Khi Thủy Nhược Vân được Lăng Việt Sơn hôn, nàng vẫn đang mơ màng suy nghĩ phải mất bao lâu mới sinh đủ năm đứa con. Lăng Việt Sơn bất mãn nhéo vành tai của nàng, nói: “Lúc này rồi mà trong đầu nàng còn nghĩ chuyện khác sao? Gần đây tiểu gia chiều nàng quá rồi đúng không?”

Sống lưng của Thủy Nhược Vân tê dại, tựa như đã từng nghe qua những lời này. Nàng vội vàng lấy lòng, hôn hắn mấy cái, cẩn thận tránh vết thương trên ngực hắn. Hắn không hài lòng, kéo nàng vào lòng rồi cắn vào tai và cổ nàng. Nàng ngứa ngáy co rụt lại, theo bản năng đẩy hắn ra, đến khi hắn đau đớn kêu lên, nàng sợ hãi không dám động đậy, ngoan ngoãn để hắn cắn, hắn càng lúc càng nhiệt tình, bàn tay to lớn dò vào xiêm y của nàng. Từ cổ cắn đến ngực nàng, nhìn thấy vết đỏ trên làn da trắng nõn mềm mại, hắn thở dốc, đột nhiên buông nàng ra, ngửa người ra sau lớn tiếng mắng: “Chết tiệt, lão tử bị thương như vậy thật oan ức.”

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt đỏ hoe, nàng cảm thấy sởn tóc gáy khi bị nhìn chằm chằm như vậy, nàng nghe thấy hắn hét lên thô bạo: “Ngủ đi, ngủ đi! Dù sao cũng không làm được gì, ngủ!”

Hắn nhấc bổng nàng lên, vùi nàng vào trong chăn, nàng đỏ mặt trốn trong chăn cười thầm.

——————-Dải phân cách—————

Ba ngày sau, Tam Thạch Đầu và những người khác cùng Tây Nha Lãng Thanh lên đường. Chung Khải Ba ở lại, đi theo Lăng Việt Sơn, đến hôm nay, thân phận cô gia của Lăng Việt Sơn ở nhà họ Thủy đã được định, có thể coi như hắn đi cùng tiểu thư và vị cô gia tương lai này. Lúc không có người, Tam Thạch Đầu cũng nói riêng với hắn rằng rất hâm mộ hắn, Việt Sơn làm cô gia rất tốt, tính cách cũng không tệ, không có nhiều quy tắc, rất dễ nói chuyện, không trọng tiểu tiết. Bên cạnh còn có Mai Mãn đồng hành, thú vị biết bao.

Nói về Mai Mãn, sau đêm hắn chạy đi, vẫn không có tin tức gì, Lăng Việt Sơn đã nhờ Tông Tiềm Nguyệt sắp xếp người bên ngoài chú ý giúp, nhưng không có tin tức gì về thi thể của nam nhân cao lớn. Mấy ngày nay, ngoài việc Lăng Việt Sơn cùng Tông Tiềm Nguyệt ở trong phòng đóng cửa không biết nói gì, rồi cùng Chung Khải Ba luyện võ, trên thực tế là Chung Khải Ba luyện võ còn hắn chỉ ở bên cạnh tham gia náo nhiệt, nếu không thì nghiên cứu bích cục võ công, dù sao ra khỏi cốc thì cũng không đọc được nữa, đọc được bao nhiêu thì đọc, dù sao cũng có chỗ cần dùng.

Thủy Nhược Vân cũng rất bận rộn, kể từ khi Chung Khải Ba đến, nàng đã không còn cùng Lăng Việt Sơn đi khắp nơi nữa, thứ nhất, nàng sợ bị Lăng Việt Sơn nhìn chằm chằm, thứ hai, kế hoạch làm nữ nhân đức hạnh của nàng vẫn phải tiếp tục, nàng đã đi theo Tông Tầm Hương học được một số cách bào chế hoa thuốc, tìm đầu bếp học chút kỹ năng nấu ăn, vì vậy mấy ngày nay nàng cũng bận rộn.

Hôm nay, Mai Mãn đột ngột trở lại. Hắn cùng một mật thám của Tông Thị đã mang về hai nữ nhân bị thương, một người tất nhiên là Niên Tâm Phù, và người còn lại là sư tỷ của Niên Tâm Phù, Tiêu Nhiễm Vi. Hóa ra, Kiều Anh, môn chủ Bách Cầm Môn dẫn ba đệ tử trấn giữ ở trấn Hồng Vũ gần đây, chờ một lá thư, nhưng ngày hẹn đã trôi qua, người đưa tin vẫn chưa xuất hiện. Mà ba cô nương xinh đẹp như hoa đương nhiên thu hút sự chú ý của nhiều người, kết quả, các nàng trở thành mục tiêu của La Diễm Môn. Khi La Diễm Môn tới cửa bắt người, ba người Niên Tâm Phù tất nhiên không dễ dàng bó tay chịu trói, do trúng một kiếm chí mạng, tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất đã bỏ mạng, mà Niên Tâm Phù và Tiêu Nhiễm Vi thấy kết cục thất bại đã định, may mà Mai Mãn xuất hiện kip thời, sau đó còn có vài mật thám của Tông Thị đến thì mới cứu được hai cô nương này.

Vì họ cũng có chút danh tiếng trong võ lâm, thân phận đặc thù, vốn không được vào hoa cốc Tông Thị, nhưng liên quan đến La Diễm Môn, Tông Tiềm Nguyệt đã theo dõi họ một thời gian, các mật thám đành đưa hai cô nương vào Hòa Viên, là nơi ngoài cùng của hoa cốc. Tin tức đệ tử Bách Cầm Môn được cứu vào hoa cốc nhanh chóng được truyền tới Tông Tiềm Nguyệt và Lăng Việt Sơn, chuyện liên quan đến La Diễm Môn, lại liên quan đến đệ tử của Lăng Việt Sơn, cho nên Tông Tiềm Nguyệt đã đích thân đến Hòa Viên sau khi xử lý xong những việc trong tay.

Đại phu, Tông Tầm Hương, Thủy Nhược Vân, Mai Mãn, Chung Khải Ba và một số quản gia của Tông Thị cũng có mặt. Tông Tiềm Nguyệt vừa bước vào phòng, mọi người vội vàng hành lễ và gọi tông chủ, Tông Tầm Hương cũng hành lễ, Tông Tiềm Nguyệt mỉm cười với nàng rồi quay sang hai vị khách. Niên Tâm Phù và Tiêu Nhiễm Vi cũng có chút hiểu biết trong giang hồ, nhìn tình cảnh này, Tông Tiềm Nguyệt lại là người nho nhã, uy nghiêm, nên cũng biết đây là một đại nhân vật, vội vàng hành lễ, tạ ơn ơn cứu mạng. Tông Tiềm Nguyệt hỏi kỹ chuyện vì sao các nàng bị bắt, về tình huống trước và sau khi La Diễm Môn xuất hiện, giọng nói, ngoại hình và nói những gì, hai cô nương không giấu giếm gì, kể rõ đầu đuôi mọi chuyện, thỉnh thoảng Mai Mãn còn lớn tiếng chen vào, Niên Tâm Phù rũ mắt không tiếp lời, ngược lại, Tiêu Nhiễm Vi rất bất mãn với Mai Mãn không có quy củ, thường liếc mắt xem thường. Chung Khải Ba nhìn thấy thì thầm buồn cười, nữ nhân của Bách Cầm Môn, người sau càng cạn lời hơn người trước. Tông Tiềm Nguyệt hỏi xong thì dặn dò thuộc hạ vào câu rồi đi. Trước khi đi thì gọi Hoa Nhi, dẫn Tông Tầm Hương đi. Mà trong lòng Tiêu Nhiễm Vi thì thầm than thở, tông chủ Tông Thị thật đẹp.

——————-Dải phân cách——————-

“Nàng mới khỏe hơn chút sao lại đến đây góp vui rồi.”

Tông Tiềm Nguyệt dẫn theo Tông Tầm Hương dọc theo hành lang hoa, có chút ngạc nhiên khi nàng ở đây, nàng đã trốn hắn mấy ngày nay.

“Nhược Vân muội muội theo bọn người Mai Mãn đến, ta thấy hai vị khách là nữ nhân, ta có thể giúp gì đó, cho nên đã theo tới đây.”

Đến hôm nay Tông Tầm Hương vẫn chưa quen với việc thân phận mình đã thay đổi, khi nói chuyện với Tông Tiềm Nguyệt vẫn còn vài phần cung kính.

Tông Tiềm Nguyệt nhìn nàng, đưa tay vén lọn tóc trên má nàng ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Nếu nàng đã khỏe rồi thì tối nay ta về phòng ngủ.”

Mặt Tông Tầm Hương hơi đỏ lên, nói: “Tông chủ…”

Lại bị Tông Tiềm Nguyệt giờ tay ngăn lại: “Được rồi, chúng ta không cần thảo luận chuyện này. Hôn nhân đại sự không phải trò chơi, toàn bộ người trong tộc đều đã chứng kiến.”

Nàng muốn nói lại thôi, nhưng không nhịn được đỏ mặt. Hắn kiếm chế muốn hôn má nàng nên xoay người đi trước: “Tối nay, nàng làm bát canh hoa cho ta đi, ta về phòng sẽ ăn.”

Tông Tầm Hương nhìn bóng lưng hắn, trong lòng hơi chua, nàng muốn giúp cho hắn, nhưng chuyện này lại giống như ép buộc hắn cưới nàng.

——————-Dải phân cách——————-

Bên này, Mai Mãn lo lắng đi loanh quanh trong sân nơi ở của Niên Tâm Phù, đại phu xem qua vết thương của nàng, kê đơn thuốc, nói là vết thương không nặng, dưỡng thương bốn năm ngày là được. Nha hoàn đang ở trong phòng bôi thuốc, Mai Mãn là nam nhân, đương nhiên ở trong phòng thì không tiện, vì vậy nhờ Thủy Nhược Vân xem xét tình hình bên trong, Thủy Nhược Vân biết suy nghĩ của hắn, tươi cười đồng ý. Tông Tiềm Nguyệt hỏi xong, Chung Khải Ba cũng quay lại Di Viên để nói chuyện với Lăng Việt Sơn, lúc này hắn lại vội vã chạy đến, thấy Mai Mãn đang đi đi lại lại trong sân, hắn hỏi: “Tiểu thư đâu? Việt Sơn nóng nảy, đang giục nàng về.”

“A?”

Mai Mãn nghe vậy liền hoảng sợ, sư phụ của hắn giận lên rất đáng sợ: “A, vậy ta đi gọi nàng.”

Hắn co chân đi vào phòng, đi được hai bước thì lại nghĩ: “Bên trong đang bôi thuốc, ta không thể vào.”

Bộ dáng vội vàng hoảng loạn của hắn làm Chung Khải Ba bật cười. Hai người đang nói thì Thủy Nhược Vân đi ra, nàng nói trước: “Mai Mãn, ngươi đừng lo lắng, vết thường không sao, đã xong hết rồi.”

Mai Mãn đỏ mặt, ngập ngừng: “Lão…Ta không lo lắng, ta cũng không phải hành hiệp trượng nghĩa, cứu người về rồi, dĩ nhiên bọn họ mau chóng khỏe lại.”

Chung Khải Ba trợn mắt, không chấp hắn, vội vàng nói với Thủy Nhược Vân việc Lăng thiếu hiệp bất mãn khi nàng về trễ.

Quả nhiên, Thủy Nhược Vân quay trở lại, vừa vào cửa liền nhìn thấy vẻ Lăng Việt Sơn khó chịu ngồi ở sảnh ngoài. Khi nhìn thấy Mai Mãn đang trốn phía sau Chung Khải Ba, tiện tay ném cái ly qua: “Ta mặc kệ ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân thế nào, trở về không báo ta cũng có thể coi như không biết. Nhưng ngươi dám bảo thê tử ta đi hầu hạ người khác? Ngươi to gan quá rồi đúng không?”

Mai Mãn rụt rè không dám tránh, hắn biết nếu liên quan đến tiểu sư nương thì không thể nói đạo lý với sư phụ, nhưng sư nương chăm sóc cho đệ tử không phải cũng hợp tình hợp lý hay sao? Nhưng may là chiếc ly kia đập vào người cũng không quá đâu, trong lòng hắm thầm vui mừng.

Dáng vẻ Lăng Việt nửa thật nữa giả mất bình tĩnh, xong lại hỏi: “Ngươi có bị thương không?”

“Không có, không có.”

Đại hán vội vàng lắc đầu: “Những lời sư phụ dặn dò ta đều nhớ, không hề khinh thường, huynh đệ Tông Thị cũng chạy đến hỗ trợ, ta không hề bị gì hết.”

“Lần này ngươi quay lại đã gây chuyện phiền toái, ngươi phải cẩn thận một chút, đây là địa bàn của họ, lỡ có sai lầm gì cũng không ai có thể bảo vệ được. Hai nữ nhân kia là người trong giang hồ, nếu lại gây chuyện, người tự xem phải làm sao đi. Phía La Diễm Môn, Tông Cửu sẽ phái người theo dõi, họ đã giết chết tiểu sư muội, theo tính tình của Hỏa Phượng hoàng kia chắc chắn sẽ lại đòi đánh đòi giết. Ta sẽ không tham gia náo nhiệt, ngươi muốn tham gia hay không thì tự mình suy nghĩ rõ ràng đi. Hai ngày nữa, ta sẽ cắt chỉ, sau đó đưa Nhược Nhược về Tô Châu. Ngươi cẩn thận chút, đừng gây chuyện để ta phải thu dọn, làm trễ nãi đại sự của ta, ta sẽ thu thập ngươi.”

Lời nói hơi lộn xộn nhưng Thủy Nhược Vân hiểu được, là Lăng Việt Sơn của nàng xấu hổ, sợ người ta biết ý tốt của hắn. Lời này rõ ràng nói đây là địa bàn của người ta, ngươi phải an phận, nếu không xảy ra chuyện hắn sẽ không bảo vệ được. Hỏa Phượng Hoàng kia cứ đánh đánh giết giết, tốt nhất đừng tham gia vào, nhưng ngươi muốn nàng vui vẻ thì có thể tham gia nhưng phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện thế nào ta cũng phải đi giúp ngươi dọn dẹp. Nhìn xem, nói vậy là rõ rồi, sao cứ phải vòng vo như vậy chứ.

Còn Mai Mãn bình thường ngốc như heo, nhưng lần này hắ cũng hiểu được, ít nhất hắn còn cảm động thiếu chút nữa phát khóc để thể hiện là hắn đã hiểu. Chung Khải Ba nói thêm: “Mai Mãn, đệ tử của Bách Cầm Môn bị bắt và giết, vì vậy họ sẽ kết thù với La Diễm Môn, Bách Cầm Môn tự nhiên có cách giải quyết của họ, cộng với việc La Diễm Môn đang trốn người của Tông Thị, tình hình rất phức tạo. Lăng Việt Sơn là cô gia của nhà họ Thủy, muốn dính vào, nhà họ Thủy ở Tô Châu cũng dính vào vũng bùn này, Bách Cầm Môn có con đường của họ, không cùng đường với nhà họ thủy, cho nên chuyện này phải cẩn thận vẫn hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play