Vị khách này thực sự khiến Lăng Việt Sơn vui mừng khôn xiết, quý nhân hắn tìm khắp nơi mà không thấy, không ngờ lại tự mình đến tìm hắn. Người hầu cung kính tiếp đãi, mời họ vào trong, nhất định phải giữ họ lại. Sau đó mời Tiết thần y đến, sắp xếp sảnh để đãi khách, ngoài ra còn dọn dẹp phòng kháhc trong tiểu viện. Rồi hắn vội vã mặc áo ngoài cho Thủy Nhược Vân, thêm áo khoác dày, dẫn nàng ra tiền viện tiếp khách, hắn muốn Hàn cô nương xem bệnh cho Thủy Nhược Vân.
Trước khi vào tiền sảnh, bên trong đã vang lên giọng nói của một nam tử: “Chúng ta đã nói rồi, đến đây hỏi chuyện xong rồi về, chúng ta rời nhà cũng lâu rồi.”
Giọng Hàn cô nương cười đáp: “Được, chủ tử của ta, nghe ngươi hết.”
“Hừ, nghe ta sao? Nếu ngươi nghe ta nói, chúng ta đã không đi vòng một đường lớn như vậy rồi.”
Giọng của công tử ngồi xe lăn tương đối bất mãn.
Lăng Việt Sơn lo lắng, sợ rằng nói chuyện xong họ sẽ rời đi nên hắn vội vã vào. Vừa vào đã thấy bốn hộ vệ đứng phía sau công tử ngồi xe lăn, Hàn cô nương ngồi xổm, cười, nói chuyện với hắn. Trà nóng và điểm tâm đã bày biện trên bàn, ba người hầu của Lăng phủ đứng xa xa trong góc phòng chờ lệnh.
Lăng Việt Sơn vừa vào phòng, liền hành lễ với công tử, nghĩ hắn không biết mình nên đã nói: “Công tử, Hàn cô nương, hai vị từ xa đến, Lăng Việt Sơn không biết nên không chuẩn bị tốt, tiếp đón chậm trễ rồi, mong hai vị đừng trách.”
Công tử ngồi xe lăn có vẻ không vui, chỉ gật đầu với Lăng Việt Sơn như một lời chào. Ngược lại, Hàn cô nương đứng dậy cúi chào, cười nói: “Lăng công tử khách sáo rồi, công tử nhà ta họ Nhiếp, ta là khách không mời mà đến, làm phiền rồi.”
Lăng Việt Sơn định nói với nàng là hắn đã phái người đi tìm nàng rất lâu, nhưng không tìm được. Hàn cô nương kia đã nhìn đến Thủy Nhược Vân bên cạnh, ngạc nhiên nói: “Lăng phu nhân trúng độc sao?”
Nói xong đã nói muốn xem mạch của nàng.
Lăng Việt Sơn vui mừng khôn xiết, Hàn cô nương này quả nhiên là thần y, nhìn qua sắc mặt đã đoán được nàng đan trúng độc. Hắn vội vàng mời nàng ngồi, để Thủy Nhược Vân ngồi xuống đối diện. Hán Tiếu nghiêm túc bắt mạch một lúc, lúc đó Tiết Tùng nhận được tin người hầu báo, cũng vội vàng đến, đến gần xem Hàn cô nương đang bắt mạch, cũng không nói gì, còn cung kính ành lễ với công tử ngồi xe lăn.
Hàn Tiếu bắt mạch, hỏi Tiết Tùng đang đứng bên cạnh: “Ông còn giữ mấy con quỷ tằm đó không?”
Trước tiên, Tiết Tùng chắp tay hành lễ, sau đó đáp: “Tất cả đều bị nhốt trong hầm băng. “
Lăng Việt Sơn hắn không chú ý đến sự tự nhiên trong cuộc trò chuyện giữa Hàn cô nương và Tiết Tùng, nhưng lại bất ngờ khi Hàn cô nương chưa hỏi gì mà biết nàng trúng độc Quỷ Tiên Hương.
“Hàn cô nương, độc của Nhược Nhược có thể chữa khỏi không?”
Hắn nóng lòng nghe được đáp án đảm bảo.
Hàn Tiếu suy nghĩ một chút, nói: “Có thể thử một chút, nhưng phải đưa đến núi Vân Vụ mới được. Hiện giờ sức khỏe Lăng pu nhân rất yếu, không thể đi đường xa, ta có thể giúp nàng điều dưỡng, các ngươi đưa nàng đến núi Vân Vụ đi.”
Lăng Việt Sơn nhìn Tiết thân y, hơi thất vọng nói: “Hàn cô nương, Tiết thần y là đệ tử của Vân Vụ Lão Nhân, ông ấy nói đã liên hệ với người ở núi Vân Vụ, nghe nói Vân Vụ Lão Nhân vẫn bế quan, không biết khi nào mới xuất quan, đưa Nhược Nhược qua đó có gây chậm trễ điều trị không?”
“Bế quan?”
Hàn Tiếu và Tiết Tùng nhìn nhau, sau đó nhìn công tử ngồi xe lăn. Công tử ngồi xe lăn hừ lạnh: “Đừng nhìn ta, ta không biết.”
Hàn Tiếu suy nghĩ một chút cũng hiểu ra, nàng khẽ mỉm cười nói: “Lăng công tử không cần lo, ta sẽ tự mình giúp Lăng phu nhân điều dưỡng để sức khỏe nàng tốt hơn để nàng có thể lên đường đi xa, chờ đưa phu nhân đến thành Bách Kiều rồi, Vân Vụ Lão Nhân nhất định cũng sẽ xuất quan. Độc Quỷ Tiên Hương rất phiền phức, đưa đến núi Vân Vụ là tốt nhất.”
Lăng Việt Sơn hơi nghi ngờ, là vị Hàn cô nương không muốn chữa trị hay do trên núi Vân Vụ có vấn đề gì đó? Hắn nhìn thoáng qua Tiết Tùng, Tiết Tùng vội vàng nói: “Việt Sơn, nếu Han cô nương đã nói như vậy, nhất định phải đưa nàng ấy đến núi Vân Vụ để chữa trị. Yên tâm, đến lúc đó sư phụ nhất định sẽ xuất quan.”
Lăng Việt Sơn suy nghĩ một chút, nhưng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu và mỉm cười với Hàn cô nương: “Vậy làm phiền Hàn cô nương rồi.”
Hàn Tiếu gật đầu: “Lăng công tử cứ yên tâm, mặc dù chất độc này rất phiền phức, nhưng không phải không thể chữa, lên núi Vân Vụ nhất định sẽ có cách.”
Cô vừa nói đến đây, Tiết Tùng dường như được uống thuốc an thần, thuận miệng nói: “Việt Sơn, Hàn cô nương nói như vậy nhất định là đúng, yên tâm đi.”
Sau đó, Lăng Việt Sơn mới nhận ra rằng sự xuất hiện của công tử ngồi xe lăn và Hàn cô nương dường như đã mang lại cho Tiết Tùng rất nhiều sự tự tin. Hắn gật đầu: “Ta sẽ chuẩn bị ngàn lượng vàng cho Vân Vụ Lão Nhân, dù ông ấy đưa điều kiện gì, Lăng Việt Sơn ta cũng nhất định không từ chối, xin nhờ Tiết thúc truyền đạt đến tôn sư.”
Hăn quay lại kéo tay Nhược Nhược, nàng dịu dàng nở nụ cười với hắn, hắn lại nói: “Tiết thúc, dù phải trả giá thế nào, chỉ cần Nhược Nhược khỏe mạnh, không đau không bệnh, ta đều đồng ý hết.”
“Ta không chia ly với chàng.”
Thủy Nhược Vân bổ sung, e sợ đây là điều kiện để đến núi Vân Vụ.
Tiết Tùng và Hàn Tiếu đều cười, Tiết Tùng nói đùa: “Thủy nha đầu, sư phụ ta sẽ không giữ con lại đâu, con cũng không làm được việc nặng, chắc ông ấy sẽ bàn điều kiện với tướng công con, sẽ không làm khó hắn đâu, con đừng buồn.”
Những lời này khiến Thủy Nhược Vân đỏ mặt, nhưng công tử ngồi xe lăn lại không vui: “Còn cười sao, không phải ngươi đã nói chúng ta hỏi chuyện phấn hoa xong rồi về sao, giờ ngươi lại đi chữa bệnh cho người ta, đây là chuyện của Tiết Tùng, sao ngươi phải tham gia vào chứ?”
Trong lòng Lăng Việt Sơn thắt lại, liếc mắt nhìn Tiết Tùng, chỉ thấy ông đứng cúi đầu, không nói lời nào, nhưng Hàn Tiếu vẫn không để ý, lại ngồi xổm bên cạnh xe lăn, nắm tay công tử ngồi xe lăn, nhẹ nhàng cười nói: “Chuyện phấn hoa, ta muốn ở đây nghiên cứu vài ngày, chỉ thuận tiền chữa trị cho Lăng phu nhân thôi, Tiết thần y cũng vất vả, ta ở lại giúp ông ấy chút việc.”
Công tử ngồi xe lăn vẫn muốn nói gì đó, Hàn Tiếu quay đầu nói với Lăng Việt Sơn: “Lăng công tử, lần trước ngươi có tặng ta một ít hoa và sách về hoa đúng không, ta nhận được rồi. Tuy nhiên, có một số chuyện ta không hiểu, ta muốn nhờ ngươi hỏi đáp, còn muốn hỏi chút chuyện. Ngoài ra, có chút ngại nhưng ta còn muốn xin thêm một ít hoa từ Lăng côg tử nữa.”
Lăng Việt Sơn đương nhiên đồng ý, đừng nói là một ít hoa, cho dù cho tất cả tài sản mà hắn vất vả tìm được, chỉ cần chữ khỏi cho Nhược Nhược, hắn đều đồng ý. Hắn thấy Hàn Tiếu mê mẩn những bông hoa liền tốt bụng nói: “Hàn cô nương cần gì cứ nói, ở đây ta không có thì nghĩa huynh của ta ở hoa cốc Tông thị đều có, ta sẽ nhờ họ mang đến cho cô nương.”
Sau khi nghe điều này, Hàn Tiếu mỉm cười và cảm ơn một lần nữa. Công tử ngồi xe lăn hừ lạnh: Cái đống hoa cỏ đó thì có gì mà tốt chú?”
Hàn Tiếu nghe vậy quay đầu cười với công tử, đáp: “Chủ tử nói cũng đúng, nhưng nghe nói thành Tô Châu có phong cảnh hữu tình, trước kia, chúng ta cũng chưa từng đến đây, bây giờ ở thêm hai ngày, sẵn tiện đi ngắm cảnh xung quanh, được không?”
Công tử ngồi xe lăn nhìn nàng một lúc, cuối cùng nói: “Chúng ta ở lại vài ngày, xong việc sẽ về.”
Tuy ngồi xe lăn nhưng hắn ta rất uy nghiêm và oai vệ, rất khác với tính tình trẻ con mà lần đầu Lăng Việt Sơn gặp.
Hàn Tiếu ngoan ngoãn đáp: “Được, nghe chủ tử hết.”
Công tử ngồi xe lăn lại quay sang Tiết Tùng và Lăng Việt Sơn: “Phải chuẩn bị gì thì các ngươi mau chóng làm đi, Tiếu Tiếu phải theo ta nữa.”
Trước khi Lăng Việt Sơn có thể trả lời, Tiết Tùng đã nhanh chóng đáp lại: “Được, được, bọn ta sẽ không khiến Hàn cô nương mệt mỏi.”
Những lời này dường như làm công tử ngồi xe lăn hài lòng, hắn đáp một tiếng, nói với Hàn Tiếu: “Ta phải nghỉ ngơi.”
Lăng Việt Sơn vội vàng nói: “Ta đã chuẩn bị xong phòng khách, hy vọng Nhiếp công tử và Hàn cô nương đừng ngại.”
Hàn Tiếu vui vẻ cảm ơn họ, Lăng Việt Sơn đích thân dẫn họ đến phòng dành cho khách, bảo Thủy Nhược Vân quay lại Y Sơn Viện chờ. Hắn đi ở phía trước, nghe thấy Hàn Tiếu và công tử của nàng thì thầm ở phía sau: “Nhìn xem, Lăng công tử rất quan tâm đến thê tử của mình, chúng ta chỉ giúp một chút thôi mà. Biết đâu người ta còn tặng chúng ta thêm một ít phấn hoa để làm qua cảm ơn, đúng không? Ngươi nghỉ ngơi ở đây vài ngày, được không? Đừng buồn nha.”
“Hừ, ta cũng không cần phấn hoa, ta là người không biết quan tâm người khác, ngươi không hài lòng sao?”
Hàn Tiếu bình tĩnh, kiên nhẫn nói: “Sao có thể chứ, chủ tử rất hiểu ý người khác.”
Cuộc đối thoại giữa hai người khiến khóe môi Lăng Việt Sơn nâng lên, hai người chủ tớ này thật thú vị. Mà dáng vẻ Tiết Tùng ở bên cạnh trang nghiêm mà ngượng ngùng làm cho Lăng Việt Sơn có chút tò mò, có lẽ đều có liên quan đến núi Vân Vụ, đương nhiên Lăng Việt Sơn biết núi Vân Vụ có rất nhiều điều cấm kỵ, cho nên cũng không có hỏi quá nhiều, chỉ cần có thể chữa trị được cho Nhược Nhược thì sao cũng được.
Lăng Việt Sơn đã sắp xếp cho họ một tiểu viện độc lập, trang nhã và yên tĩnh, lúc này, công tử ngồi xe lăn mới lộ ra vẻ hài lòng. Hàn cô nương uyển chuyển từ chối người hầu mà Lăng Việt Sơn phái đến, chỉ nói chủ nhân nhà nàng không quen để người khác hầu hạ. Xe ngựa của bọn họ cũng thông qua cửa sau đi vào, thì ra bên ngoài xe ngựa có hai người hầu canh giữ, trên xe ngựa có rất nhiều đồ lặt vặt, họ trang bị cũng không thua gì Lăng Việt Sơn chuẩn bị cho Thủy Nhược Vân. Người hầu tựa hồ cũng đã quen, thuần thục chuyển đồ đạc trong xe vào trong phòng, Hàn Tiếu cũng đẩy công tử ngồi xe lăn vào phòng, một lúc sau đi ra, hỏi tìm Lăng Việt Sơn và Tiết Tùng ở đâu. Lăng Việt Sơn vội phái người gác cổng, nếu có việc gì cứ gọi người, hắn sẽ đi xử lý.
Lăng Việt Sơn trở về phòng, ôm Thủy Nhược Vân đi lòng vòng, trong lòng tràn đầy vui sướng, nếu như lần này có thể đưa nàng đến núi Vân Vụ, nhất định có hi vọng chữa khỏi, Nhược Nhược của hắn sẽ không mắc phải căn bệnh này nữa. Hắn ra lệnh rằng toàn bộ người trong phủ phải vui vẻ và phục vụ những vị khách quý này, họ cần gì liền cung cấp cho họ, không được chậm trễ.
Nhưng Hàn cô nương và công tử ngồi xe lăn vào phòng mãi không ra, sáu người hầu cũng biến mất tăm, trong viện yên lặng, cũng không có người ra hỏi chuyện gì, nhưng hai người hầu chờ ở cổng cũng không ai dám rời đi. không một người hầu nào dám lơ là mệnh lệnh của Lăng đại gia.
Cho đến khi mặt trời lặn, Hàn Tiếu một mình đi ra ngoài, nàng đưa thực đơn cho người hầu của Lăng phủ, nói rằng đó là món ăn mà chủ tử muốn ăn vào buổi tối, rồi đi tìm Tiết thần y, hai người vào hầm băng xem quỷ tằm. Lăng Việt Sơn nghe tin thì ở Nguy Vân Lâu chờ, đợi nửa ngày, cuối cùng chỉ có một mình Tiết thần y đến, nghe nói Nhiếp công tử tỉnh lại không thấy Hàn cô nương thì không vui, cho nên Hàn cô nương phải nhanh chóng trở về. Nhưng Tiết thần y cũng mang về một tin tốt, ông và Hàn cô nương đã nói chuyện, mấy ngày nay sẽ đổi thuốc giải độc mới, nếu có hiệu quả, sẽ cải thiện được sức khỏe cho Thủy Nhược Vân, có thể chống đỡ được chặng đường dài này.
Buổi tối, Hàn Tiếu lại xuất hiện, nàng đến bắt mạch cho Thủy Nhược Vân, viết đơn thuốc, Lăng Việt Sơn cảm thấy rất ngại khi phải làm nàng chạy tới chạy lui như vậy, nhưng Hàn Tiếu cũng không để ý: “Sức khỏe chủ tử ta không tốt lắm, nên tính tình hơi nóng nảy, nhưng hắn là người tốt, nếu hắn vô lễ, hy vọng Lăng công tử đừng trách.”
Thủy Nhược Vân mỉm cười, liếc nhìn Lăng Việt Sơn, khi nói đến tính tình nóng nảy và vô lễ, Lăng đại gia nhà nàng cũng không thua kém, cho nên hắn nhất định sẽ không chó chê mèo lắm lông đâu. Lăng Việt Sơn biết nàng đang nghĩ gì, đưa tay gõ mũi nàng, cười chiều chuộng.
Độc Quỷ Tiên Hương quả nhiên là khó chữa, Hàn Tiếu và Nhiếp công tử đã ở trong Vân Sơn Cư gần hai tháng, nàng bận bịu, bị kẹt giữa hai nhiệm vụ là làm bạn của công tử và chẩn bệnh, còn cùng Tiết thần y đổi vài loại thuốc và phương pháp chữa trị, mới tìm được cách áp chế chất độc, hai tháng này, quả nhiên Thủy Nhược Vân khỏe hơn nhiều, ngủ ngon, tình thần cũng tốt hơn. Thấy vậy, Lăng Việt Sơn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Về phần độc trong người Lăng Việt Sơn, trước đó, Tiết thần y đã chữa sắp hết, Hàn Tiếu bắt mạch cho hắn, nói có mấy cách có thể chữa tận gốc nhanh hơn, Tiết thần y ở bên cạnh lắng nghe, gật đầu, lấy bút ghi lại.
Lần này Lăng Việt Sơn cũng tràn đầy tự tin, hắn càng thêm tin tưởng Hàn cô nương, nếu nàng nói đến núi Vân Vụ có thể cứu được, thì nhất định sẽ cứu được.
Trong khoảng thời gian này, Tề Thư Bằng đưa Cửu Vĩ Công tử đến nói lời cáo từ, Cửu Vĩ Công Tử trải qua kiếp nạn này, cả người hơi ngơ ngác, phong cách ăn mặc lại kỳ lạ hơn, nhưng hắn lại không chịu bước lên đường, thậm chí đã trải lụa đỏ, hắn cũng không chịu bước lên. Cũng không chịu nói nhiều, cứ thích ngẩn người, vết thương của hắn đã được chữa khỏi, nhưng tâm trạng cũng không tốt hơn được. Sau khi Hàn cô nương chẩn bệnh cho hắn, cũng có kết luận giống với Tiết thân y, tâm bệnh cần phải trị bằng tâm dược. Tề Thư Bằng liền đưa Cửu Vĩ Công Tử và những nha hoàn hầu hạ hắn đi trước.
Thời gian này, Lăng Việt Sơn toàn tâm toàn lực chăm sóc cho Thủy Nhược Vân, không giúp được nhiều cho sư phụ, Cửu Vĩ như vậy, hắn cũng không biết phải làm sao. Tề Thư Bằng thấy việc đưa Cửu Vĩ đi có thể sẽ giúp ích cho hắn, Cửu Vĩ còn trẻ nhưng đã trải qua những chuyện như vậy, hoặc đó có thể xem là tâm bệnh của hắn, ông làm cha chỉ có thể cố gắng hết sức làm tròn trách nhiệm, bây giờ con ông gặp chuyện này, ông phải đi tìm tâm dược giúp hắn.
Cửu Vĩ Công Tử đi rồi, có một người rất vui đó chính là Mai Mãn. Sau khi Mai Mãn về từ Quỷ Vực, Niên Tâm Phù đã không giữ lời hứa, lúc đầu Mai Mãn không hiểu lắm, nhưng sau đó hắn biết rằng một phần nguyên nhân là do Cửu Vĩ Công Tử. Thì ra, sau khi Cửu Vĩ Công tử bị thương thì tinh thần không tốt lắm, nếu Niên Tâm Phù đến thăm hắn, hắn sẽ vui hơn một chút. Đương nhiên, Niên Tâm Phù không muốn cho hắn hy vọng nhưng cũng không muốn làm hắn đau lòng cho nên mới hoãn hôn sự lại.
Nhưng thật ra có một nguyên nhân khác mà Mai Mãn không biết, chính là Niên Tâm Phù tức tên ngốc này không chịu nói gì cả. Nàng nhất thời xúc động nên mới nói chuyện đó với hắn, hắn trở về cũng phải thể hiện một chút chứ. Nhưng tên ngốc này không làm gì cả, trở về là chờ nàng thành thân, dường như là nàng đang cầu thân hắn nên hắn phối hợp đồng ý thôi, vậy thì tính cái gì chứ? Đương nhiên Niên Tâm Phù cũng là một cô nương kiêu ngạo, nên không muốn thành thân vì một lý do ngớ ngẩn như vậy, dù thể nào cũng phải đợi được tên ngốc kia nói một lời.
Nhưng làm sao Mai Mãn biết được điều này, hắn không biết là vì hắn không nói gì, hắn chỉ nghĩ do A Phù thất hứa, lời nói không đáng tin, còn có Cửu Vĩ Công Tử ở giữa, nên tên ngốc này rất suy sụp.
Vì vậy, cho đến khi Lăng Việt Sơn chuẩn bị đưa Thủy Nhược Vân lên đường đi cầu y, Mai Mãn vẫn chưa giải quyết được Niên Tâm Phù. Nhìn thấy hoàn cảnh của hắn, Lăng Việt Sơn cảm thấy đáng thương, mắng hắn cũng vô ích. Thủy Nhược Vân thực sự muốn giúp đỡ, nàng kéo Niên Tâm Phù trò chuyện một lúc, điều này khiến Mai Mãn kích động.
Cuối cùng Lăng Việt Sơn cũng lên đường với Thủy Nhược Vân, đoàn người của Nhiếp công tử và Hàn cô nương đang đi trước, thì ra họ ở thành Bách Kiều, nên cũng xem như là cùng đường. Lăng Việt Sơn vui vẻ, vậy là dù trên đường đi, Nhược Nhược có gì không khỏe thì ngoại trừ Tiết thần y, còn có thể nhờ Hàn cô nương, như vậy khiến hắn thoải mái hơn nhiều. Hắn ôm Thủy Nhược Vân ngồi trong xe ngựa, trong lòng tràn đầy hy vọng về cuộc sống tương lai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT