Sơn nghĩ không còn Cửu Vĩ Công Tử nữa, ngày mai phải hỏi Đao Tiểu Thất xem có thể có thể không đánh nhận thua hay không. Như vậy ngày mai có thể kết thúc rồi. Sau đó, hắn muốn tính sổ với Cửu Vĩ Độc Nương và Long Ấn, dám đả thương Nhược Nhược thì phải trả lại gấp bội. Sau đó sẽ mang Nhược Nhược đi trốn. Vừa nghĩ đến chuyện này đã thấy vui, ngày mai thật tốt đẹp.

Chỉ là ngày mai không hề giống tưởng tượng của Lăng Việt Sơn. Trận ác chiến đó đã chính thức kéo Lăng Việt Sơn vào giang hồ.

Ngày hôm sau, Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân đi theo Thủy Thanh Hiền và những người khác đến dãy núi Diệu Dương, lại không nghĩ sẽ thấy tình cảnh này. Chỉ thấy mấy người La Diễm Môn kia, đặt một đống thi thể trên sườn núi tròn, vẻ mặt đằng đằng sát khí, trông rất tức giận. Hỏi thăm mới biết được, thì ra hôm qua, sau khi Thư Sinh chết, La Diễm Môn họ tức tốc về La Trang để bàn kế sách đối phó. Muốn chờ hôm nay quay lại đấu trận thứ hai. Kết quả vừa trở lại La Trang đã thấy gần 30 đệ tử bị giết hết, không biết La Trang bị người nào dùng huyết tẩy thành như vậy.

La Diễm Môn tất nhiên không nuốt nổi mối hận này, hôm nay thừa dịp đại hội Hắc Sát tập trung nhiều nhân sĩ giang hồ, nên nhất định phải náo loạn một trận. Vốn chuyện Thư Sinh chết trong tay Thẩm Yên thì họ đã ôm một bụng lửa giận, vừa trở về La Trang đã thấy bị huyết tẩy như vậy, nên càng phẫn nộ hơn. Vì thế hôm nay mới có tình cảnh này.

La Diễm Môn liệt kê mấy kẻ thù mà mình dự đoán, yêu cầu họ đứng ra giải thích. Thứ nhất là Đại Lý Tông Thị. Bởi vì đại tiên Tông Thị là Tông Nhận Tư không hợp với tông chủ Tông Tiềm Nguyệt, vì thế bị Tông Tiềm Nguyệt hãm hại, không thể không cố gắng trốn thoát ra khỏi cốc, đến nhờ cậy La Diễm Môn. Lần này La Diễm Môn tham gia đại hội Hắc Sát, có liên quan gì đến Tông Thị không? Vậy mà Tông Thị lại cố tình đến xem chuyện vui. Cho nên Tông Thị bị nghi ngờ nhiều nhất.

Thứ hai là nhà họ Thuỷ ở Giang Tô. Nhà họ Thuỷ bao che Đại Đạo Dạ Hương, trên giang hồ không ai mà không biết. Nhưng sau đó lại có lời đồn nói Đại Đạo Dạ Hương đã vào La Diễm Môn, rõ ràng là nhà họ Thuỷ thoái thác trách nhiệm, vu oan giá hoạ.

Thứ ba, nhóm người bị nghi hơi nhiều, chính là những bang phái khác đang tham gia tỷ võ. Vì để dọn chướng ngại cho trận thứ hai, có thể bang phải nào đó đã độc ác ra tay với họ.

Bọn họ vừa nói xong chuyện này, Tộc Mãng Thần, Quỷ Vực và Ngũ Độc Giáo đều khịt mũi coi thường. Khẩu khí này cũng quá lớn, dường như La Diễm Môn họ nghĩ hôm nay mình chắc chắn thắng mà phải khiến mấy môn phái khác phải ra tay ám sát như vậy. Còn nữa, nếu có thể giết chết nhiều đệ tử của La Diễm Môn như vậy, chẳng lẽ còn sợ trận tỷ võ hôm nay sao?

Thủy Thanh Hiền cũng lập tức tỏ vẻ bất mãn: “Đậu môn chủ nói lời này thật thú vị, ngươi nói ta bao che Đại Đạo Dạ Hương, lấy chứng cứ ra đây đi. Lúc trước con gái nhà ta bị Đại Đạo Dạ Hương truy kích, may mà được bằng hữu giang hồ tương trợ, may mắn thoát nạn, chuyện này cũng không phải bí mật gì trong giang hồ. Sao ta có thể bao che Đại Đạo Dạ Hương? Lúc đó đúng là ta có bắt được một trong hai người họ, nhưng không lâu sau đó hắn đã trốn thoát. Chuyện này thì Thiết Chuỳ Trương Bộ Đầu có thể kiểm chứng.”

Ông nói xong thì có nhiều người đồng tình, xác thực, lúc đó nhóm người bọn đã đến nhà họ Thuỷ náo loạn, nhưng không thu hoạch được gì, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy xấu hổ.

Tông Nhận Tư lạnh lùng nói: “Đại Đạo Dạ Hương kia chính là con ruột của tứ cô gia trong hoa cốc Tông Thị. Tông chủ Tông Thị Tông Tiềm Nguyệt và Lăng Việt Sơn, con rể của nhà họ Thuỷ là bằng hữu, cho nên Tông Thị thông đồng với nhà họ Thuỷ thì có gì lạ.”

Mọi người nghe xong thì đồng loạt ồ lên, thì ra nhà họ Thuỷ và Tông Thị còn có mỗi quan hệ sâu xa này, khó trách họ cùng nhau ngồi xem trận đấu. Tông Tiềm Nguyệt liền đáp lời của Đại Tiên: “Tông Nhận Tư, ngươi không yên ổn ở Tông Thị làm Đại Tiên mà gia nhập tà giáo La Diễm Môn, vi phạm ý chỉ của Hoa Thần, ở hoa cốc thì cưỡng hiếp dân nữ, lại có ý đồ xấu với thê tử của ta, không thành thì chém bị thương người trong tộc và nghĩa đệ. Sau đó lại nhiều lần cùng La Diễm Môn xâm phạm hoa cốc. Mối thù này, Tông mỗ còn muốn đợi đại hội này kết thúc thì âm thầm chấm dứt. Không ngờ lại có người không cần mặt mũi, còn cả an ngậm máu phun người. Hôm nay nhân dịp có đây đủ các vị tiền bối, anh hùng võ lâm, chúng ta đem chuyện trước đây nói rõ đi.”

La Diễm Môn không chấp nhận những chuyện này, đều phủ nhận hết. Chuyện này làm cho một người trong La Diễm Môn là Thất Thiết Sinh Yên tức giận. Hắn quăng một cái bao ra, hơn hai mươi thi thể lộ ra. Ở đó lớn tiếng mắng, dù chết cũng không chịu bỏ qua. Những thi thể đó chết rất khó coi, trông rất đáng sợ, còn bốc mùi hôi thối. Thuỷ Nhược Vân vừa thấy thì kinh ngạc cúi đầu. Lăng Việt Sơn ôm nàng vào lòng, trong lòng giận dữ.

Đao Tiểu Thất ôm đao, lạnh nhìn Đồng Thiên Sách ngồi trên cao. Vẻ mặt Đồng Thiên Sách vô cảm, để tuỳ ý La Diễm Môn náo loạn.

Hôm nay, Niên Tâm Phù cũng theo Mai Mãn đến, vừa thấy dáng vẻ của La Diễm Môn như vậy thi không nhịn được, đứng ra nói: “La Diễm Môn mấy người bắt cóc làm nhục nhiều nữ tử như vậy, còn có mặt mũi nói mấy chuyện này. Ta khinh! Nhiều đệ tử của Bách Cầm Môn chúng tôi đều bị mất tích, chết thảm, sư phụ cũng bị hãm hại, không rõ sống chết, các ngươi còn mặt mũi nói chuyện này sao? Hôm nay Niên Tâm Phù ta muốn ở trước mặt mấy vị anh hùng võ lâm thay sư môn ta đòi công đạo.”

Chuyện này vừa mới khơi lên mà người bắt đầu lại là nữ tử giang hồ nên những người phía sau đương nhiên cũng sôi nổi hơn.

Đậu Thăng Dũng vừa thấy Niên Tâm Phù đứng ra nói, trong mắt chợt sáng lên, trầm nói nói: “Hoả Phượng Hoàng, các ngươi thật đúng là dám nói, trước đến giờ, Bách Cầm Môn các ngươi không hề liên quan đến La Diễm Môn chúng ta, nếu ngươi nói đệ tử của chúng ta phạm tội kia thì ngươi phải đưa ra chứng cứ mới đúng chứ. Các ngươi tuỳ tiện nói La Diễm Môn bắt người, nói không có bằng chứng thì nói cũng như không thôi.”

Thủy Thanh Hiền lạnh lùng cười: “Không biết còn nghi ngờ của Đậu môn chủ có chứng cứ không?”

Hai bên tranh chấp rất lâu không có kết quả, Đậu Thăng Dũng lộ vẻ sát khí: “Cho nên các ngươi muốn tính toán mấy tôi danh này của chúng tôi để giấu hoạt diệt môn của chúng tôi đúng không?”

Đệ tử La Diễm Môn hung hăng hơn, đồng thời lấy ra vũ khí. Đậu Thăng Dũng lại nói: “Dù hôm nay chúng tôi có chết thì cũng phải đòi lạ công đạo cho mấy đệ tử đã chết của bổn môn.”

Hai bên chính giương cung bạt kiếm, tình hình căng thẳng. Đao Tiểu Thất ôm đao, ở bên cạnh nói: “Đại hội Hắc Sát không phải là nơi tỷ võ sao? Đồng đại nhân, người cứ đứng nhìn họ liều sống liều chết như vậy, không ngăn cản sao? Mấy người chân chính đến tỷ võ như chúng tôi thì làm sao đây?”

Đồng Thiên Sách suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói: “La Diễm Môn gặp hoạ diệt môn cũng không phải chuyện nhỏ. Dưới tình hình hiện tại, cũng không thể tiếp tục thi đấu. Tốt nhất là giải quyết ân oán trước đi.”

Lăng Việt Sơn ôm một bụng lửa giận, nhìn thấy mấy vết thương trên người Thuỷ Nhược Vân, hắn liền muốn nổi trận lôi đình, bọn họ còn dám kéo Tông Thị và nhà họ Thuỷ vào. Thuỷ Nhược Vân bịt mũi dựa vào ngực hắn, mùi của mấy thi thể kia rất thối,Nhược Lăng Việt Sơn đưa nàng ra chỗ khác, dùng gió nhẹ thổi bay mùi đi để nàng dễ chịu hơn.

Lời nói của Đồng Thiên Sách nói làm không khí hiện trường càng bốc hoả lên tới đỉnh điểm, ai bên âm ĩ không thôi. Lăng Việt Sơn thấy Thuỷ Nhược Vân khó chịu đến phát ốm, trong lòng giận dữ không chịu được, che tai Thuỷ Nhược Vân lại, vận khí quát lớn: “Tất cả đều câm miệng hết cho ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play