Thủy Nhược Vân ra khỏi cửa tiệm hương liệu, cẩn thận rời khỏi thành và vội vã lên đường. Nàng liên tiếp rẽ qua ba ngã, chạy thẳng vào thôn. Sau khi vào thôn, nàng cưỡi ngựa không ngừng cho đến khi đến một căn nhà nhỏ sau thôn. Xuống ngựa, nhìn quanh, đang đi về phía căn nhà, ngước mắt lên thì thấy Cửu Vĩ Độc Nương đang mỉm cười với mình trên cây trước mặt.

Thủy Nhược Vân cả kinh, lui về phía sau mấy bước, vội vàng quay người lên ngựa, muốn chạy trốn, lại bị một chưởng đánh ngã. Nàng thảm thiết kêu lên, té ngã trên đất, lăn vài vòng. Cửu Vĩ Độc Nương nhẹ nhàng đáp xuống, vẫn cười quyến rũ. Bên kia, Long Ấn lạnh lùng đứng nhìn bọn họ một hồi, sau đó xoay người đi vào trong nhà.

Cửu Vĩ Độc Nương cúi đầu nhìn Thủy Nhược Vân, ánh mắt long lanh như muốn rơi nước mắt. Nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi sợ kông? Tại sao không kêu lên?”

Thủy Nhược Vân chống người lui về phía sau, lại quay đầu liếc nhìn Long Ấn, chỉ thấy hắn đi quanh quẩn, không vội xông vào. Thủy Nhược Vân quay đầu lại, nhìn Cửu Vĩ Độc Nương hỏi: “Làm sao ngươi nhận ra ta? Chẳng lẽ ta giả trang không giống sao?”

Nàng đã rất cố gắng học giống cô nương bán hoa rồi mà.

Cửu Vĩ Độc Nương mỉm cười: “Mấy cái khác ta không nhìn ra, nhưng mà…”

Nàng đột nhiên đưa tay đặt lên cổ áo của Thủy Nhược Vân, vuốt ve cổ của nàng, Thủy Nhược Vân giật mình nổi da gà, nghe Cửu Vĩ Độc Nương thì thầm: “Tình lang của ngươi rất thích cắn ngươi đúng không?”

Thủy Nhược Vân chợt nhận ra rằng ngày hôm qua, Lăng Việt Sơn không ngừng mút và cắn vào cổ nàng, có lẽ sẽ để lại dấu vết. Cửu Vĩ Độc Nương nói: “Hắn quấn chặt lấy ngươi, ta không nhìn thấy mặt ngươi, nhưng khi ngươi vươn tay ôm hắn, trên cổ để lộ ra vết tích.”

Nàng liếm liếm môi, giọng nói càng thêm mê người: “Hắn làm ngươi rất sung sướng đúng không?”

Thủy Nhược Vân hiểu ý của nàng, nhìn thấy khuôn mặt xấu xa quyến rũ của nàng ta thì vô cùng tức giận, liền giơ tay tát nàng ta một cái: “Ngươi thật vô sỉ!”

Cửu Vĩ Độc Nương vẫn tươi cười mê người, nhưng lại hung hăng bóp chặt cổ tay Thủy Nhược Vân: “Tiểu muội muội, không phải ai ngươi cũng có thể ra tay, tính tình của ngươi, sao tình lang ngươi chịu nổi chứ.”

Cổ tay của Thủy Nhược Vân bị đau, lại bị lời của Cửu Vĩ Độc Nương chọc giận, tức đến ứa nước mắt. Nàng không giỏi chửi người, chỉ có thể lớn tiếng nói: “Ngươi vô sỉ, câm miệng.”

Cửu Vĩ Độc Nương ném nàng xuống đất, vừa cười vừa giẫm lên cổ tay bị thương, Thủy Nhược Vân hét lên một tiếng, cổ tay bị gãy, trong cơn đau đớn tột cùng, nàng nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Cửu Vĩ Độc Nương nói: “Nó không sao, trong môn phái của ta vẫn có không ít nam nhân thích tính tình giống ngươi. Ngươi không còn hoàn bích bích, không có giá trị nhưng đừng lo, ta sẽ bảo bọn họ không giết chết ngươi. Nếu tình lang của ngươi làm cho ta sung sướng, hài lòng, ta sẽ giữ lại mạng cho ngươi.”

Đang nói chuyện, Long Ấn từ trong nhà đi ra, nói: “Trong nhà không có người.”

Cửu Vĩ Độc Nương nhướng mày, cúi đầu hỏi Thủy Nhược Vân: “Chuyện gì đang xảy ra?”

Thủy Nhược Vân cổ tay bị đạp một cước, đau đến sắc mặt tái nhợt, hai mắt mơ hồ, nhất thời nghe không rõ nàng ta đang nói cái gì. Cửu Vĩ Độc Nương dùng sức giẫm, nghe Thủy Nhược Vân thống khổ kêu la, hỏi: lần nữa “Những người kia đâu?”

Thủy Nhược Vân cắn răng trả lời: “Ta không biết sao bọn họ lại không ở đây, họ hẳn là phải đang đợi ta chứ.”

Cửu Vĩ Độc Nương cười càng dịu dàng hơn, nhưng ánh mắt lạnh như đao: “Tiểu tiện tì, lúc này ngươi còn dám lừa ta sao, ta có muôn vàn biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết.”

Nàng giẫm lên bắp chân của Thủy Nhược Vân, nghe thấy một tiếng rắc, Thủy Nhược Vân hét lên và ngất đi vì đau.

Long Ấn quay lại, liếc nhìn Thủy Nhược Vân giống như đứa bé phá phúch, nói: “Ngươi làm nàng tàn phế rồi còn có thể hỏi được không?”

“Thế nào?”

Cửu Vĩ nhướng mắt: “Ngươi đau lòng sao? Yên tâm đi, gãy tay chân không cản trở việc làm nam nhân sung sướng đâu.”

Long Ấn lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ai cũng điên như ngươi sao?”

Lời còn chưa dứt, có mấy tiếng vù vù xuyên qua không trung, mười mấy mũi tên nhọn lao thẳng tới hai người, Cửu Vĩ cùng Long Ấn vận công, phất tay áo tung chưởng, vung kiếm đỡ lấy, đánh rơi mấy mũi tên. Cùng lúc đó, gần 20 nam nhân áo xám đuổi giết, bao vây lấy hai người. Cửu Vĩ Độc Nương cẩn thận quan sát nhóm người này, hơi trầm xuống, hơi thở bình thường, uy lực của mũi tên vừa bắn ra cũng ở mức trung bình, cho nên nhóm người tới cũng chỉ là những người có võ công bình thường. Nàng lại cười, khinh thường nói: “Đám người ô hợp cũng tới góp vui.”

Long Ấn ở bên cạnh cũng nói: “Là do tiểu cô nương này tìm người đến giúp sao?”

Nhóm người kia không đáp, một người cầm đầu hô to: “Bày trận!”

Mười bảy người chuyển từ bước này sang bước khác, cầm kiếm theo đội hình, ba người đã tấn công. Cửu Vĩ Độc Nương cùng Long Ấn nhìn nhau, xoay người nghênh chiến. Ngoài dự liệu của họ, dù mười bảy người có nội lực và võ công bình thường nhưng kiếm trận này vô cùng huyền diệu. Mười bảy người phối hợp ăn ý, khéo léo, linh hoạt, tụ chung lại rất có uy lực.

Hai người áo xám còn lại không cần xếp trận, thừa dịp Cửu Vĩ Độc Nương và Long Ấn bị ép rời khỏi Thủy Nhược Vân, vội vàng tiến lên xem một chút, nhanh chóng điểm huyệt cho Thủy Nhược Vân, đút nàng một viên đan dược, sau đó muốn đem nàng đi.

Điều này khiến Cửu Vĩ Độc Nương tức giận, nàng quát một tiếng, liều mạng thanh kiếm quét ngang qua hai nam nhân mặc đồ xám đang lao về phía trước, xoay người nhảy tới, ba thanh kiếm từ trên cao áp sát về phía nàng, nàng làm bộ né tránh không kịp, buộc mình phải hạ eo, giơ kiếm lên đỡ kiếm phía trên, nhưng trong tay lại nắm chặt hai cây tiêu độc bắn về phía hai người bên cạnh, hai người đó không kịp đề phòng, ngã xuống đất. Kiếm trận tinh diệu,mọi người phối hợp chặt chẽ, hai người ngã xuống, trận pháp có vẻ đã lộ sơ hở. Cửu Vĩ Độc Nương giết người càng ngày càng tàn nhẫn, từ chỗ sơ hở chém giết, thẳng đến chỗ hai người áo xám muốn cứu Thủy Nhược Vân. Sau khi kiếm trận bị phá, phía Long Ấn cũng chém giết quyết liệt, những nam nhân áo xám nhanh chóng ngã xuống.

Cửu Vĩ Độc Nương mỉm cười, rút kiếm từ trong ngực nam tử áo xám, đá bay thi thể, dùng kiếm cọ vào người Thủy Nhược Vân để lau máu. Nàng quyến rũ cười: “Muốn đi à, không dễ vậy đâu.”

Sắc mặt Thủy Nhược Vân tái nhợt nằm đó, hôn mê bất tỉnh. Long Ấn hạ gục nam nhân mặc áo xám cuối cùng và đi đến bên cạnh nàng.

Cửu Vĩ Độc Nương cúi xuống, chuẩn bị vươn tay nhéo Thủy Nhược Vân, đánh thức nàng dậy, tiếp tục truy hỏi. Lúc này, năm dải lụa rộng sặc sỡ màu đỏ rực phấp phới bay tới, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, tản ra một mảng lớn, nhuộm đỏ cả một vùng. Tám người đẹp vô cùng quyến rũ bay xuống cùng chiếc kiệu màu đỏ vàng.

Trên chiếc ghế kiệu, một nam nhân mặc quần áo màu đỏ với hoa văn chỉ vàng lộng lẫy đang ngồi ở đó. Hắn đội trên đầu một cái vương miện hồng ngọc, hai cái đuôi hồ ly màu đỏ rực rủ xuống, hai bên cũng được trang trí bằng đuôi hồ ly, trên cổ tay áo và thắt lưng cũng được trang trí đuôi hồ ly đẹp đẽ, tinh xảo. Nếu cẩn thận đếm, thì tổng cộng là chín. Hắn ăn mặc sang trọng, khuôn mặt tuấn tú, lẳng lặng ngồi ở nơi đó, toàn thân tràn đầy lạnh lùng.

Cửu Vĩ Độc Nương nhìn thấy người này, sắc mặt nhất thời biến hóa, hét lớn: “Lại là tên khốn này, đúng là âm hồn bất tan, dây dưa với ta làm gì?”

Nghe vậy, nam nhân ngồi trên ghế kiệu nhảy dựng lên, vẻ mặt kích động, vẻ mặt bị xúc phạm: “Xú bà nương ngươi đúng là thích tự dát vàng lên mặt, đại gia ta mù mắt, bị bệnh không trị, sắp bỏ mạng tổ tiên chôn sai, ác quy nhập người, kiếp trước làm việc ác đầu thai sai người, thần trí không tỉnh, xả thân cứu đời như vậy mới có tí xíu cơ hội để ta dây dưa với ngươi!”

Hắn nhảy dựng, kêu to, đâu còn dáng vẻ của công tử tuấn tú lạnh lùng.

“Ngươi đúng là có bệnh, không có việc gì thì cút ra ngoài, cô nãi nãi ta không có thời gian đấu võ mồm với ngươi.”

Cửu Vĩ Độc Nương nhìn thấy hắn cũng trở nên vô cùng lỗ mãng, không tự chủ được mà buông ra những lời tục tĩu.

Long Ấn ở bên cạnh cau mày, lạnh lùng cảnh cáo: “Cửu Vĩ, tốt nhất ngươi nên giải quyết chuyện rắc rối này đi, không được làm lỡ chính sự.”

“Ngươi xem, ngươi xem!”

Nam tử áo đỏ nhảy ra khỏi kiệu, giẫm lên lụa đỏ, đi hai bước, giơ ngón tay hoa lan trắng nõn, non nớt kia chỉ vào Cửu Vĩ và Long Ấn, lửa giận bốc cao: “Ta nói bao nhiêu lần rồi, ngươi không thể gọi là Cửu Vĩ, đây là danh hiệu giang hồ của đại gia ta, là của ta! Ta là Cửu Vĩ Công Tử, danh này rất hợp với ta, ngươi không được đặt là như vậy, nghe không hay!”

Cửu Vĩ Độc Nương nổ tung khi nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược của Cửu Vĩ Công Tử: “Hứ, đúng là nói nhảm, cô nãi nãi ta được gọi là Cửu Vĩ Độc Nương không phải là một hai ngày, ngươi nhảy ra nói ngươi cũng muốn dùng tên này, còn ngại dùng trùng tên thì không tốt thì tự mình đặt thêm một cái đi.”

Cửu Vĩ Công Tử không muốn: “Bà nương như ngươi cũng xứng với tên Cửu Vĩ này sao? Hồ ly lửa chính đuôi là linh vật hiếm có trên thế gian này, rất quý giá, còn rất có trí tuệ, dáng vẻ rất đẹp, còn cao quý, rất quy hiếm trên đời, ngươi nhìn bản thân tầm thường của mình đi, làm sao xứng với cái danh xưng như vậy. “

Hai người họ tranh giành danh xưng này mấy năm, cả hai gặp nhau lần đầu là khi Cửu Vĩ Độc Nương làm nhiệm vụ, tình cờ gặp được vị công tử quái dị này, cả người hắn phô trương, yếu đuối bám váy, là loại người mà Cửu Vĩ Độc Nương chán ghét nhất. Vốn dĩ hai người không có giao điểm, Cửu Vĩ Công Tử cũng chỉ là đi ngang qua, nhìn thấy nữ nhân này ghét bỏ, liền muốn lướt qua thật nhanh, không ngờ người mà Cửu Vĩ Độc Nương muốn giết lúc đó lại giận dữ mắng mỏ: “Cửu Vĩ, ngươi là độc phụ tiện nhâm, ngươi sẽ không được chết tử tế.”

Sau khi Cửu Vĩ Công Tử biết đằng sau cái tên sang chảnh của mình có những tên bất nhã như vậy, liền mất khống chế mà phát tác, từ đó truy kích Cửu Vĩ Độc Nương, uy hiếp nàng đổi tên. Chỉ cần mỗi lần gặp nhau, hai người liền mắng nhau đến ngất trời.

“Hừ, lấy đức hạnh của ngươi, ngươi cho rằng treo mấy cái đuôi hồ ly, ngươi có thể gọi mình là Cửu Vĩ sao?”

Nếu bàn về dùng lời độc ác để cãi nhau, từ trước đến giờ Cửu Vĩ Độc Nương chưa từng thua ai.

“Bà nương ngươi, nếu không phải đại gia ta đã lập lời thề sẽ không giết người, ta đã sớm giết ngươi rồi, đỡ phải cùng ngươi hao phí thời gian như vậy, hôm nay người phải nói rõ ràng, rốt cuộc có chịu đổi tên hay không.”

Cửu Vĩ Độc Nương vô cùng tức giận, nàng đã từng lãnh giáo võ công của Cửu Vĩ Công Tử này, nàng không thể lợi dụng được. Ở đây mắng chửi cũng không phải cách, nhiệm vụ quan trọng hơn, họ phải mang hai cô nương chạy trốn kia về La Diễm Môn. Long Ấn dùng mắt ra hiệu với nàng, Cửu Vĩ Độc Nương nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn ta đổi tên gì?”

Cửu Vĩ Công Tử nghi ngờ nhìn nàng, lui về phía sau hai bước, sờ chiếc nhẫn vàng trên ngón tay, nói: “Ngươi đột nhiên muốn đổi sao?”

Trong lòng Cửu Vĩ Độc Nương thầm mắng chửi tổ tông nhà hắn, qua loa nói: “Trước tiên nói ta nghe thử thì ta mới quyết định có đổi hay không.”

Cửu Vĩ công tử nhìn nàng, nói: “Có thể đổi thành hiết tử (bọ cạp), độc xà (rắn độc), tri chu (con nhện), ngô công (con rít)…”

Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên vung tay về phía Long Ấn, một chiếc quạt xương hồng ngọc vung đi, khi đến gần người thì mở ra, xương quạt như có lưỡi dao bắn ra, lúc này Long Ấn đang muốn Thủy Nhược Vân và rời đi trước, gặp chuyện này, chỉ đành phải thu tay đỡ

Có một số điều mà hắn Cửu Vĩ Công Tử ghét nhất, một là có người phô trương và sang trọng hơn mình, thứ hai là người lợi dụng hắn và hạ thấp phong cách của hắn; bà la fngười cố ý lừa gạt, không thậun theo ý hắn. Mà Cửu Vĩ Độc Nương đã dính vào hai dạng người nên tất nhiên hắn rất tức giận. Khi hắn giậm chân, tấm lụa đỏ rực như lửa bay lên, chiếc quạt xương hồng ngọc lúc này đang quay ngược trở lại, Cửu Vĩ Công Tử hất tay áo, tấm lụa đỏ cuộn thành sóng quấn về phía Thủy Nhược Vân, cây quạt trên cổ tay hắn thay đổi thành vũ khí tấn công Cửu Vĩ Độc Nương và Long Ấn, bốn nha hoàn bên cạnh cũng ngầm xông lên ngăn cản hai người họ. Cửu Vĩ Độc Nương và Long Ấn bị quạt ngọc chặn lại, đã mất cơ hội đoạt người, lại còn bị bốn nha hoàn chặn lại, không dám manh động. Cửu Vĩ Công Tử đó có võ công cao thâm đến mức thần kỳ, trong nháy mắt, Thủy Nhược Vân đã bị cuốn vào tay nha hoàn bên cạnh kiệu.

Cửu Vĩ Công Tử kia quay đầu nhìn Thủy Nhược Vân, đột nhiên cười ha ha, nói với Cửu Vĩ Độc Nương: “Ngươi đừng ỷ vào việc đại gia ta không giết người thì cho rằng ta không có cách đối phó ngươi. Ta thông minh, trí tuệ hơn ngươi, sẽ có cách. Hừ hừ, sau này ngươi muốn làm gì ta cũng sẽ ngăn cản. Ngươi muốn thôn nữ này đúng không? Ta phải đưa nàng đi! Mỗi lần ngươi làm gì ta cũng sẽ phá hư, cho đến khi ngươi đổi tên lại mới thôi, ha ha ha!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play