Hai người một đoạn, Thủy Nhược Vân mới dám buông tay, Lăng Việt Sơn lại ôm nàng vào lòng: “Nhược Nhược, nàng thiên vị, nàng giúp Mai Mãn, không giúp ta.”

“Chàng đừng làm càn, Niên cô nương cũng rất nguy hiểm, đợi không được đồng môn, lại bị La Diễm Môn bám theo, chúng ta thấy vậy cũng không thể xem như không thấy. Mai Mãn muốn chờ cùng họ thì chờ một chút. Chàng đừng để ý đến họ là được rồi.”

“Hừ, sư tỷ kia dám liếc mắt nhìn nàng, ta nhất định sẽ xử lý nàng ta, nàng đừng xen vào. Gặp phải Bách Cầm Môn bọn họ nhiều lần vậy rồi mà chẳng thấy chuyện nào tốt.”

Thủy Nhược Vân cười kéo hắn về phía trước: “Được rồi, đừng tức giận, chúng ta đi dạo một chút đi, nơi này phong cảnh rất đẹp.”

Vừa đi, họ đã tới một con suối nhỏ, có một ít hoa bên bờ suối, cũng khá đẹp. Thủy Nhược Vân hào hứng kéo hắn ngồi xuống.

Hai người ôm nhau, Thủy Nhược Vân lấy một đóa hoa nhỏ ghim vào tóc mai, sau đó quay đầu nũng nịu hỏi Lăng Việt Sơn: “Nhìn đẹp không?”

Hai mắt nàng long lanh, gò má ửng hồng, áo khoác dày che kín khuôn mặt nhỏ nhắn. Hắn không kìm được ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn nàng.

Nàng khẽ vươn tay ôm lấy cổ hắn, hé môi để hắn đi vào, dưới sự mấp máy của môi và răng, sự ẩm ướt hòa quyện vào nhau, hắn nhịn mấy ngày rồi, giờ này chỉ cảm thấy đầu nóng lên, bàn tay kéo vạt áo ra, chạm vào làn da dầu của nàng. Nàng nhỏ giọng ậm ừ, bị lòng bàn tay to lớn của hắn làm cho cả người nổi da gà, lòng bàn tay to dày của hắn làm nàng ngứa ngáy. Hắn lần xuống cổ, mút và cắn đến tận vai, nàng nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, cảm thấy mơ màng và nóng, nhưng lại nhanh chóng tỉnh táo cảm nhận được một cái chạm nhẹ nhất trên cơ thể mình.

Khi Lăng Việt Sơn xoa bóp vùng ngực mềm mại của nàng, nàng dường như phát hiện cơ thể mình bừng tỉnh. Khước từ: “Việt Sơn ca ca, chỗ này không được.”

Lăng Việt Sơn ôm lấy nàng không chịu buông ra, trong miệng thì thào gì đó, không thuận theo, dây dưa mút lấy nàng. Hắn vừa nóng vừa trướng, lúc này hắn đã quyết định không quan tâm gì nữa hết.

Vùng đất hoang dã này rất lớn, khiến Nhược Vân bối rối, lo lắng cho vết thương của hắn nên không dám đẩy mạnh, chỉ có thể thì thầm bên tai hắn, nhưng hắn mặc kệ, càng ngày càng không kiêng nể gì. Khiến lời nói của nàng như nghẹn ở cổ họng, nàng căng thẳng cứng người, nhưng không thể ngăn cản lực đẩy nhẹ mà kiên quyết từ tay hắn, cuối cùng khi nơi mềm mại bên trong bị đầu ngón tay hắn ấn vào, nàng kịch liệt run rẩy. Phản ứng của nàng khiến hắn vừa tò mò vừa thích thú, hắn ôm chặt lấy eo nàng để kiềm chế sự vùng vẫy của nàng, hắn chạm vào khe cửa và bắt đầu xoa nhẹ.

Nàng bị cọ sát đến phát run, hai tay nắm chặt quần áo trên lưng hắn, vùi đầu vào cổ hắn khẽ ngâm nga, đồng thời đẩy hắn ra: “Việt Sơn ca ca, ở đây không được, sẽ có người…”

Lúc này hắn đâu còn lo những chuyện này, nghiêng tai lắng nghe, xung quanh yên lặng, chỉ có nàng mềm mại ở trong ngực hắn thì thầm ngọt ngào, không nhịn được nữa, hắn buông thả mình, vừa hôn nàng, vừa dỗ dành: “Ngoan nha, không có ai, một lúc nữa sẽ ổn thôi.”

Hắn nhấc bổng nàng lên, điều chỉnh vị trí.

Nàng đẩy ngực hắn, nghe thấy hắn rên rỉ đau đớn, sợ hãi co rút hai tay lại, sau đó cảm thấy mình bị kéo căng ra, một luồng sức nóng như lửa đốt xuyên qua người, nàng hét lên một tiếng, lại vội vàng ôm lấy cổ hắn. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, hôn nhẹ lên má nàng: “Đau không?”

Nàng nghẹn ngào, ủy khuất gật đầu.

Hắn đau lòng mổ vào giữa đôi lông mày đang cau lại của nàng, hỏi: “So với lần trước thì thế nào?”

“Lần trước, không nhớ.”

Nàng xấu hổ và căng thẳng, sợ có người xuất hiện.

Hắn dùng áo choàng quấn hai người lại với nhau, chậm rãi di chuyển, hôn lên mặt nàng, dỗ dành: “Đừng sợ, không có ai, tai ta rất thính đó.”

Nàng ấm áp ở trong lòng hắn, càng lúc càng cảm thấy nóng, hai người vẫn đang mặc quần áo, chỉ có chỗ đó là quấn quít với nhau, nàng thở hổn hển rên rỉ, mà Lăng Việt Sơn càng lúc càng xúc động. Hắn vừa mút vừa cắn vào cổ nàng, bên dưới càng dùng sức.

Hắn cố gắng dùng sức, nànng càng căng thẳng: “Đừng, sẽ đau, sẽ đụng đến vết thương.”

Bên trong không có cảm giác đau, chỉ có tê dại cùng một đống mùi vị không thể diễn tả được còn đọng lại khiến nàng nói đứt quãng, giọng nói lạc điệu.

Hắn ôm eo nàng, giúp nàng lên xuống. Cuối cùng nàng cũng không chịu được nữa, nằm trên vai hắn khẽ rên rỉ.

Thật ra hai người cứ quấn lấy nhau như thế này, cuộn lại thành một khối, vốn không cần bỏ sức, nhưng loại thân mật thân mật như vậy, mùi vị trong đó có thể khiến bọn họ cảm nhận kỹ càng, cộng thêm vùng đất to lớn, rất kích thích vì có cảm giác lén lút. Lăng Việt Sơn ngây ngất đến mức hắn ước có thể biến nàng thành một với hắn.

Cuối cùng, cả hai run rẩy thành một, hắn dùng sức ấn hông nàng vào người, một lúc sau vẫn không nỡ rút ra, hắn ôm lấy nàng không chịu buông. Ngay khi họ đang hôn nhau không ngừng, một âm thanh nhỏ vang lên khiến tóc gáy của Lăng Việt Sơn dựng đứng.

Cách đó ba trượng, một nữ tử chừng hai mươi bảy hai mươi tám nhẹ nhàng bay xuống, mày ngài đẹp như tranh vẽ, mỉm cười nhìn bọn họ: “Ta nói, trong rừng rậm này có tiếng động gì? Không ngờ là tôi đôi uyên ương hoang dã đang vụng trộm.”

Nghe có người nói, Thủy Nhược Vân ngẩn người cứng đờ. Lăng Việt Sơn nhìn xuống và xác định rằng nàng đã được bao bọc cẩn thận trong chiếc áo choàng lớn, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia, vai phải hơi cong, hai tay bí mật đề phòng.

Vẻ mặt nữ nhân ung dung, đến gần vài bước, trong miệng chậc vài tiếng: “Thì ra là một tiểu tử tuấn tú.”

Lăng Việt Sơn vừa mới có được cảm giác thỏa mãn sau cuộc âu yếm nên khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, môi hồng nhuận, ánh mắt cực kỳ sáng, cả người toát ra vẻ đẹp thu hút. Nữ nhân càng nhìn càng thích, tiến lại gần vài bước.

Thủy Nhược Vân nghe nói rằng nữ nhân này ham muốn Việt Sơn ca ca, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nàng dang rộng vòng tay và ôm chặt Lăng Việt Sơn. Nhìn thấy động tác nhỏ của nàng, nữ nhân cười khúc khích, đầy mê hoặc nói: “Đáng tiếc hôm nay ta có việc quan trọng, hôm khác có duyên sẽ cùng ngươi chơi.”

Nàng đến đột ngột, nhẹ nhàng nhảy lên rồi nhanh chóng rời đi.

Nữ nhân quái lạ, Thủy Nhược Vân rất không vui, bĩu môi, mặt nhăn như bánh bao. Lăng Việt Sơn bật cười, hôn lên khuôn mặt đỏ bừng đầy mồ hôi của nàng, nói: “Đừng nóng giận, ta không chơi cùng nàng ta, ta chỉ chơi với nàng.”

Sau khi quấn quít một lúc lâu với Thủy Nhược Vân, sửa soạn rồi quay về.

Đi được một lúc, Lăng Việt Sơn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói thầm điều gì đó, rồi vội vã chạy về. Quả nhiên, từ xa nghe được tiếng binh khí vang. Hắn để Thủy Nhược Vân núp sau cây, một mình lao vào khu vực chiến đấu.

Nơi nghỉ ngơi đã hỗn loạn, đối thủ chính là nữ nhân yêu mị vừa rồi và hai nam nhân khác, một người có một vết sẹo giữa hai lông mày, còn người kia có đôi mắt hình tam giác, trông rất nham hiểm.

Mai Mãn và những người khác là bốn chọi ba, và họ đang chiến đấu hết mình. Niên Tâm Phù và Tiêu Nhiễm Vi kông đánh lại nữ nhân yêu mị đó, Niên Tâm Phù kêu lên đau đớn, cánh tay bị chém một đao. Lăng Việt Sơn nhảy vào, thuận chân đá hai hòn đá về phía con dao ngắn trong tay nữ nhân kia, Niên Tâm Phù nhân cơ hội lăn một vòng, tránh được đòn chí mạng. Lăng Việt Sơn lập tức xông vào, vung vai duỗi tay, chưởng một chưởng. Hắn không vận khí mà ra tay, vết thương trước ngực rất đau. Nữ nhân yêu mị vặn eo xoay người, né tránh chưởng đó, nhìn kỹ lại, thì ra là tiêu lang quân khi nãy, ánh mắt sáng lên, cười quyến rũ nói: “Ai ôi, tiêu lang quân, chúng ta thật có duyên nha.”

Chân tên có sẹo quét về phía Chung Khải Ba, liếc nhìn Lăng Việt Sơn một lúc rồi hừ lạnh: “Cửu Vĩ, ngươi càng ngày càng không biết chọn, non như vậy cũng muốn nuốt.”

Cửu Vĩ Độc Nương vừa đánh vừa hờn dỗi nói: “Thế nào, chỉ có mấy người được bóp chồi non, ta chỉ có thể gặm mấy cái xác cứng ngắc kia sao?”

Ánh mắt quyến rũ lộ ý cười, ra tay hơi phân tâm, cứ nhìn Lăng Việt Sơn từ trên xuống dưới, ánh mắt háo hức, như thể đã lột bỏ một lớp quần áo của Lăng Việt Sơn. Lăng thiếu hiệp đã từng nhìn thấy ánh mắt náy, chán ghét đến mức buồn nôn, nổi giận lên.

Ba người đó có võ công rất mạnh, chiêu thức vừa xảo quyệt vừa ác độc, chỉ trong chốc lát đã bị buộc phải lui về phía sau. Tên mắt tam giác dùng kiếm cắt đứt sợi dây trói người nam nhân trung niên, Cửu Vĩ Độc Nương nhân cơ hội giải huyệt cho hắn, mắng: “Đồ vô dụng.”

Tình huống rất không tốt, trong số năm người bên phía Lăng Việt Sơn, có ba người đang hồi phục vết thương, trong đó Lăng Việt Sơn chỉ mới lành một nửa, trong đợt giao tranh trước, vết thương đã hồi phục, máu trong lồng ngực đang sôi trào, khí lực càng yếu. Họ miễn cưỡng chiến đấu năm chọi ba, nhưng bây giờ nam nhân trung niên đã được cứu đi, năm chọi bốn càng không có phần thắng.

Quả nhiên, trường thương của Mai Mãn rất lợi hại, hắn là người hung hăng nhất bên họ, là người đầu tiên đón nhận những chiêu thức tàn nhẫn của đối phương, Mai Mãn có thừa khí thế, nhưng nền tảng của hắn không vững. Nam nhân có vết sẹo phản đòn có nội lực kinh người, hắn chờ đúng thời cơ, thu quyền vặn tay, tránh được thương của Mai Mãn và vung một chưởng vào ngực Mai Mãn. Mai Mãn thấy tình hình không ổn, vội vàng rút thương để đỡ, hai cánh tay lại tê dại, máu chảy ngược, trường thương rơi xuống đất, cổ họng phun ra một ngụm máu lớn. Người đầu tiên trong số năm người đã bị hạ gục.

Mắt tam giác lại đối mặt với Lăng Việt Sơn, sau khi nhận vài cái chưởng hắn kinh ngạc nói: “Là Càn Khôn Thần Chưởng. Ha ha, chỉ tiếc là sức yếu còn trì trệ, không vui chút nào.”

Lăng Việt Sơn mặc kệ hắ nói nhảm, chỉ cắm đầu so chiêu, cẩn thận đối phó. Cửu Vĩ Độc Nương yêu kiều nói: “Ta cũng biết đây là hàng tốt, Lang Nhãn, ngươi đừng ra tay độc ác quá, ta muốn tên tiểu lang quân này.”

Lang Nhãn không đpá lời nàng, tuy Lăng Việt Sơn bị thương nhưng căn bản võ công vững chắc, liều mạng cứng rắn, Lang Nhãn cũng trúng mấy chiêu. Hắn đành dồn hết tâm sức, cao thủ so chiêu không tổn thương người thì tự làm mình tổn thương, hắn cũng không thèm quan tâm đến cô nương ngoan độc kia. Nhưng Lăng Việt Sơn bị thương muốn chống đỡ cũng khó khăn, đã không có cơ hội chiến thắng, sau một thời gian dài, thể lực của hắn dần suy yếu, động tác chậm lại, cuối cùng, hắn bị đá mạnh vào ngực, nôn ra máu và ngã xuống xuống đất.

Chung Khải Ba và hai tỷ muội Niêng Tâm Phù càng không cần nói, dưới sức ép của nam nhân trung niên và Cửu Vĩ Độc Nương nên đã sớm bị thương, lộ rõ sự thất bại, trước mắt thấy sẽ bị bắt.

Vào thời điểm nguy cấp này, những con ngựa vốn bị trói trên cây buông dây cương, chân ngựa giơ lên lao về phía bên này, xe ngựa cũng hí lên cùng với con ngựa lớn, điên cuồng chạy đến, chỉ thấy Thủy Nhược Vân vừa điều khiển xe vừa hét: “Mau lên đây!”

Hai phe đối địch nhìn về một hướng tách ra, bọn người Chung Khải Ba nhìn rồi rối rít lên ngựa, lên xe. Cửu Vĩ Độc Nương sao có thể để họ chạy mất, Lang Nhãn và ba nam nhân đồng loạt xông lên bắt lấy Niên Tâm Phù và Tiêu Nhiễm Vi, Cửu Vĩ Độc Nương thì lao về phía Lăng Việt Sơn.

Thủy Nhược Vân đã chuẩn bị từ lâu, nàng đã sớm nắm bắt cơ hội, đúng lúc này, vung roi, một đống khói lửa xông thẳng về phía Cửu Vĩ Độc Nương, nữ nhân nào mà không yêu cái đẹp, Cửu Vĩ Độc Nương càng yêu quý khuôn mặt của mình, sợ rằng những tia lửa sẽ đốt cháy một góc tóc và quần áo của mình, nên vội vàng lùi lại. Lang Nhãn và mặt sẹo cũng không biết sao lại bị bột phấn thổi đầy mặt, tai nghe Thủy Nhược Vân hét: “Hoa độc Tông Thị, Bách Bộ Phệ Tâm. Chán sống thì đuổi theo đi!”

Trong khoảnh khắc nhanh chóng này, bọn người Cửu Vĩ Độc Nương thậm chí còn không thấy rõ cả ngựa, bọn người Thủy Nhược Vân phi ngựa chạy xa mấy trượng, Lang Nhãn cùng mặt sẹo sợ bột kia là độc cổ quái, luống cuống tay chân, không dám đuổi theo nữa, hai người còn lại nhìn về phía xe ngựa, không thể làm được gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play