Tây Nha Lãng Thanh cùng Tông Tú Bình về hoa cốc Tông thị, trước khi đi Tông Tú Bình chuyển lời mời của Tông Tiềm Nguyệt đến Lăng Việt Sơn, hy vọng Lăng Việt Sơn có thể đến hoa cốc làm khách. Thì ra Tông Tầm Hương đã sinh con trai cho Tông Tiềm Nguyệt, rất tuấn tú, lại ngoan ngoãn, lần đầu làm cha, Tông Tiềm Nguyệt đã không chờ nổi, muốn khoe khoang trước mặt Lăng Việt Sơn. Nhưng Lăng Việt Sơn lại lo thời tiết lạnh, không muốn đưa Thuỷ Nhược Vân đi ngay, huống hồ, hắn còn vài sự chuẩn bị chưa làm xong, nên đợi sau khi trời ấm hơn mới tìm cơ hội rồi mới đi. Hắn không chỉ đến gặp người thừa kế của Tông chủ đâu, hắn còn nhiều chuyện muốn nói với Tông Cửu nữa.
Về phía Mai Mãn, hắn càng lúc càng không tin chuyện Niên Tâm Phù sẽ đến tìm hắn, hắn nghĩ trước nghĩ sau, thấy mình không có tài cũng không đẹp đẽ gì, người thô lỗ lại không có bản lĩnh, Niên Tâm Phù lại là đại mỹ nhân, sao có thể nhìn trúng hắn chứ, người ta chỉ nghĩ đến mấy lần hắn giúp đỡ, ngại cự tuyệt, nên mới khéo léo đuổi hắn đi. Mai Mãn không muốn giống Tây Nha Thác, ảo tưởng đến một người không yêu mình, lại sinh ra kết cục đáng sợ như vậy
Tuy hắn biết rõ như vậy nhưng trong lòng vẫn nhớ đến giai nhân, không thế bình tĩnh được, vì vậy hắn chủ động xin phép với Lăng Việt Sơn, để hắn đi trước, đến thành Phong Thăng trước để học tập chỗ đường chủ Tất Đan Dương, trau dồi luyện tập. Hắn cũng có tuổi rồi, phải có chỗ làm, bây giờ tình trường không như ý, hắn cũng phải gây dựng ở lĩnh vực khác. Lăng Việt Sơn đương nhiên đồng ý, vì vậy Mai Mãn tự tin lên đường với lá thư giới thiệu của Lăng Việt Sơn.
Sau khi Mai Mãn rời đi, lão đầu sư phụ Tề Thư Bằng cũng không ở lại thêm nữa, ông đã vui vẻ chơi đùa với đồ đệ và đồ tôn của mình, nên bây giờ lại muốn ra ngoài chơi tiếp, chỉ để lại bức thư cho Lăng Việt Sơn, nói ông phải đi tìm con và mẹ của con mình. Lăng Việt Sơn đọc thư rồi nói chuyện với Thủy Nhược Vân, lão đầu nói y như thật, có vẻ là ông ấy thật sự có một đứa con.
Đôi phu thê tiếp tục ở lại trên núi, có một đoạn thời gian tươi đẹp, sống như uyên ương trên tiên cảnh, cuối cùng Lăng Việt Sơn cũng dỗ được Thủy Nhược Vân bỏ qua chuyện trước đây, tội lừa gạt của hắn đã bị xóa sổ. Mà hắn đã có cách để có được đôi giày do chính tay thê tử hắn lần đầu làm cho ca ca, đúng là bình giấm lớn. Hắn đắc ý mang đôi giày chạy tới chạy lui, muốn nhanh chóng chạy xuống thôn dưới chân núi, khoe với các thúc, các thẩm rằng đây là do thê tử của hắn làm cho hắn. Nhưng Thủy Nhược Vân đã sống chết ngăn hắn lại, hắn thì không hiểu, nhưng nàng thì thấy xấu hổ mà.
Chẳng mấy chốc, thời tiết trở nên ấm áp hơn, cuối cùng Lăng Việt Sơn đã đưa Thủy Nhược Vân lên đường trên xe ngựa do Lăng thị chuẩn bị. Thật ra hắn cũng không vội vàng xây dựng cửa hàng hay đào tạo nhân công vì hắn không quen thuộc với nhiều thành, trấn, không có mỗi quan hệ, cũng không biết về thị trường mua bán, cho nên việc đầu tiền cần làm là đến các thành trấn để tìm hiểu nghiên cứu. Bởi vậy không định đến thẳng hoa cốc, dù sao nếu bây giờ hắn đến hoa cốc, thì cũng không thể đàm phán được gì nhiều với Tông Tiềm Nguyệt.
Vì vậy, hắn đã đưa Thủy Nhược Vân đi du ngoạn, để xem thử xem tình hình của dân địa phương, cơ hội kinh doanh ở những nơi này, nhất là phải nghe ngóng, quan sát thử xem, để ghi vào một quyển . Trên đường đi, hắn đã kết giao được với nhiều bạn cùng chí hướng. Lăng Việt Sơn cũng tiếp xúc với nhiều người, dần dần, hắn học được cách nhìn sắc mặt của người khác, khi cần thiết hắn cũng có thể thỏa hiệp một chút. Hắn đã kiềm chế tính tình nóng nảy của mình, ra dáng vẻ của một đương gia. Dọc đường đi, hắn cũng gặp phải vài chuyện trong giang hồ, không lớn không nhỏ, hắn đúng lúc gặp thì thì cũng sẽ giải quyết. Nếu có rắc rối lớn, có vẻ phiền phức, thì hắn sẽ dẫn Nhược Nhược đi đường vòng tránh đi.
Sau khi đi du ngoạn hơn một năm, bốn chữ Tiếu Diện Kim Đồng ngày càng nổi tiếng trên giang hồ, mà danh tiếng cưng chiều thê tử của Lăng thiếu hiệp cũng được lan truyền. Thủy Thủy Nhược Vân nghĩ đến mặt mũi của hắn, cũng nhiều lần nói với hắn, ở trước mặt người khác, không cần quá coi trọng nàng, nàng có thể tự lo được, nhưng Lăng Việt Sơn lại trừng mắt nhìn nàng: “Tại sao chúng ta không thể gần gũi trước mặt người khác? Chúng ta là phu thê, bái đường đàng hoàng, ta gần gũi, chăm sóc thê tử của mình, bọn họ quản được sao?”
Thủy Nhược Vân bĩu môi, cảm thấy ấm ức thay hắn: “Nhưng bọn họ sẽ cười nhạo sau lưng chàng.”
Lăng Việt Sơn không quan tâm, hắn theo thói quen ôm nàng vào lòng, hôn lên miệng nhỏ: “Cười cái gì, họ chỉ ghen tị với ta thôi. Họ không có thê tử ngoan ngoãn đáng yêu để yêu thương nên họ ghen tị.”
Hắn ra vẻ đắc ý vênh vang.
Thủy Nhược Vân bị dáng vẻ vô lại của hắn chọc cười, vỗ vai hắn nói: “Do da mặt chàng dày thôi. Bây giờ chàng đã có chút danh tiếng, nhất cử nhất động đều bị mọi người đánh giá, không thể không có quy tắc. Nếu cha ở đây, nhất định sẽ nói vậy với chàng.”
Thủy lão gia không có ở đây nhưng luôn dùng thư từ trao đổi, trưởng bối cũng nhiều lần nhắc nhở.
“Dù cha có ở đây ta cũng không sợ, chuyện khác có thể nói nhưng nếu không cho ta gần gũi với thê tử thì ta sẽ bực bội.”
Hắn nghĩ lại cũng vui vẻ: “Ta có tiếng là Lăng Việt Sơn ta yêu chiều thê tử thứ hai thì ai có thể xếp thứ nhất chứ?”
Hắn rất thích danh tiếng này, cái gì mà Tiếu Diện Kim Đồng, không oai phong chút nào, hắn muốn đổi thành Thiếu Hiệp Sủng Thê, như vậy hắn còn cảm thấy hay hơn.
“Có ai sẽ so chuyện này với chàng sao?”
Thuỷ Nhược Vân không thấy được vẻ oai phong của tướng công nàng mà mọi người vẫn thường khen, nàng chỉ thấy chàng trẻ con, vô lại.
Đôi phu thê thoải mái đi du ngoạn, cuối cùng cũng đến thành Phong Thăng, hội hợp với Mai Mãn. Đã một năm không gặp, Mai Mãn đã có tiến bộ, hắn ở đường khẩu, không sợ khổ, không sợ mệt, lại chịu khó, học được khá nhiều chuyện từ Tất Đan Dương. Ở đường khẩu có một cô nương tên là Phương Nhi, là quản sự nội vụ tân nhiệm của đường khẩu, làm việc khá tốt, lại khá quan tâm, hỏi han ân cần với đại hán này, thái độ rất rõ ràng, Thuỷ Nhược Vân mới đến hai ngày đã biết được tâm tư của nàng. Nhưng không biết là Mai Mãn không biết thật hay là giả vờ không biết, không hề có phản ứng gì với người ta.
Phương Nhi thấy sư phụ và sư nương của Mai Mãn đến đương nhiên sẽ ân cần tiếp đón, còn chu đáo sắp xếp hai nha hoàn trong phòng của Lăng Việt Sơn, lại không nghĩ sẽ chọc hắn không vui.
Hôm đó, sáng sớm Lăng Việt Sơn đã ra ngoài với Mai Mãn, Phương Nhi đã sớm muốn đưa nha hoàn đến, Lăng Việt Sơn nói không cần, đây chỉ là việc nhỏ, người ta cũng không để ý. Nhưng Phương Nhi lại có dụng ý riêng, muốn thể hiện trước mặt Lăng Việt Sơn và Thuỷ Nhược Vân. Vì thế, sáng sớm hôm đó, sau khi Lăng Việt Sơn ra ngoài, hai nha hoàn đó cũng đi vào phòng, gọi Thuỷ Nhược Vân dậy, nhanh chóng thu dọn chăn nệm, hầu hạ Thuỷ Nhược Vân rửa mặt, chải đầu, thay quần áo. Thuỷ Nhược Vân có nói muốn tự mình làm nhưng hai nha hoàn đã được dặn dò, không dám để khách tự mình làm.
Thế là hai nha hoàn bắt đầu cần mẫn làm việc, dọn dẹp lại giường, thấy trên ga trải giường bị nhàu nát như một lá rai khô vứt dưới giường thì hai người cũng thoáng hiểu được, đỏ mặt vội vàng thu dọn. Thấy tình cảnh này, Thủy Nhược Vân vô cùng ngượng ngùng. Một nha hoàn khác hầu hạ nàng chải đầu, sau hơn một giờ, nàng ta búi cho nàng một kiểu tóc phức tạp tinh xảo xinh đẹp, cài trâm ngọc trai, chọn cho nàng những bộ quần áo sặc sỡ, trang điểm cho nàng thật xinh đẹp, giống như hoa sen mới nở vậy.
Tối hôm qua, Thủy Nhược Vân cãi nhau một chút với Lăng Việt Sơn, làm hắn tức giận nên bị thu thập, mãi đến gần rạng sáng mới ngủ thiếp đi, Lăng đại ca nhà nàng đã rời nhà khi sáng sớm, để nàng ôm chăn ngủ đến khi mặt trời lên cao. Cuối cùng, nàng cũng ngủ chưa lâu thì nha hoàn đã đến gọi dậy để hầu hạ. Nàng đã từ chối vài câu nhưng đối phương lại quá thật thà, nói tổng quản Phương Nhi dặn dò họ phải hầu hạ nàng thật tốt nên Thủy Nhược Vân không thể nói được gì, đành phải để họ hầu hạ mình. Không chỉ chải tóc thôi mà tốn gần một tiếng đồng hồ, khiến thắt lưng nàng đau ê ẩm, khổ không kể hết.
Gần giờ ngọ, Phương Nhi kia đã sắp xếp xong hết mọi chuyện trong đường khẩu nên cố ý đến chào hỏi. Thủy Nhược Vân mới được hầu hạ xong, từ khi nàng xuất giá đến giờ, Lăng Việt Sơn không hề chú trọng những chuyện này, chỉ cần nàng thoải mái vui vẻ là được. Phương Nhi thấy Thủy Nhược Vân ăn mặc xinh đẹp, kiều diễm, trong ngoài phòng sáng sủa
sạch sẽ, nên thấy rất hài lòng. Nàng cung kính dò hỏi xem Thủy Nhược Vân còn cần thêm gì không thì nàng sẽ sắp xếp. Sự nhiệt tình của nàng khiến Thủy Nhược Vân có chút không chịu được nên khách khí đáp lại vài câu. Lúc này nàg vừa mệt, vừa đói, lại buồn ngủ, thầm nghĩ chuyện tiếp khách này thật sự mệt mỏi.
Đến giờ ngọ, mấy vị nam nhi, đương gia không trở về, chỉ có Thủy Nhược Vân ăn một mình. Phương Nhi cố tình hỏi về lai lịch của Thủy Nhược Vân, là đại tiểu thư của nhà họ Thủy ở Tô Châu, từ nhỏ đã được nuông chiều, được gả cho Tiếu Diện Kim Đồng Lăng thiếu hiệp, nghe nói rất được cưng chiều. Thế là Phương Nhi đành muốn lấy lòng nàng, nên chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, hai nha hoàn thì hầu hạ bên cạnh. Phương Nhi muốn thể hiện, mình có thể chịu đựng được khảo nghiệm, quy củ của những gia đình giàu có, xứng đáng là người nhà nàng. Mai Mãn luôn đi theo bên cạnh sư phụ, lo các việc trong phủ, sau này mình theo hắn, đương nhiên phải có bản lĩnh quản lý mọi người.
Dưới ánh mắt dò xét của họ, Thủy Nhược Vân ăn một ít, thỉnh thoảng nha hoàn lại gấp thêm cá vào chén cho nàng, sau khi ăn cơm, nàng vẫn mệt lã. Nàng thấy khó hiểu, sau lần trước ở đường khẩu không thấy mọi việc phải chú trọng như vậy. Vất vả lắm mới ăn xong cơm trưa, Phương Nhi lại lập tức rót trà, trà rất ngon, rất thơm, nhưng Thủy Nhược Vân đã quen với việc chỉ uống một chút nước sau bữa ăn, hiện tại nàng rất muốn đi ngủ. Nhưng Phương Nhi đã đưa trà đến trước mặt nàng, vì vậy nàng không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận nếm thử.
Lúc này, Lăng Việt Sơn và những người khác đã trở lại, Thủy Nhược Vân chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, nhất thời có cảm giác như được giải thoát.
Mai Mãn vừa bước vào, thấy sư nương ăn mặc xinh đẹp ngồi uống trà, giống như các phu nhân thì kinh ngạc hỏi: “Sư nương, có khách tới sao?”
Hắn nhìn xung quanh thì không thấy ai, hơn nữa trong đường khẩu cũng không tiếp khách lạ, cho dù có khách lạ, cũng không cần sư nương tự mình sửa soạn tiếp đãi. Hắn quay đầu nhìn Lăng Việt Sơn: “Sư phụ, lát nữa người đưa sư nương ra ngoài à?”
Lăng Việt Sơn cau mày, hắn nhìn thì thấy vẻ mặt ủ rũ của Thủy Nhược Vân. Hắn đi qua, ngồi xổm trước mặt nàng, vuốt ve khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, nhìn kiểu tóc phức tạp nặng nề, cũng hiểu được phần nào. Hắn đoạt lấy ly trà từ tay nàng, hỏi: “Nàng uống nước chưa?”
Thủy Nhược Vân lắc đầu, nàng chỉ muốn ngủ. Nhưng có rất nhiều người ở đây, rất khó nói.
Lăng Việt Sơn hiểu ý nàng, bế nàng lên, ôm về phòng ngủ. Phương Nhi kia thấy vẻ mặt Lăng gia không đúng, cuống quít dẫn hai nha hoàn đi theo, dự định tùy thời chờ lệnh. Mai Mãn thấy nàng như vậy cũng có chút lo lắng, Phương Nhi, sao Phương Nhi lại không hiểu chuyện hơn cả mình vậy.
Lăng Việt Sơn vào phòng, đặt Thủy Nhược Vân lên giường, vươn tay tháo chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trai chằng chịt trên đầu nàng cùng một đống vặt bỏ ra, một nha hoàn muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng hắn ta lại trừng mắt đuổi đi.
Thủy Nhược Vân cảm thấy rất có lỗi với họ, dù sao họ cũng vất vả nửa ngày, tính tình Việt Sơn ca ca nóng nảy, không nể mặt ai cả. Nàng vội vàng nhẹ giọng nói: “Thật sự không cần các ngươi hầu hạ, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Phương Nhi thấy cảnh này cũng hiểu được nên cùng hai nha hoàn ra ngoài. Nhưng lại bị Lăng Việt Sơn ngăn lại, hắn ném chiếc trâm ngọ trai vừa tháo lên bàn, nói: “Các ngươi nghe rõ đây, ta cho các ngươi biết quy tắc của Lăng Việt Sơn ta. Ta nói không cần người hầu hạ, chính là không cần người hầu hạ, không phải khách khi với các ngươi, đừng ai vào phòng ta cả. Thê tử của ta muốn ngủ đến mấy giờ dậy thì ngủ, không cần người khác gọi dậy. Chải đầu, mặc quần áo cũng không cần người ngoài như các ngươi giúp nàng. Tóm lại, không cần các ngươi làm gì cả, đừng tự mình quyết định.”
Nói xong, cũn không thèm nhìn họ ngoài cửa, hét lớn: “Đi ra ngoài!”
Phương Nhi thấy oan ức, cắn môi, hai mắt đỏ bừng rời đi, hai nha hoàn run rẩy chạy đi. Phương Nhi đóng cửa lại, vội vàng đi ra ngoài viện, nàng không muốn chuyện mình mất thể diện rơi nước mặt bị đồn đãi trong đường khẩu. Ra ngoài viện, mới nhịn không được mà khóc, nàng thấy mình đã tận tâm sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, phục vụ mọi thứ chu đáo. Mặc dù ở đường khẩu chưa đến một năm nhưng nàng làm việc rất cẩn thận, có được nhiều lời khen ngợi. Không ngờ, hôm nay lại gặp phải người sư phụ vô lý như vậy.
Nàng đau lòng khóc lớn, cảm thấy rất oan ức. Mai Mãn đứng ngoài phòng sư phụ, nghe sư phụ nói xong liền biết chuyện không ổn rồi. Quả nhiên thấy Phương Nhi rời khỏi phòng, hốc mắt đỏ ửng, trong lòng hắn cảm thấy khôg tốt nên đi theo. Nàng khóc lóc thảm thiết, điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn, dù sao ngoại trừ thê tử của mình, sư phụ nói chuyện không hề nể mặt ai, hơn nữa, nghiêm khắc mà nói, Phương Nhi cũng có lỗi, với tính tình của sư phụ thì chuyện này đương nhiên sẽ xảy ra thôi.
Hắn đứng một lát, không biết nên làm gì, nên đến vỗ bả vai Phương Nhi, an ủi nàng: “Phương Nhi cô nương, đừng khóc nữa, tính tình sư phụ ta nóng nảy, cô đừng để trong lòng.”
Phương Nhi giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, càng cảm thấy xấu hổ, không tự chủ được mà khóc: “Ta….Ta chỉ…chỉ muốn chăm sóc sư nương ngươi thật tốt…Ta không biết như vậy sẽ làm sư phụ ngươi không vui… “
Mai Mãn xấu hổ gãi gãi đầu, không biết nên như thế nào an ủi, chỉ có thể nói: “Ngươi, cũng đừng trách sư phụ ta, hắn chính là như vậy.”
Phương Nhi càng khóc to hơn, cuối cùng không kìm được mà chạy đến ôm Mai Mãn, dựa vào lòng hắn để bộc bạch. Mai Mãn rất xấu hổ, dù sao cũng là sư phụ mình mắng người ta khóc đến như vậy, người làm đệ tử như hắn cũng có chút áy náy. Hắn vỗ lưng Phương Nhi, khuyên nhủ: “Đừng khóc, ta nói cho ngươi biết, thật ra sư phụ của ta cũng không khó sống chung. Ta ở cùng lâu như vậy, đã tìm ra một cách, chính là đừng động vào chuyện của sư nương ta…Sư nương của ta đều do tự sư phụ lo, nếu sư phụ ta thấy ngươi nhúng tay vào, cho dù là làm được việc thì sư phụ ta cũng không vui, hắn sẽ cảm thấy ngươi tốt hơn hắn, dành công lao của hắn trước mặt sư nương. Nhưng khi ngươi không can thiệp vào, nếu chuyện diễn ra không tốt thì sư phụ chỉ trách mình không tốt, cho nên chỉ cần sư phụ không yêu cầu thì đừng dính gì vào sư nương của ta…Những chuyện khác thì không có gì, sư phụ ta không để ý những chuyện khác, hắn rất dễ gần.”
Phương Nhi lắng nghe và cảm thấy rằng Mai Mãn đúng là một người cẩn thận, chu đáo. Nàng sụt sịt, lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, Mai đại ca, ta đã gây phiền phức cho ngươi rồi.”
Mai Mãn xua tay lần nữa: “Không phải, không phải, khiến ngươi chịu oan ức rồi. Đừng trách sư phụ ta, nhưng mỗi khi gặp chuyện của sư nương, sư phụ ta sẽ rất dễ cáu, ngươi đừng để trong lòng. Thật ra, sư phụ của ta tốt lắm.”
“Ừ.”
Phương Nhi gật gật đầu, nói: “Mai đại ca tốt như vậy, sư phụ mà ngươi đồng ý đi theo đương nhiên sẽ không tệ.”
“Ha ha.”
Mai Mãn gãi gãi đầu, cảm thấy có chút xấu hổ vì lời khen này, thật ra hắn hiểu ý của nàng, nhưng hắn thật sự không thể nhận được, giống như lúc trước, hắn vội vàng chuyển chủ đề: “Vậy, ngươi không giận thì tốt rồi, ta đi trước.”
“Mai đại ca!”
Phương Nhi gọi hắn dừng lại, hạ quyết tâm, đây không phải là cơ hội tốt để thổ lộ tình cảm sao? Nàng chạy tới, ôm Mai Mãn lần nữa, vùi đầu vào lòng hắn, lớn tiếng nói: “Mai đại ca, ta rất thích ngươi, thật sự rất thích ngươi.”
“A?”
Mai Mãn không kịp đề phòng liền bị ôm, hắn lúng túng, muốn đẩy nàng ra nhưng lại không đẩy ra được, không biết nên trả lời những lời này như thế nào.
Hai người ôm nhau đứng như vậy hồi lâu, rốt cuộc Mai Mãn nhịn không được, nói: “Phương Nhi, ngươi là một cô nương tốt.”
Hắn vỗ vai nàng, định nói một câu uyển chuyển từ chối, vừa ngẩng đầu, câu. từ chối khi hắn ta ngẩng đầu lên, hắn liền nhìn thấy một thức khiến hắn sợ hãi.
Cách đó hơn mười bước, có một nữ nhân áo đó, không phải Niên Tâm Phù thì là ai?
Lúc này, nàng đang giận dữ nhìn hắn với đôi lông mày nhướng lên. Không biết nàng đã đứng đó nhìn bao lâu? Mai Mãn chỉ cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, da đầu tê dại, không biết nên nói cái gì. “Niên, Niên, Niên…Niên cô nương.”
Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng gọi được, chợt nhớ tới trong lòng còn có một cô nương khác, vội vàng đẩy Phương Nhi ra. Vội vàng kêu lên: “Không, không phải như vậy…Ta…Nàng…Thật ra…”
Xong rồi, hắn vừa gặp nàng thì não đã không còn hoạt động, bây giờ lại gặp lại trong tình cảnh này, hắn lại không thể nói rõ ràng.
Phương Nhi nhìn thấy vẻ mặt của Mai Mãn và thái độ của Niên Tâm Phù, tâm lý cảnh giác của nàng đạt đến mức cao nhất. Nàng lớn tiếng hỏi Niên Tâm Phúc: “Ngươi là ai?”
Thậm chí Niên Tâm Phù còn không nhìn nàng ấy, nàng chỉ tức giận trừng mắt với Mai Mãn, cuối cùng lạnh lùng hỏi: “Ta bảo ngươi chờ ta, ngươi chờ như vậy sao?”