Tôi định nhắn hai từ “Cút đi!” rồi tắt điện thoại, nhưng bản tính tò mò lại nổi dậy, tôi thắc mắc sao một người luôn coi trọng cái đẹp như cậu ta mà ba giờ sáng rồi vẫn chưa chịu ngủ, nên mới hỏi.
Tôi: Sao mày còn chưa ngủ? Không thèm để ý đến gương mặt của mình nữa rồi hả?
Chu Trú: Mày đoán xem tao đang ở đâu?
Tôi: Ở YP hả?
Chu Trú: Cái rắm, tao đang ở nhà Cố Việt đó.
Tôi: Hả??
Câu trả lời của Chu Trú đã khiến tôi hoảng sợ đến suýt nữa thì rớt điện thoại.
Cố Việt là trai đẹp mà Chu Trú thầm mến bốn năm, đặc điểm của hắn là gì? Là cực kì lạnh lùng.
Suốt bốn năm đại học, Chu Trú tìm mọi cách lăn lộn trước mặt Cố Việt, chỉ vì muốn làm quen với hắn, tôi vừa mới đi du học thì hai người họ đã tiến triển nhanh đến thế sao?
Chu Trú: Hôm nay họp lớp, Cố Việt bị chuốc rượu say mất tiêu. Sau đó tao xung phong đưa anh ấy về, chắc do say quá nên không cự tuyệt tao.
Chu Trú: Bây giờ tao đang ngồi trên giường Cố Việt nè, chuẩn bị ngắm anh ấy cả đêm.
Chu Trú: Hy sinh sắc đẹp của tao đúng là không thiệt mà, ha ha ha ha.
Quá nhiều plot twist khiến tôi không biết nên phản ứng thế nào, phải ngồi load một hồi mới nhắn lại: “Mày vui là được.”
Chu Trú: Mày gặp Lục Kha Tri? Chuyện hai đứa bay chia tay... Haizz, tao sợ mày thấy anh ta thì sẽ xông lên đập một trận mất.
Tôi: Tao hết giận từ lâu rồi. Hơn nữa, tao cũng đâu muốn đến cái trường đó, không sao cả.
Chu Trú: Vậy hai người... nói chuyện sao rồi?
Tôi: Vẫn như thường thôi, mà nói chuyện sau nha, tao đi nấu đồ ăn, mày ngắm trai đẹp của mày đi, nhưng nhớ chú ý đừng để nửa đêm anh ta tỉnh lại hù chết mày là được.
Chu Trú: Được.
Tắt điện thoại, tôi nằm sấp trên giường, vùi đầu vào gối.
Nhắn tin với Chu Trú buộc tôi nhớ lại chuyện chia tay với Lục Kha Tri.
Lúc trước tôi nói mình không nhớ rõ lý do chúng tôi chia tay, thật ra là nói dối đấy, sao tôi không nhớ được cơ chứ, tôi còn nhớ lần đầu gặp Lục Kha Tri, hắn mặc một cái áo sọc xanh đen tay ngắn.
Tôi nhớ mình xác định quan hệ yêu đương với Lục Kha Tri là vào năm nhất đại học.
Chúng tôi không học cùng ngành, tôi học chứng khoán, hắn học kỹ thuật điện tử, đáng lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp nhau, nhưng tình cờ cả hai lại cùng tham gia vào câu lạc bộ đạp xe.
Mấy câu lạc bộ của trường chúng tôi rất tốt, mỗi tuần đều có hoạt động, nhờ thường xuyên gặp mặt nên cũng từ từ quen nhau.
Dần dần, tôi thấy hắn khá hợp với mình, thỉnh thoảng sẽ hẹn đi thư viện rồi xem phim gì đó.
Từ khi quen biết đến khi yêu đường, đều thuận lợi như nước chảy thành sông.
Có lần câu lạc bộ của chúng tôi hẹn nhau ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi, vì thế mà cả bọn bắt buộc phải ngủ lại đây một đêm.
Mặt trời từ từ nhô từ đường chân trời lên, dường như có thứ gì đó đã lôi kéo tôi và Lục Kha Tri quay đầu nhìn nhau trong nháy mắt.
Ngay khoảnh khắc ấy, chúng tôi xuyên qua mắt nhau, cùng đọc được suy nghĩ dưới đáy lòng của đối phương.
Cả hai nhìn nhau cười, sau đó bèn lén trốn sau lưng mọi người, rồi thản nhiên trao nhau một nụ hôn.
Đến tận giờ tôi vẫn nhớ rõ, mặt Lục Kha Tri như phát sáng dưới ánh mặt trời.
Nhưng sau khi yêu nhau, chúng tôi mới biết tính tình của cả hai tệ hơn lúc trước, biểu hiện khi ấy chỉ là để gây ấn tượng tốt cho nhau mà thôi.
Tôi nóng tính, hắn thì dễ giận.
Cũng vì thế mà chúng tôi cãi nhau như cơm bữa, nhưng không giận lâu, rất nhanh đã làm hòa rồi, khi cả hai bớt tức thì sẽ cùng nhau xem phim và ăn mì gói.
Mãi đến lần cãi vã rồi chia tay đó.
Thật ra một tháng trước khi chia tay chúng tôi đã cãi nhau không ngừng, ngọn nguồn của mọi việc đều liên quan đến dự định trong tương lai.
Tôi muốn đi du học, hắn muốn thi nghiên cứu sinh.
Tôi đã nghĩ tới du học từ năm nhất đại học rồi cơ, ba mẹ cũng rất ủng hộ tôi.
Vì thế ngay năm đầu tiên tôi đã luôn cố gắng để lấy được điểm tốt ở mỗi khoa, như vậy mới có thể xin vào một trường đại học chất lượng với GPA* cao.
*: Điểm GPA (Chứng chỉ GPA) là điểm trung bình tích lũy của học sinh, sinh viên trong suốt quá trình học tập. Đây được xem là 1 chỉ số đánh giá kết quả học tập theo hệ thống giáo dục Mỹ. Thông qua điểm GPA, nhà trường có cái nhìn tổng quan về trình độ học thuật cũng như mức độ cố gắng, nỗ lực trong học tập.
Trong lúc quen nhau, chúng tôi không hề nhắc đến việc này, nhưng chắc do bầu không khí cuối cấp khiến tất cả mọi người đều căng thẳng nên chuyện đó mới xảy ra.
Nhưng không chỉ thế, còn một lý do phức tạp hơn nữa.
Cụ thể là tôi chưa bàn bạc với Lục Kha Tri mà đã tự nộp đơn vào một trường đại học nước ngoài, tôi chỉ muốn làm quen với quy trình nộp đơn thôi, tiện thể xem thử có nhận được offer* của họ không.
*: Thư chấp nhận nhập học, offer có rất nhiều nghĩa nhưng trong trường hợp này thì nó mang nghĩa thư chấp nhận nhập học nha.
Cuối cùng không hiểu vì sao chuyện này lại lọt vào tai Lục Kha Tri.
Hắn rất tức giận, cho rằng tôi định ra nước ngoài mà không thèm bàn bạc với hắn. Hắn nói tôi không nghĩ đến cảm nhận của hắn, dù hắn đã rất nghiêm túc cân nhắc việc xuất ngoại với tôi.
Tôi nghe xong cũng tức giận không kém, dứt khoát mắng hắn sao lại bám tôi như vậy, chỉ một năm thôi mà, hắn không yên tâm về bản thân hay không yên tâm về tôi?
Lục Kha Tri không đáp lại, im lặng một lúc lâu, rồi vác khuôn mặt đen xì bỏ đi.
Hôm ấy khi về nhà tôi thấy hơi hối hận, đáng lẽ không nên nói mấy lời như thế.
Tôi hiểu những lo lắng của Lục Kha Tri, đã có rất nhiều chuyện tình đẹp bởi vì yêu xa mà bị chôn vùi bởi kẻ thứ ba, hơn nữa chúng tôi còn là tình yêu đồng tính không được xã hội thừa nhận.
Không phải không tin đối phương, chỉ đơn giản là sợ thôi.
Sau đó tôi bớt giận, định vui vẻ làm hòa với Lục Khá Tri, thì bỗng phát hiện ra tại sao Lục Kha Tri lại biết tôi nộp đơn vào trường ở nước ngoài kia.
Lúc ấy tôi nhận được một email của trường đại học mà tôi đã nộp đơn, nội dung là họ rất tiếc vì tôi đã từ chối offer của trường, nhưng họ tôn trọng sự lựa chọn của tôi, hy vọng tôi sẽ thành công trong tương lai.
Trong nháy mắt khi tôi nhìn thấy email đó, đầu tôi ong ong, như bị búa gõ vào vậy.
Tôi rất lười, nên thường dùng một mật khẩu cho mọi trang web, và chỉ có Lục Kha Tri là biết mật khẩu này.
Tôi điên tiết lên, thậm chí tôi còn cảm thấy hơi xa lạ với một Lục Kha Tri vô lý như vậy.
Tôi cầm điện thoại chạy nhanh đến kí túc xá của Lục Kha Tri, muốn hỏi hắn tại sao lại làm thế?
Nhưng vừa ra khỏi cửa, tôi đã thấy Lục Kha Tri đứng ở trên cầu thang.
Hình như dáng vẻ của hắn hơi lạ, có lẽ là do chân bị thương, khóe miệng còn có vết bầm nữa.
Trông giống mới đánh nhau với ai hoặc là bị ai đó đánh.
Chẳng qua lúc ấy tôi không rảnh quan tâm đến hắn, chỉ giận dỗi kéo hắn ra khỏi kí túc xá, tìm một nơi vắng người rồi nói với hắn là tôi biết cả rồi.
Khi bị tôi chủ động kéo đi, Lục Kha Tri rất ngạc nhiên, miệng giật giật như có nhiều điều muốn nói.
Tuy nhiên đã bị câu “tôi biết cả rồi” chặn miệng.
Tôi cố dùng giọng bình tĩnh để nói chuyện với hắn, tôi không thích bạn trai mình lén lút làm điều xấu sau lưng tôi, nếu hắn đã làm thế thì chia tay đi.
Cả người Lục Kha Tri run lên, phong thái áp bức hằng ngay đã biến mất, hắn nhỏ giọng xin lỗi tôi, trong hai từ đó còn mang theo ý từ cầu xin.
Hắn còn định nói thêm gì đó, nhưng đã bị tôi dứt khoát cắt lời.
Tôi nói: “Anh đừng nói gì cả, cứ vậy đi.”
Hai chúng tôi xảy ra chiến trạnh lạnh, nhưng chỉ có tôi nghĩ đó là chiến tranh lạnh thôi, sau này tôi mới biết Lục Kha Tri đã coi nó là chia tay.
Hơn hai tháng sau tôi mới biết tại sao hôm đó Lục Kha Tri lại bị thương.
Ngày hôm đó hắn về nhà lấy đồ, mẹ hắn vô tình thấy tấm ảnh tôi hôn hắn, vì thế hắn dứt khoát quỳ xuống come out với ba mẹ luôn.
Rõ ràng là ba mẹ hắn đã không chấp nhận, sau khi đánh hắn một trận thì đuổi ra khỏi nhà.
Chắc Lục Kha Tri chạy đến trường là vì muốn làm hòa và tìm kiếm sự an ủi từ tôi, nhưng ngay lúc hắn khó khăn nhất tôi lại nói ra hai chữ ‘chia tay’.
Nếu chuyện đó mà xảy ra với tôi, chắc chắn tôi sẽ từ mặt Lục Kha Tri luôn.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mình thật tàn nhẫn, cũng vì tôi hắn mới làm chuyện đó.
Tôi là một người rất khoan dung, sau hai tuần nói chia tay với Lục Kha Tri, tôi đã tự khuyên bảo mình.
Cái trường đại học đó tôi chỉ xin chơi thôi, hơn nữa chất lượng của trường đó cũng không quá tốt.
Vả lại nếu đứng ở góc độ của Lục Kha Tri, đúng thật tôi đã không làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai khi cân nhắc chuyện này, nói thẳng là tôi ích kỷ. Tiềm thức của tôi vẫn mong muốn Lục Kha Tri có thể chiều theo ý mình.
Đáy lòng của tôi hoàn toàn không muốn rời xa Lục Kha Tri, nói chia tay là do giận quá mất khôn thôi.
Chuyện sau đó tôi có nói qua với mọi người rồi, tôi không bỏ được Lục Kha Tri nên đến tìm hắn, cuối cùng lại bị bạn cùng phòng của hắn chặn lại nói hắn không muốn gặp tôi.
Trong khoảng thời gian đó, tôi luôn tự an ủi là đã đến lúc chấm dứt duyên phận của cả hai.
Sau khi nhìn lại những chuyện vô lý ấy mới thấy, nguyên nhân thật sự là do suy nghĩ non nớt của chúng tôi mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT