Tối nay về nhà, cũng không có việc gì, Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân cùng ôm nhau ngọt ngào yên ổn ngủ một giấc ngon lành. Một phần là vì hai người họ đều bị thương, thân thể suy yếu, náo loạn cả ngày cũng đã mệt mỏi, không chịu nổi, xe ngựa còn chưa chạy đến Vân Sơn Cư, Thủy Nhược Vân đã mơ màng ngủ gật, Lăng Việt Sơn ôm nàng vào phòng cũng đã kiệt sức. Mặt khác, Lăng Việt Sơn cũng có suy nghĩ riêng, không muốn vội vã ép Thủy Nhược Vân nói ra mọi chuyện mà phải tìm thời cơ, từ từ tìm hiểu, Nhược Nhược nhà hắn rất nhạy cảm, bây giờ lại sợ hãi rụt rè như vậy nhất định là có ẩn tình, nếu ép nàng quá chỉ e là nàng sẽ càng đau khổ hơn.
Vì thế mấy ngày này, Lăng Việt Sơn không hỏi gì cả, cũng không quấn lấy muốn thân mật với Thủy Nhược Vân, dường như hắn không phát hiện ra chuyện gì khác thường, chỉ nói người nàng quá lạnh nên mời Tiết thần y đến bắt mạch, khám bệnh cho nàng, khi Thủy Nhược Vân dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tiết thần y, hắn cũng xem như không thấy. Tiết thần y nói đại vài chứng bệnh, Lăng Việt Sơn cũng không truy cứu hỏi mà chỉ dặn người hầu sắc thuốc, sau đó hắn phải nhìn thấy Nhược Nhược uống xong mới chịu. Thủy Nhược Vân nhẹ nhõm thở dài, lại thoát được một lần, sau này có thể thoải mái ở trước mặt hắn uống thuốc
Lăng Việt Sơn cẩn thận quan sát một thời gian, phát hiện nhất định Tiết thần y và phu thê Thủy Thanh Hiền biết được nội tình, hắn đưa Nhược Nhược về nhà, dì họ hàng xa của nhà họ Thủy liền đi, mỗi ngày Lâu Cầm đều đến thăm con gái, họ dọn đến đây lâu vậy rồi, chưa bao giờ bà ấy đến thăm đều đặn như vậy. Về phần Thủy Trọng Sở, Mai Mãn và Chung Khải Ba, họ thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, họ vẫn cư xử như bình thường, mỗi người đều bận việc riêng của mình. Lăng Việt Sơn không định ép bọn người Tiết thần y nói ngay, nếu hắn chưa nắm được manh mối mà hỏi, ai biết họ có trả lời cho qua hay không, nếu lỡ đến tai Nhược Nhược, vậy chẳng phải càng khiến nàng đau lòng hay sao, cho nên Lương Việt Sơn cẩn thận không có động tĩnh gì..
Ngoài ra, Lăng Việt Sơn cũng nhận ra Thủy Nhược Vân không chỉ sợ thân mật với hắn, mà nàng ngay cả ngâm thuốc, tắm rửa, thay quần áo đều tự mình làm, không nhờ đến hắn, thậm chí còn không cần nha hoàn, tự nàng làm hết những chuyện đó. Vậy là không phải nàng cự tuyệt chuyện thân mật với hắn mà là không muốn để hắn thấy thân thể nàng sao?
Trong lòng Lăng Việt Sơn cảm thấy hơi sợ hãi, có lẽ Nhược Nhược của hắn đã trải qua điều gì đó rất khủng khiếp. Nàng cẩn thận, còn trở nên độc lập như vậy cũng không thường làm nũng với hắn như trước kia, hơn nữa thân thể nàng thật sự rất yếu, không còn là đóa hoa hướng dương rạng ngời nữa, những khi chỉ có một mình nàng, nàng cũng sẽ thất thần, buồn bã ngẩn người.
Cuối cùng, vào một đêm nọ, Lăng Việt Sơn thắp an thần hương trong phòng, sau khi Thủy Nhược Vân chìm vào giấc ngủ say, hắn mở mắt ra, nhẹ nhàng ngồi dậy, không muốn làm nàng tỉnh giấc, ngồi nhìn nàng một lúc, đưa tay cởi quần áo của nàng, bàn tay hắn hơi do dự, linh cảm chẳng lành đè nặng trong lòng.
Hắn cởi một cúc áo của nàng, Thủy Nhược Vân dường như cũng biết, vô thức nhíu mày, dù ngủ vẫn dùng tay che cổ áo nàng. Lăng Việt Sơn không ép buộc, hắn kiên nhẫn dừng lại, sau khi suy nghĩ, cuối cùng hắn điểm vào huyệt ngủ của nàng, giúp nàng vén sợi tóc quấn quanh cổ, cúi đầu hôn lên giữa trán nàng, nhẹ nhàng nói: “Nhược Nhược, ngoan nhé, đừng sợ, dù thế nào ta cũng sẽ không làm tổn thương nàng.”
Có lẽ là an thần hương cộng với điểm huyệt ngủ càng khiến nàng ngủ sâu hơn, cũng có thể là vì lời nói dịu dàng của hắn xoa dịu sự bất an trong giấc ngủ của nàng, khiến nàng thoải mái. Lăng Việt Sơn nhẹ nhàng cởi từng nút quần áo của nàng ra.
Khi những vết sẹo gớm ghiếc trên khắp cơ thể đập vào mắt hắn, Lăng Việt Sơn như bị một con dao sắc bén đâm vào tim, hắn cảm thấy đau đến mức không thể thở được, đôi mắt hắn tối sầm trong một lúc. Một lúc lâu sau, hắn lấy lại sức, thở hổn hển định cởi quần nàng ra nhìn chân nàng, nhưng tay hắn rất run, phải mất rất lâu hắn mới hoàn thành được hành động mà hắn đã làm vô số lần này. Đương nhiên, hai chân của nàng cùng rất thê thảm, Lăng Việt Sơn ngẩn người một lúc, đến khi có lại phản ứng, hắn mới phát hiện mình đang nghiến răng nghiến lợi, hai gò má đều là nước mắt giàn giụa.
Hắn không biết làm thế nào để sống đây, hắn vô thức mặc lại quần áo cho Nhược Nhược, cẩn thận đắp chăn, rồi ra cánh rừng sau tòa nhà hét lớn, hắn vô cùng đau đơn, không có chỗ để giải tỏa, hắn dùng tay chưởng vào cây đại thu đến mức gân xanh nổi lên. Hắn đấm tay xuống đất, cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, khiến hắn nôn khan. Hồi lâu sau, dường như hắn nghe thấy tiếng có người khóc, sau đó mới ý thức được mình đang quỳ rạp trên mặt đất, hai tay chống đỡ thân, nước mắt rơi xuống bùn đất.
Lăng Việt Sơn ngồi một mình trong góc rừng, khi trời gần sáng, hắn gõ cửa phòng của Tiết thần y.
Thủy Nhược Vân không biết vì sao lần này nàng ngủ sâu như vậy, khi tỉnh lại vẫn cảm thấy đầu nặng trĩu. Mở mắt ra, nàng nhìn thấy Lăng Việt Sơn đang mỉm cười với nàng, nụ cười của hắn ấm áp, khiến nàng cảm thấy rất thoải mái. Hắn cúi đầu hôn má nàng, bế nàng ra khỏi giường: “Heo con, nàng ngủ lâu lắm rồi, mặt trời đã chiếu đến mông luôn rồi.”
Thủy Nhược Vân vô thức sờ sờ thân thể của mình, quần áo vẫn còn, không có gì không nên để lộ ra ngoài, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Lăng Việt Sơn làm như không thấy, bế nàng đến phòng tắm nhỏ, nước nóng đã được chuẩn bị sẵn, quần áo của nàng đã được đặt ở đó. Hắn đặt nàng lên chiếc chăn vải dày, đặt đôi giày của nàng ở bên cạnh, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: “Nàng tỉnh chưa, tự mình tắm rửa thay quần áo đi, nhan một chút, ta xuống bảo người chuẩn bị cơm cho nàng, lát nữa nàng tự xuống nha.”
Sắp xếp này rất đúng ý của Thủy Nhược Vân, nàng liền gật đầu.
Đi xuống phòng ăn, giống như phòng ngủ, cũng có mấy cái lò sưởi lớn, khiến Thủy Nhược Vân vốn đã mặc quần áo bông dày, cảm thấy càng ấm áp dễ chịu. Bữa sáng là cháo táo đỏ và long nhãn, rất mềm và thơm, ăn kèm với bánh mật ong, rất ngọt ngào và ngon miệng. Lăng Việt Sơn ôm nàng vào lòng, đút cháo cho nàng, chia bánh thành từng miếng nhỏ đút cho nàng, Thủy Nhược Vân được hắn nuông chiều nhưng trong lòng vẫn có chút căng thẳng, sợ hắn sẽ đưa ra yêu cầu gì đó.
Lăng Việt Sơn chỉ cười dịu dàng, dỗ nàng ăn nhiều chút mà không yêu cầu gì, Thủy Nhược Vân dần dần thư giãn. Sau khi ăn sáng, Tiết thúc lại đến kiểm tra cho Lăng Việt Sơn như thường lệ, bắt mạch một lúc, ông nói hắn đã phục hồi khá tốt, có thể đi lại và hoạt động bình thường, không cần hạn chế gì, nhưng không thể quá lao lực, nên ăn nhiều ngủ nhiều, còn có một chuyện rất quan trọng chính là thời gian này cho đến khi hoàn toàn hồi phục, phải cấm chuyện thân mật.
Khi nghe điểm cuối cùng, hai mắt của Thủy Nhược Vân sáng lên, không thể che giấu niềm vui trong lòng, nhưng Lăng Việt Sơn lại tỏ ra đau khổ, uất ức phản đối, cuối cùng vòng tay ôm lấy Nhược Nhược, nói rằng cuộc sống của hắn thật là khổ, muốn được thê tử yêu thương nhiều hơn cho đến khi hắn hoàn toàn hồi phục. Đương nhiên Thủy Nhược Vân vui vẻ đồng ý.
Có lời dặn của Tiết thần y, còn có thái độ nghiêm túc nghe lời đại phu của Lăng Việt Sơn càng khiến Thủy Nhược Vân yên tâm hơn. Vào buổi trưa, Lăng Việt Sơn dỗ nàng ngủ trưa, thắp cho nàng an thần hương, sau khi thấy nàng chìm vào giấc ngủ say, hắn cùng với Tiết thần y đến nhà họ Thủy.
Dau khi Tiết thần y và Lâu Cầm cùng kể lại, cuối cùng Lăng Việt Sơn cũng biết được bảo bối Nhược Nhược của hắn đã trải qua chuyện gì, vì sao toàn thân lại bị thương như vậy và hậu quả để lại là gì. Hắn đau lòng muốn chết, nhưng hắn càng lo sợ hơn, tất nhiên hắn có thể không màng bất cứ điều gì, ở bên Nhược Nhược cả đời nhưng hắn không biết trong lòng Nhược Nhược nghĩ thế nào, gần đây nàng thường có cảm xúc tiêu cực, không biết có suy nghĩ muốn bỏ rơi hắn hay không. Trước đó nàng về nhà mẹ đẻ hai tháng, bây giờ hắn nghĩ lại thời gian đó mà hoảng sợ. Hắn hoàn toàn không có đề phòng, nếu hai tháng đó, Nhược Nhược muốn bỏ đi thì chẳng phải hắn sẽ là người biết cuối cùng sao.
Dù có thể trị hết độc, báo thù được Quỷ Vực, nhưng để Thuỷ Nhược Vân hết lòng bảo vệ hắn, tin tưởng hắn, yên ổn làm Lăng phu nhân chính là nhiệm vụ hang đầu trước mắt của Lăng Việt Sơn.
Ngồi trong Nguy Vân Lâu, trong tay Chung Khải Ba ba tấm thiệp mời của phân đường Nguyệt Ảnh thì ánh mắt trên quyển sách đang lén nhìn Thuỷ Nhược Vân, nàng đang nằm ngửa trên giường đọc sách, vốn là nàng định làm vài bộ quần áo cho đứa con tương lai nhưng toàn bộ đều bị hắn tịch thu hết, hắn nói thời gian này phải kiềm chế bản thân, nhìn thấy đồ trẻ con sẽ suy nghĩ lung tung nên phải tịch thu hết, không cho nàng làm tiếp nữa. Thật ra Thuỷ Nhược Vân cũng đâu muốn làm, không chỉ là vì sức khoẻ yếu không thể may vá mà là vì biết rõ đời này mình không có duyên con cái, làm ra rồi chẳng phải như đang tra tấn chính mình sao? Vì vậy lý do này của Lăng Việt Sơn cũng đúng ý nàng, nhưng cũng không che giấu được sự đau lòng khổ sở.
Cho dù không cần nghĩ đến nhưng cũng không thể trốn tránh mã chuyện nàng không thể có con với Việt Sơn ca ca. Thuỷ Nhược Vân lại nhìn sách ngây người, trong đầu lại nghĩ đến Lăng Việt Sơn vốn là cô nhi, chàng nói muốn sinh nhiều con. Nàng càng nghĩ càng sợ, nàng không sinh được thì phải làm sao đây? Nàng không dám nói với hắn, còn ghét bỏ chính mình, có phải Việt Sơn ca ca cũng ghét bỏ nàng hay không, thân thể hiện giờ của nàng rất khó coi, lại không thể sinh con, có phải sẽ có nữ nhân khác đến cướp Việt Sơn ca ca hay không? Trong lòng nàng cứ lo sợ không yên, vô thức toát ra dáng vẻ buồn rầu bất lực.
Đột nhiên, có một người đến gần, ôm nàng ngồi lên đùi, Thuỳ Nhược Vân hơi bất ngờ, thì thấy Lăng Việt Son, hắn cười nói: “Doạ nàng sao? Sao lại nhát gan như vậy.”
Hắn hôn lên mắt nàng: “Ngoại trừ ta, ai có thể ôm nàng như vậy, ta chém chết hắn.”
“Khi còn nhỏ cha mẹ ta đều ôm ta như vậy, còn có ca ca nữa.”
Nàng mỉm cười, cố gắng thả lỏng bản thân, muốn tranh cãi với hắn như trước kia.
“Ừ.”
Lăng Việt Sơn ra vẻ suy nghĩ: “Được, đó là chuyện quá khứ, ta không truy cứu bọn họ.”
Nàng bị dáng vẻ giả vờ của hắn chọc cười: “Đó là cha mẹ tao, chàng có thể truy cứu cái gì?”
Hắn xoa mặt nàng, ôm nàng vào lòng: “Đúng vậy, đó là cha mẹ nàng, Nhược Nhược, nàng có biết ta biết ơn họ thế nào không, nếu không có họ, ta sẽ không có được nàng. Nhược Nhược, ta không thể mất nàng, nàng biết không?”
Hắn vẫn nói những lời âu yếm như trước, Thuỷ Nhược Vân nghĩ đây là một cơ hội để nói chuyện với hắn, nàng liền thăm dò: “Nếu ta bị biến dạng, trở nên rất xấu xí, chàng còn muốn có ta không?”
“Nhược Nhược,”
Hắn kéo dài: “Nàng đang ám chỉ ta là người xấu xa kén chọn sao? Vậy nếu ta trở nên xấu xí, có phải nàng không cần ta nữa không.”
“Không phải, cho dù chàng biến thành thế nào ta cũng phải ở cùng chàng,”
Nàng vội vàng nói rõ lập trường.
“Ta cũng vậy.”
Hắn ôm nàng, nói: “Dù nàng biến thành bà lão xấu xí, ta vẫn cần nàng.”
Hắn ôm chặt nàng, cảm giác nàng cứng đờ trong lòng hắn, có lời nói đảm bảo cũng không thể khiến nàng buông bỏ suy nghĩ đó sao?
Thật ra, khi Thuỷ Nhược Vân nghe Lăng Việt Sơn nói vậy thì nàng có chút vui vẻ, nhưng nàng không thể bỏ qua tình hình của bản thân. Thật là mâu thuẫn, nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, nàng biết sẽ có hậu quả như vậy, nàng vẫn muốn lựa chọn nuôi quỷ tằm lần nữa, nhưng khi bản thân bị biến thành như vậy, nàng lại không thể thoát khỏi sự tự ti. Nó như chất độc phun tơ, dần trở thành “Nhược Nhược.”
một cái kén thật dày, vây chết nàng bên trong.
“Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, trong giọng nói có chút do dự.
“Hả?”
Nàng còn đang suy nghĩ xem mình phải làm sao bây giờ nên không nghe được sự khác lạ của hắn.
“Nhược Nhược.”
Hắn lại gọi lần nữa, cuối cùng cũng kéo về suy nghĩ của nàng, nàng ngồi dậy, nghiêm túc nhìn hắn.
Hắn vỗ về mặt nàng, nói: “Nhược Nhược, nàng phải bảo đảm với ta, dù ta có xảy ra chuyện gì, biến thành thế nào, nàng cũng không được vứt bỏ ta. Nếu nàng bảo đảm, ta sẽ nói với nàng một bí mật của ta.”
Thái độ nghiêm túc lại hơi xấu hổ của hắn khiến Thuỷ Nhược Vân tò mò, Bí mật sao? Việt Sơn ca ca cũng có bí mật sao
Nàng nghiêm túc trả lời: “Ta bảo đảm.”
Hắn lại không tin: “Nàng chỉ nói miệng thôi, có gì để bảo đảm chứ?”
“Ta bảo đảm, cho dù Việt Sơn ca ca xảy ra chuyện gì, biến thành thế nào, ta cũng không vứt bỏ Việt Sơn ca ca.”
“Còn phải vĩnh viễn mãi mãi nữa.”
Hắn thêm vào một điều kiện.
“Được, vĩnh viễn mãi mãi.”
Chỉ cần hắn vui, nàng nói gì cũng được.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, không nói gì. Không phải nói có bí mật sao? Nàng giật giật quần áo hắn, thúc giục: “Bí mật gì? Chàng lừa ta sao.”
Hắn lẩm bẩm nói: “Ta không lừa nàng, nhưng ta nói cho ngươi biết rồi thì nàng không được ghét bỏ ta, nàng đừng quên lời nàng hứa đó.”
“Đương nhiên, ta đảm bảo sẽ không ghét bỏ chàng, chàng mau nói đi.”
Thái độ của hắn càng khiến nàng tò mò hơn, bí mật gì mà trọng đại quá vậy?
“Ừm, nàng biết trước đó ta không may trúng phải độc quỷ tằm.”
Hắn không tự nhiên di chuyển, ôm chặt lấy nàng, nắm tay nàng trong lòng bàn tay to lớn: “Độc đó để lại hậu quả rất nghiêm trọng, mấy ngày nay, gần đây, sau khi Tiết thần y bắt mạch cho ta thì mới phát hiện ra, ta sợ nàng không cần ta nên mới nói với ông ấy giấu nàng.”
Nàng mở to hai mắt nhìn hắn, hậu quả rất nghiêm trọng? “Chẳng lẽ, độc trên người chàng chưa được giải hết sao?”
Nàng hơi sốt ruột.
“Không phải, không phải, độc đã được giải hết rồi. Nhưng…”
Hắn không thể nói nên lời, cuối cùng nghiến răng: “Nhưng ta không thể có con được.”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, hắn vội vàng bổ sung: “Không phải là ta không thể thân mật với nàng, ta đương nhiên có thể, nhưng dù có thân mật cũng không thể có con được.”
Nàng còn chưa kịp phản ứng, làm sao có thể, nàng như chết lặng. Lăng Việt Sơn giữ mặt nàng, bảo nàng nhìn hắn: “Nhược Nhược, ta biết nàng rất thích trẻ con, là ta không tốt, lại đi trúng phải loại độc ác quái đó, ta cũng không muốn như vậy đâu. Cho dù không thể có con, ta vẫn sẽ đối xử thật tốt với nàng, ta quan trọng hơn đứa bé mà, đúng không?”
Nàng nhìn hắn, thấy hắn rất lo lắng và căng thẳng, nàng vội vàng gật đầu, đương nhiên nàng hiểu cảm giác này, ngày nào nàng cũng phải chịu đựng tâm trạng sợ hãi như vậy, không ngờ Việt Sơn ca ca cũng phải chịu như vậy, nàng lại dùng sức gật đầu, nàng đau lòng cho hắn.
Thấy nàng gật đầu, Lăng Việt Sơn rất vui, hắn mỉm cười, ôm mặt nàng hôn thật sâu, rồi nói: “Nhược Nhược, Nhược Nhược của ta rất tốt, ta biết mà, nàng nhất định không ngại khiếm khuyết của ta, ta rất sợ là nàng sẽ không cần ta nữa. Ta đảm bảo, ta sẽ đối xử với nàng rất tốt rất tốt, sẽ yêu thương nàng, nàng thích gì ta cũng sẽ cho nàng, nàng đừng rời bỏ ta nha.”
Hắn ôm chặt lấy nàng, ôm thật chặt, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, đã bỏ được tảng đá nặng trong lòng xuống rồi.
Thủy Nhược Vân nép vào lòng hắn, không kìm được vươn tay ôm chặt lấy hắn, trong lòng nàng không biết là nên vui hay nên buồn, đây vốn là bi kịch xảy với Việt Sơn ca ca, nhưng tại sao nàng lại thầm thấy vui vẻ, nàng thật là ích kỷ, nàng cảm thấy thật nhẹ nhõm vì thì ra ông trời đã cho nàng một cơ hội khác, nàng vẫn có thể ở cùng hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT