Thủy Nhược Vân và Lăng Việt Sơn chia tay một ngày, nhưng lại như cảm thấy rằng họ đã xa cách nhiều năm, trong ngày này, nàng vừa sợ vừa lo lại vừa buồn, lúc này thấy Lăng Việt Sơn, hận không thể giờ giờ khắc khắc dính với hắn.
Từ khi bước vào phòng đến khi ăn cơm, dọn dẹp, nàng vẫn dính lấy Lăng Việt Sơn. Ngay cả khi Lăng Việt Sơn muốn đi tắm, nàng vẫn kiên quyết bám lấy, cuối cùng tỉnh lại thì đỏ mặt đi ra. Lăng Việt Sơn cười nói rằng hắn không ngại tắm chung, nhưng nàng lại đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn.
Hai người cuối cùng cũng thu xếp xong, cả người sạch sẽ, hai người cùng nhau tâm sự, Thủy Nhược Vân phô trương khoe ba ngón tay bị thương vì sự dũng cảm của mình, rất đau, còn không chờ nói lại bị Lăng Việt Sơn chọc vào đầu tính sổ, vởi vì nàng ở trước cửa núi dùng trâm kề vào cổ, làm mình bị thương, tạo ra vệt máu nhỏ, Lăng Việt Sơn nhìn thấy vết thương trên người nàng đã vô cùng tức giận, vừa mắng vừa cho nàng uống thuốc, nàng đau đến hít một hơi lạnh, vẫn nhe răng cười nhưng nàng không kêu đau.
“Nàng thật ngốc, bọn họ bảo nàng về thì nàng cứ về đi, sao phải vất vả ở cửa núi như vậy. Ta đã tìm được đến đây thì tự nhiên sẽ tìm được nàng.”
“Khi đó ta không biết chàng ở đâu, ta lo lắng không yên, lại sợ chàng không thấy được dấu vết ta để lại, lại sợ chàng chưa tỉnh lại, hay bị người khác bắt đi, bọn họ còn ép ta gả cho tông chủ gì đó, ta sợ không đợi được chàng. Ta tức muốn chết, chàng còn mắng ta…”
Bây giờ nhìn thấy người yêu, nàng càng nhõng nhẽo, cảm thấy mình rất uất ức, nước mắt liền rơi.
“Được rồi, được rồi, nàng đừng khóc. Thật là một câu cũng không nói được. Khóc thì lát nữa nàng sẽ khó chịu đó.”
Hắn hôn lên khuôn mặt ướt át của nàng: “Nhược Nhược nhà ta thông minh nhất, toàn là nhờ nàng dẫn đường, nếu không sao ta có thể tìm được.”
Thủy Nhược Vân vừa nghe việc này thì tinh thần liền tỉnh táo: “Nó thật sự dụ kiến đến đúng không?”
Thì ra lúc đó Thủy Nhược Vân đã nhanh trí biến những viên mật ong thành nước, lén đổ lên bùn trên đường, lão Thất Tông thị và những người khác chỉ để ý xem có vải vụn, đánh dấu hay đồ vật rơi trên đất hay không, không nghĩ đến nước đường ngấm vào đất sẽ dụ đàn kiến tụ họp lại, tạo thành dòng kiến dẫn đường theo đường đi mà họ đi qua.
“Làm sao chàng nghĩ ra vậy?”
Thủy Nhược Vân cũng rất tò mò, nàng thật sự không xác định Lăng Việt Sơn có thể hiểu được ám hiệu này hay không, thậm chí không biết cách này có hiệu quả hay không, cảm tạ trời đất, nàng thật may mắn.
“Ta tỉnh dậy thì thấy nàng đã biến mất. Ta rất kinh hãi. Ta nghĩ nàng bị họ dùng vũ lực bắt ép đi, nhưng không thấy có dấu vết ẩu đả. Sau đó, ta thấy lọ thuốc và mật ong của nàng đã biến mất. Ta nghĩ những người đưa nàng đi cũng không quá khắt khe với nàng, bằng không sao lại để nàng cầm theo thuốc. Ta quanh quẩn nửa ngày cũng không biết nên đuổi theo hướng nào, thì thấy một đóa hoa dưới đất, còn có hoa bị nàng giẫm lên, dấu vết cũng bị nghiền nát, nên ta theo dấu chân đó để tìm phương hướng.”
“Ta liền biết chàng sẽ hiểu mà.”
Thủy Nhược Vân vui sướng lăn lộn trong lòng hắn.
“Ban đầu ta cũng không nghĩ ra cách dùng kiến để dẫn đường. Chẳng qua lúc ta đi theo một đoạn nhưng không tìm được dấu hiệu gì, cthấy con kiến trên đường, mới đầu ta không để ý, lúc đó ta nghĩ lỡ phát độc thì số thuốc kia cũng vô dụng. Sau đó nghĩ đến những viên mật ong mà chàng mang theo. Con kiến kia đi theo một quãng thật dài, rất không bình thường, ta cảm thấy đó là chàng đang nhắc nhở ta. Con kiến như đang theo đường đi của ta. Khi đến chỗ có ngựa, đường kiến đi liền bị đứt. Ta cứ đi loanh quanh ở đó, tốn rất nhiều thời gian.”
Hắn hôn lên trán nàng: “Xin lỗi nàng, ta không thể đến sớm hơn.”
“Khi đến nơi, túi nước đã cạn. Sau đó họ muốn lên ngựa, ta cũng không còn cách nào, đành phải nói là một đi đại tiện, thừa dịp đó nhào những viên mật ong nhỏ giữ trên người. Vừa cưỡi ngựa vừa lén rải lên đường. Đoạn đó rất khó tìm, đúng kông? Ta nghĩ nó sẽ không có ích.”
“Có ích, cuối cùng ta cũng tìm được, nhưng không phải một con kiến dẫn đường, mà là một đàn kiến, tụi nó rất cố gắng để vận chuyển những viên mật ong đó.”
Lăng Việt Sơn cảm thấy khá thú vị.
“May mà chàng tỉnh sớm, nếu không con kiến dẫn đường sẽ đi mất, chàng sẽ tìm không thấy ta.”
Thủy Nhược Vân nghĩ lại vẫn còn sợ hãi: “Chàng không biết đâu, mấy người kia nói cái gì mà Hoa Thần không gọi thì chàng không tỉnh lại được, ta sợ sẽ không thể gặp được chàng.”
“Ngốc quá, không phải ta đã đến rồi sao? Ta nghĩ có thể là oa có độc, có thể mê hoặc lòng người. Đúng là ta đã có một giấc mơ rất đẹp, thật sự không muốn tỉnh lại.”
“Chàng đã mơ thấy gì?”
Lăng Việt Sơn mỉm cười nhưng không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Thủy Nhược Vân. Ánh mắt đó khiến nàng đỏ mặt, ngượng ngùng đẩy hắn ra: “Hỏi thì chàng nói đi chứ?”
Lăng Việt Sơn mỉm cười và nói: “Bây giờ ta không nói với nàng, sau này có cơ hội ta sẽ nói.”
Thủy Nhược Vân mơ hồ, nhưng trực giác mách bảo rằng đây là một chủ đề đáng xấu hổ, vì vậy nàng quyết định bỏ qua nó.
“Vậy sao chàng tỉnh lại được?”
“Sợ nên tỉnh thôi.”
Đây hoàn toàn là sự thật, có thứ khiến hắn sợ hãi.
“A? Không phải mộng đẹp sao?”
“Ừ, trong mộng ta đột nhiên nghĩ tới, trong người nàng có độc, không thể chịu được dày vò như vậy, ta sợ nên tỉnh lại.”
“À?”
Nàng dường như hiểu giấc mơ của hắn là gì rồi.
“Ha ha,”
Hắn thích nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, hắn cúi đầu cọ cọ chóp mũi với nàng: “Cũng may bị hoảng sợ nên tỉnh lạinếu không thật sự mất nàng rồi, phải làm sao đây?”
“Còn Mai Mãn và mấy người Chung đại ca thì sao?”
“Ta đã đánh thức được hai người họ, những người khác thì không tỉnh được.”
“Lúc đó ta lay mạnh chàng cũng không tỉnh.”
“Ta dùng châm dài châm vào huyệt của họ, rất đau, vẫn bất tỉnh thì không còn cách gì nữa.”
Mai Mãn và Chung Khải Ba công lực cao hơn nên có thể tỉnh lại, những người khác thì không còn cách nào. Hơn nữa, giấc mơ của Mai Mãn chính là đang luyện võ, đang so tài với người nào đó, nói là đang đánh rất vui vẻ, đột nhiên hắn bị đau, đến chính hắn cũng không phân biệt đâu là ngủ, đâu là mơ, trước khi mở mắt hắn còn hét lên rằng lão tử không bị đánh trúng nha.
“Nhưng dù có tỉnh lại, trong người vẫn rất mệt mỏi, uống một viên thuốc giải độc cũng không biết có tác dụng hay không, hoa đó chắc cắn có độc. Ta để họ mang bọn Tam Thạch Đầu về trấn trước. Còn ta vội vàng đi tìm nàng.”
Tình cảnh lúc đó thật sự là vô cùng hỗn loạn.
“Vậy chàng có sao không, có còn thấy choáng váng không?”
Sắc mặt hắn không tốt, nếu sớm biết, sẽ không để hắn cõng rồi. Tiểu cô nương Thủy Nhược Vân giờ đã biết đau lòng cho người khác rồi.
“Ta không sao.”
Lúc đầu hắn cũng châm huyệt để tỉnh táo, sau đó dùng nội lực cố gắng chịu đựng, thật ra hắn cũng khá mệt.
Nói đến đây, Thủy Nhược Vân nhanh chóng kể lại tất cả về trải nghiệm kỳ lạ của mình. Lăng Việt Sơn giật mình: “Độc đã hết rồi sao?”
“Ừ, ta không có phản ứng với hương hoa, sau khi đến đây, ngay cả độc cũng không còn.”
Nàng có suy nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì ăn những cánh hoa kia sao? “Loài hoa này cũng tên là Dạ Mê Hương.”
Lăng Việt Sơn lấy cây kim bạc và kiểm tra nó theo phương pháp của Tiết thần y, không có độc. Hắn vui mừng khôn xiết, độc trên người Thủy Nhược Vân đã được chữa khỏi, hắn không còn gì phải sợ nữa. Hắn phải tìm Tây Nha Lãng Thanh hỏi xem Dạ Mê Hương và Tây Nha Thác có sự liên quan gì, sau đó hắn sẽ ngay lập tức đưa Nhược Nhược đi, trở về hắn còn nhiều món nợ phải thanh toán với Tây Nha Thác.
“Nàng nói nàng đã ăn cánh hoa này rồi sao?”
Trên bàn có một bó hoa Dạ Mê Hương lớn, tỏa ra mùi thơm quyến rũ. Lăng Việt Sơn đi tới, rút vài cánh hoa bỏ vào miệng.
Thủy Nhược Vân không kịp ngăn cản, nhìn hắn nuốt xuống, nàng lo lắng nói: “Sao chàng không nghĩ gì hết mà đó loại hoa kỳ lạ này vậy.”
“Sợ cái gì? Nàng cũng ăn rồi, không phải đứa bé kia nói những người ở đây đều ăn nó sao? Người trong tộc của họ đều không sao, người ngoài lại ngủ mê man, nói không chừng hoa này chính là thứ để giải độc. Ta thử xem sao, không sao đâu.”
Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, sau khi cánh hoa rơi vào trong bụng, hắn vận công, cảm giác đả thông kinh lạc, không còn phải cố gắng kiềm chế để tỉnh táo.
Nghe nói người của Tông thị thần kỳ bí ẩn, được Hoa Thần phù hộ, đơn giản như vậy sao? Ai có thể ngờ rằng Dạ Mê Hương mọc khắp các ngọn núi vừa là độc vừa dùng để giải độc. Lăng Việt Sơn không khỏi thầm thở dài trước sự kỳ diệu của mọi thứ trên thế gian này.
“Có lẽ Tây Nha Thác đã dùng bông hoa này để chế độc? Nhưng chẳng phải loài hoa này chỉ có ở Tông thị thôi sao?”
Thủy Nhược Vân đỡ đầu và động não suy nghĩ.
Lăng Việt Sơn nhìn bộ dạng say sưa suy nghĩ của nàng không nhịn được cười, bế nàng đặt lên giường: “Nàng đến mắt cũng sắp không mở được rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta nói tiếp.”
Nàng ôm lấy cổ hắn không muốn buông ra, khẽ thì thầm: “Người ta còn muốn nói chuyện với chàn nữa, không muốn ngủ.”
Hắn kéo cánh tay nàng ra, cởi áo ngoài cho nàng rồi nhét nàng vào trong chăn. Nàng giang tay để ôm lấy hắn, hắn mỉm cười, cảm thấy được người ta cần thì thật tuyệt. hắn hôn mạnh lên má nàng hai cái, cởi áo ngoài chui vào trong chăn, ôm nàng vào lòng: “Được rồi, nàng yên tâm đi, mau ngủ đi, có gì thì mai nói tiếp.”
“Đại nãi nãi kia nói ngày mai phải dẫn ta đi gặp tông chủ, nàng ta thật đáng ghét.”
Nàng rất lo chuyện này. “Ta không muốn gặp tông chủ, cũng không muốn gả cho hắn, ta chỉ muốn ở cùng chàng.”
Như thường lệ, nàng tựa đầu nhỏ lên hõm cổ của hắn, hai tay ôm eo hắn, khuôn mặt nhỏ cọ cọ, giống như mèo con dính lấy hắn.
“Có ta ở đây, nàng yên tâm ngủ đi.”
Hắn hôn lên chiếc mũi nhỏ của nàng, nghe thấy giọng nói của nàng lẩm bẩm.
Nhưng tiểu nhân nhi tối nay rất nhiều chuyện, hắn phải cố gắng chống mi mắt nói: “Cái tê Tây Nha Lãng Thanh kia trông rất giống Tây Nha Thác, nhưng con ngươi của hắn màu đen. Họ nghe thấy tên của Tây Nha Thác, dường như cũng giật mình. Cũng không biết bọn họ có quan hệ thế nào. Việt Sơn ca ca, túi đồ kia đâu, độc của ta cũng được giải rồi, còn mua đưa cho hắn không? Không biết đó có phải là âm mưu gì của Tây Nha Thác không…”
Lúc đầu Lăng Việt Sơn vỗ nhẹ để dỗ nàng ngủ, nhưng nàng cứ lải nhải với giọng ngái ngủ, rõ ràng là mệt nhưng cứ cố gắng chịu đựng, hắn cũng khó chịu, nghiêng người, đè nàng xuống, cắn lên má nàng một cái: “Thủy Nhược Vân, nếu nàng vẫn không ngủ, nói nhảm không ngừng, ta sẽ thu thập nàng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT