“Tông Cửu, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Lăng Việt Sơn biết rằng lúc này Tông Tiềm Nguyệt có ích hơn hắn nhiều.

Quả thật, cách suy nghĩ Tông Cửu khác với Lăng Việt Sơn, ngoài việc truy tìm những nữ nhân giang hồ bị bắt, hắn còn phải để mắt đến Tiêu Nhiễm Vi. Thủy Nhược Vân và Niên Tâm Phúc hiện đang ở cùng Cửu Vĩ Công Tử, tạm thời không có nguy hiểm gì, Cửu Vĩ Công Tử tự cao tự đại, hắn vốn không coi trọng hai nàng, hắn chỉ muốn lợi dụng họ như công cụ để khiêu khích Cửu Vĩ Độc Nữ. Cửu Vĩ Độc Nữ và người của La Diễm Môn cũng không phải đồ ngốc, họ không đối phó được với con khổng tước biến thái này, dĩ nhiên sẽ đổi mục tiêu, cho nên trong khoảng thời gian này mới chạy ra khỏi thành. Cửu Vĩ Công Tử đúng là nói được làm được, Độc Nương đi đến đâu hắn sẽ theo đến đó, mình không đi được sẽ phái người đi theo, tóm lại là muốn phá hư chuyện. Cuối cùng La Diễm Môn chỉ có thể đổi đối sách, Độc Nương dẫn dụ Cửu Vĩ Công Tử đi để người khác làm nhiệm vụ. Cho nên trước mắt, Nguyệt Ảnh cũng không có chỗ để đột phá.

Nhưng Tiêu Nhiễm Vi thì khác, nàng đi cùng sư môn, đường khẩu xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Tiềm Nguyệt thấy khả năng lớn nhất là do nàng ta, nhưng theo lý thuyết nàng ta không có giao tình với La Diễm Môn, cho nên chuyện này có thể sẽ thành mấu chốt để đột phá tình hình.

Điều tra Tiêu Nhiễm Vi không hề thuận lợi, giống như nàng đã biến mất cùng với Bách Cầm Môn vậy, không tra được tung tích. Tất Đan Dương cứ trách mình ban đầu suy nghĩ không thấu đáo, chỉ muốn đưa cô nương này đi, không nghĩ đề phòng sau này nàng còn hữu dụng. Nhưng mọi người không ngờ, hai ngày sau, Tiêu Nhiễm Vi xuất hiện, nàng không đến đường khẩu cũ mà đến bên ngoài phủ của Cữu Vĩ, yêu cầu muốn gặp Niên Tâm Phù. Mật thám trở lại báo, Tiêu Nhiễm Vi vừa thấy Niên Tâm Phù đã nói sư môn xảy ra chuyện, nàng phải trờ về, khuyên Niên Tâm Phù rời đi với nàng. Mật thám báo mặt mũi Tiêu Nhiễm Vi tiều tụy, dường như rất mệt mỏi. Nhưng Niên Tâm Phù không trở về với Tiêu Nhiễm Vi, nàng đã hứa sẽ bảo vệ Thủy Nhược Vân, tất nhiên không dễ rời đi như vậy. Lần này Tiêu Nhiễm Vi rất giận dữ, hai người cãi nhau một trận, không vui mà giải tán. Kết quả Tiêu Nhiễm Vi bị nha hoàn của phủ Cửu Vĩ mời đi. Mật thám của Nguyệt Ảnh tiếp tục theo dõi Tiêu Nhiễm Vi.

Sau khi nghe báo cáo, Tông Tiềm Nguyệt và Lăng Việt Sơn đều cảm thấy kỳ lạ. Tông Tiềm Nguyệt ra lệnh cho mật thám gửi một bức thư cho Niên Tâm Phù, nói rằng sư môn nàng có điểm khác thường, Nguyệt Ảnh đang điều tra, để nàng dù thế nào cũng không nên rời khỏi phủ Cửu Vĩ, trừ khi Lăng Việt Sơn và Mai Mãn đến tiếp ứng.

Lăng Việt Sơn lại nghĩ, nếu như phái người đi ngăn cản La Diễm Môn bắt cóc những nữ nhân giang hồ đó, cứu họ về, cắt đứt con đường luyện tà công của họ, không phải sẽ hiệu quả hơn sao?

Nhưng Tông Tiềm Nguyệt nói: “Tất nhiên chúng ta không thể cứ để La Diễm Môn như vậy, nhưng chúng tôi không đủ bản lĩnh. Trước hết, Nguyệt Ảnh là một tổ chức ngầm, khi làm việc không thể phô trương, nếu không sẽ bại lộ thân phận, như vậy Nguyệt Ảnh sẽ không còn giá trị tồn tại. Thứ hai, Tông Thị không tiện ra mặt, tộc ta ẩn cư ở hoa cốc nhiều năm, tộc nhân ít có khái niệm với giang hồ, cũng không muốn liên quan đến chuyện gian hồ thế tục, chỉ cần tự bảo vệ là được. Nếu phái phần lớn người ra, chỉ sợ hoa cốc sẽ bị tổn hại. Còn mặt khác, hành động quỷ dị của La Diễm Môn rất có tổ chức, còn có nhân vật cấp hộ pháp, võ công cao cường, chắc ngươi cũng thấy đó. Nếu như muốn ngăn cản hành động của họ thì cần tiêu diệt tà phái này, cần số lượng lớn cao thủ võ công cao cường, với năng lực của chúng ta thôi thì rất khó.”

Trong lòng Lăng Việt Sơn biết Đại Tiên đã quá quen thuộc với hoa cốc, bây giờ hắn còn cấu kết với La Diễm Môn, đối với Tông Thị, La Diễm Môn là một khối u lớn, nếu không cắt bỏ, sớm muốn gì cũng tự làm khổ mình. Cho nên theo ý muốn tiêu diệt La Diễm Môn của Tông Tiềm Nguyệt mà hắn vừa phân tích, chính là tình huống thực tế nhất.

Ngoài ra, Tông Tiềm Nguyệt thậm chí còn nghĩ ra một cách để Tông Nhã Bình phá vỡ tình huống giang hồ đang đuổi bắt Đại Đạo Dạ Hương, La Diễm Môn này bắt nữ nhân cũng là hành động gian dâm xấu xa, Đại Đạo Dạ Hương biến mất trên giang hồ lâu như vậy, đúng lúc La Diễm Môn lại có hành động như vậy, Tông Tiềm Nguyệt muốn tung tin nói Đại Đạo Dạ Hương là người của La Diễm Môn, đem những người muốn bắt Đại Đạo Dạ Hương chuyển hướng sang La Diễm Môn, như vậy có thời gian để cho Tây Nha Lãng Thanh giải quyết vấn đề nhận người thân, dù sao Đại Đạo Dạ Hương làm nhiều chuyện ác, cũng nên gánh trách nhiệm, đây là một chuyện khác.

Tông Tiềm Nguyệt lại nói: “Đối với việc này,chỉ có võ lực thôi là không đủ, đại hội Hắc Sát này là cơ hội. La Diễm Môn xem chừng nhất định sẽ tham gia. Muốn đánh bại họ, có thể không chỉ chúng ta.”

Mượn dao giết người, thừa dịp rối loạn để chiến thắng, đôi khi thế giới phải tàn nhẫn như vậy.

Đương nhiên, biết địch biết ta mới có thể có phần thắng, Tông Tiềm Nguyệt đem theo 2 quyển sách Đại Tiên để ở Phụng Hương Các là “Phần Dương Ngũ Tuyệt Công” và “Nữ Nhi Kinh” tới đây. Vạn vật đều có quy luật tự nhiên, phải thuận theo tự nhiên, Phần Dương Ngũ Tuyệt Công là âm độc, làm chuyện nghịch thiên để nhanh chóng tăng công lực nên nhất định có sơ hở trí mạng. Khi ở hoa cốc, Tông Tiềm Nguyệt vẫn nghiên cứu, hy vọng tìm ra điểm mấu chốt. Lăng Việt Sơn nghe hắn nói, đột nhiên nghĩ đến Đại Tiên lén luyện Kim Cương Ấn, mà Kim Cương Ấn và Phần Dương Ngũ Tuyệt Công lại có thể dùng cùng lúc, chắc chắn nó có điểm gì chung. Đã như vậy, có thể sẽ tìm ra được sơ hở của Phần Dương Ngũ Tuyệt Công.

La Diễm Môn mới xuất hiện trên giang hồ chưa lâu, nhưng chỉ trong vài năm, nó đã nhanh chóng trở thành một tà phá trong giới giang hồ, quả thực là do thủ đoạn quỷ quyệt và võ công của họ. Bọn họ đúng là sẽ tham gia đại hội Hắc Sát, thời gian này cũng có không ít hoàng hoa khuê nữ, đặc biệt là nữ nhân có luyện nội công bị bắt để tu luyện, nhanh chóng tăng nhanh công lực. Tiêu Nhiễm Vi là một trong số đó. Mật thám Nguyệt Ảnh hồi báo, Tiêu Nhiễm Vi đi đến một nơi ngoài thành được gọi là La Trang sơn trang, điền trang đó đã bị bỏ trống mấy năm, năm ngoài mới bắt đầu có người ở. Lần điều tra Tiêu Nhiễm Vi này, họ phát hiện đó là nơi của La Diễm Môn. Tiêu Nhiễm Vi kia trở về nét mặt như đưa đám, còn sợ hãi, kinh hoàng.

Khi nàng ở ngoài thành, một nam nhân đến gặp nàng, hắn dường như đang trách móc nàng điều gì đó, thậm chí còn tát nàng một cái. Tiêu Nhiễm Vi kích động hét lên một lúc, các mật thám ở rất xa, chỉ nghe thấy mấy câu “Tôi sẽ đưa nàng ta đến.”, “Đừng làm đả thương sư phụ ta”, “Giết ta, là được rồi, giết ta là được rồi.”. Xem ra La Diễm Môn đã bắt được mô chủ nên lợi dụng hắn để uy hiếp nàng, dụ Niên Tâm Phù đến chỗ La Diễm Môn. Mật thám báo lại tình huống, khi họ theo dõi ở La Trang sơn trang, xém chút đã bị người của La Diễm Môn phát iện, sau đó có một nam nhân cao lớn, trẻ tuổi lẻn vào La Diễm Môn, ôm ra một nữ nhân, nên đã chuyển hướng chú ý của La Diễm Môn. Nam nhân kia võ công rất cao, khinh công rất giỏi.

Mật thám không theo kịp nam nhân đó, nên việc theo dõi bị đứt đoạn, nhưng thời gian này, cũng có nhiều nhân sĩ giang hồ vào thành Phong Thăng, có cao thủ qua lại cũng không phải chuyện lạ, Tông Tiềm Nguyệt đành phải dặn dò họ cẩn thận hơn là được.

Ngày hôm đó, Tông Tiềm Nguyệt nhận được tin Cửu Vĩ Công Tử dẫn Niên Tâm Phù đến tửu lầu lớn nhất ngoại ô tên là Phong Thịnh để ăn cơm. Tông Tiềm Nguyệt quyệt định đi điều tra thử. Trên lầu, trong một căn phòng trang nhã được che kín, trước cửa tửu lầu có một chiếc xe ngựa hoa lệ, từ cửa xe ngựa đến cửa căn phòng trang nhã đó có một tấm lụa đỏ thêu chỉ vàng, bên cửa xe và cầu thang trên lâu còn có mấy nha hoàn xinh đẹp lộng lẫy. Xếp thành hàng, làm Tông Tiềm Nguyệt cũng thầm líu lưỡi không nói nên lời. Hắn, Tất Đan Dương và mấy thủ hạ ngồi gần cầu thang để điều tra.

Trong bữa ăn, chỉ thấy có nhiều món ăn được mang lên và mang xuống, người phục vụ chỉ đưa thức ăn đến cầu thang, tự có nha hoàn nhận lấy, thử độc bằng châm, sau đó mới bưng lên, thậm chí không có tiểu nhị nào có thể đi lên cầu thang. Cửu Vĩ Công Tử ở trên lầu cũng không bớt phóng túng, lớn tiếng nói chuyện, khí thế có phần kiêu ngạo, bá đạo. May mắn thay, Tông Tiềm Nguyệt và những người khác vẫn có thể lắng nghe âm thanh trên lầu một lúc. Cửu Vĩ không nói chuyện chính sự gì, chẳng qua chỉ khoe khoang với Niên Tâm Phù. Hỏa Phượng Hoàng vẫn lãnh đạm nói chuyện phiếm như thường, rất ít đáp lời.

Sau khi ăn xong hơn nửa canh giờ, một nam nhân to lớn ăn mặc như đầu bếp bước vào từ sân sau. Hắn thoạt nhìn khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, cao to cường tráng, lưng dài vai rộng, ngũ quan bình thường, nhưng nghiêm túc lạnh lùng. Tựa như hắn mới từ phòng bếp đi ra, trên người còn có mùi dầu mỡ, dùng khăn trên vai lau mặt, đi thẳng sswna cầu thang. Nhìn thấy hắn, nha hoàn ở cầu thang cũng không dám ngăn cản, cung kính cúi đầu để hắn đi lên. Nam nhân nhìn nàng, cau mày và đi lên với vẻ mặt không vui. Tông Tiềm Nguyệt tò mò, đây là loại đầu bếp nào, sao lại có mặt mũi như vậy. Mật thám bên cạnh nhỏ giọng nói: “Hôm đó ở La Trang, chính là người này.”

Đầu bếp trên lầu họ Đao, Đao Tiểu Thất. Hắn vừa đi lên, thấy Cửu Vĩ Công Tử, thì không chút khách khí nói: “Quả nhiên là ngươi, sớm biết ta đã đem mấy món kia cho chó ăn, còn hơn bị ngươi lãng phí. “

Chiếc bàn lớn đầy ắp sơn hào hải vị, nhưng mỗi dĩa chỉ ăn vài đũa. Đao Tiểu Thất rất không hài lòng, là đâu bếp, hắn ghét nhất những người lãng phí thức ăn.

Cửu Vĩ thấy hắn đến, mới đầu còn cười toe toét vui vẻ, nhưng nghe hắn nói xong suýt chút nữa thì nhảy cỡn lên, nhưng nghĩ đến mỹ nhân bên cạnh mình, cuối cùng bèn mởi quạt ngọc ra, che lại phẩy phẩy: “Đao Thất, thúi chết ngươi, lâu rồi không gặp, vẫn không lễ phép như vậy.”

Vẻ mặt Đao Tiểu Thất không kiên nhẫn: “Ngươi thì vẫn dung tục như vậy, đại lão gia tuổi cũng không nhỏ, còn học theo mấy cô nương làm điệu, mà cũng không cảm thấy buồn nôn.”

“Ngươi nói cái gì?”

Cửu Vĩ nhịn không được nữa nhảy dựng lên, ngón tay như hoa sen chĩa ta, hướng về Đao Tiểu Thất mắng: “Cái tên hồ đồ này, suốt ngày mang bộ mặt người chết, ngươi nói xem bao lâu rồi người chưa về đây. Có nghĩ xem phải gửi một là thư xem như báo hiếu hay không?”

“Cho nên ngươi suốt ngày ăn mặc như hồ ly tinh, động một chút là nhảy lên như châu châu, là giúp ta nở mày nở mặt hay sao?”

Đào Tiểu Thất hiển nhiên không coi trọng sự tức giận của Cửu Vĩ, hắn khoanh tay và cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Nghe những gì hắn nói, Niên Tâm Phù cảm thấy hắn miêu tả về Cửu Vĩ Công Tử quá đúng, không nhịn được, bật cười một tiếng. Cửu Vĩ Công Tử thấy vậy càng thêm mất mặt, càng thêm tức giận, thở hổn hển mà không biết làm cách nào để cãi lại. Hắn nhẫn rồi nhịn, đi qua đi lại hai vòng, chưa biết nên đáp lại thế nào. Đao Tiểu lại nói: “Ngươi đưa đại phu đến đây đi, để hắn đến tìm ta.”

Cửu Vĩ vừa nghe, liền vui vẻ: “Sao rồi, nữ nhân ngươi nhặt được vẫn còn mất trí sao? Ha ha, ta nói sao ngươi lại cố tình đến tìm ta chứ. Nhưng ta không thích thái độ cầu xin của ngươi.”

Hắn dặm chân, nghiêng đầu, như đang đợi người kia cầu xin.

Trước khi hắn đắc ý xong, một con dao làm bếp lớn, sáng loáng đã chém ra, bổ xuống nóc của chiếc xe ngựa lộng lẫy ở tầng dưới. Cửu Vĩ nhìn xuống dưới, khuôn mặt gần như biến dạng vì tức giận. Đao Tiểu Thất lạnh lùng nói: “Ngươi biết tính tình ta không tốt, không có kiên nhẫn, hôm nay nhất định phải gặp đại phu, nếu không ngươi không có xe ngựa ngồi, không có vải đỏ để giẫm, ta sẽ để cho ngươi lội bùn về.”

Cửu Vĩ Công Tử dường như bất lực trước hắn, cãi nhau một lúc rồi tức giận quay lại, Niên Tâm Phù đi theo sau hắn, cố gắng nhịn cười, khi đi ngang qua bàn Tông Tiềm Nguyệt, nàng trượt chân, loạng choạng và bám vào bàn để đứng lên. Tông Tiềm Nguyệt đưa tay ra để giúp nàng, nha hoàn đã vội vàng đến, Niên Tâm Phù gật đầu cảm ơn, rồi để nha hoàn đỡ đi. Đao Tiểu Thất chậm rãi đi xuống lầu, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, hắn liếc nhìn những thực khách trong sảnh, sau đó quay người quay trở lại sân sau.

Ngay khi Tông Tiềm Nguyệt trở lại đường khẩu, đã kể với Lăng Việt Sơn về chuyện khi nãy, có vẻ như Đao Tiểu Thất rất quen thuộc với Cửu Vĩ, có mối quan hệ khá thân thiết. Hắn phải điều tra người này. Lúc Niên Tâm Phù mượn cơ hội trượt chân để lén đưa một bức thư. Cô nương đó thật thông minh, biết đi ra ngoài sẽ có cơ hội nên đã chuẩn bị trước, nếu có cơ hội sẽ đưa cho bọn họ.

Đó là một bức thư do Thủy Nhược Vân viết cho Lăng Việt Sơn. Bức thư nói rằng ngoại trừ rất nhớ hắn, những thứ khác đều ổn, Cửu Vĩ Công Tử mặc dù hơi điên nhưng hắn đối xử với nàng không tệ, ngươi trong phủ cũng rất chăm sóc nàng, còn có đại phu trị thương, xương của nàng đã liền rồim đang phục hồi rất tốt, hắn không cần lo lắng. Bây giờ có thể để chân xuống đất. Nàng còn dặn hắn dưỡng thương cho tốt, đừng manh động, khi trở lại nàng phải kiểm tra xem hắn có gầy đi không, nếu gầy đi nàng sẽ tức giận.

Bức thư cũng đề cập đến một số tin tức mà Niên Tâm Phù tìm thấy trong biệt phủ, Cửu Vĩ Công Tử dường như đang chuẩn bị cho một chuyện lớn nào đó, qua lại với nhiều nhân sĩ giang hồ, hắn nói chuyện rất phô trường, làm việc thì lớn lối, nhưng lại lặng lẽ tiếp xúc với mấy nhân sĩ giang hồ này. Hắn không đặt La Diễm Môn vào mắt, ít nhất trước mặt các nàng cũng phải khoe khoang một chút, cảm giác như hắn nắm được chuôi của La Diễm Môn vậy.

Lăng Việt Sơn cầm bức thư và đọc đi đọc lại nó như một báu vật, không nỡ đặt xuống. Tông Tiềm Nguyệt nhìn vẻ ngu ngốc đó, không thể không nhớ đến thê tử của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play