*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày đầu tiên đến thành phố A, tôi cực kỳ phấn khởi, sự phấn khởi đó có thể sẽ duy trì được một tuần, nếu Lục Kha Tri không xuất hiện.
Vừa mới xuống xe, tôi đứng trước cổng, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, giơ hai tay về phía bầu trời trong xanh, hít một hơi thật sâu, thở ra hết mọi khó chịu khi phải ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, chợt tôi nghe thấy có người lớn tiếng hét lên: “Watch out!” (
Coi chừng đó!)Cái gì thế?
Tôi hoảng sợ mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái da đen mặc đồ tình nguyện màu đỏ chạy về phía tôi, vừa chạy vừa chỉ vào hai cái vali đang trượt từ từ xuống dốc rồi hét lên.
Đợi một chút, hình như đó là vali của tôi mà?
Tôi phóng như bay đến đó, cứu được chúng trước khi chúng bị lật.
Cô gái da đen wow một tiếng, cười híp mắt chạy đến trước mặt tôi giơ ngón cái: “Nice catch!” (Bắt tốt lắm!)
Cộng thêm thời gian ở trên xe buýt thì chắc tôi đã ngồi gần hai mươi mấy tiếng, do không vận động tay chân quá lâu, nên mới chạy một lát mà tôi đã thở hổn hển.
Tôi đỡ hai vali, gượng cười với cô gái.
Cô gái da đen kia cũng toét miệng cười với tôi, còn cực kì nhiệt tình giúp tôi cầm một cái vali, đưa tôi đi làm thủ tục.
Thủ tục làm rất nhanh, mấy phút là xong, cô gái da đen phụ trách dẫn tôi đến phòng kí túc.
Thành phố A nằm sát biển, ở phía nam nước Y, là một trong những thành phố có khí hậu tốt nhất nước Y. Tuy đã năm giờ chiều nhưng mặt trời vẫn sáng ngời treo trên đỉnh đầu, chiếu rát mặt người. Mới đi được vài phút mà tôi đã thấy rất nóng, mồ hôi chảy dọc theo lớp quần áo.
Tôi nhìn cô gái da đen mặc áo tay ngắn, rồi nhìn lại áo khoác dày trên người, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Ai nói bên này rất lạnh, ngày nào cũng phải mặc áo khoác, cái mặt trời to như cái bánh xe bò này là để chưng hả?
May là ký túc xá ở khá gần, trước khi tôi bị nướng chín thì đã tới rồi.
Do tôi đến hơi sớm, nên vẫn chưa có nhiều người nhận phòng ở dãy lầu này. Dẫn tôi đến nơi xong, cô gái rời đi đón người khác.
Đa số phòng trong tòa nhà này là studio room*, gồm một phòng tắm và một nhà bếp. Tôi vốn định sẽ ở chung với ai đó trong ensuite room* để dễ kết bạn hơn. Nhưng do đăng ký muộn, nên tôi phải chịu đựng sự tàn ác của nhà trường, nhận lấy studio room vừa cô đơn vừa đắt muốn chết này.
Chú Thích
Tôi nằm dài trên giường nghỉ ngơi một lúc, sau đó cố ép mình ngồi dậy sắp xếp hành lý trước khi ngủ thiếp đi. Dọn đồ xong, cả người mệt mỏi dính nhớp mồ hôi, nên tôi đứng lên cầm túi đồ dùng cá nhân đi tắm.
Nếu tôi biết việc đi tắm sẽ tạo ra bước ngoặt để tôi gặp Lục Kha Tri, thì tôi thà chết thối trong phòng.
Nhưng chẳng ai đoán được tương lai cả.
Tôi ngân nga một bài hát nào đó, nhanh chóng cởi đồ, mở vòi sen. Nhiệt độ nước thích hợp, sữa tắm cũng là loại hay dùng mua ở trong nước. Mọi thứ đều ổn, ngoại trừ đôi dép lào chết tiệt mà tôi đã tốn năm bảng mua từ cửa hàng tiện lợi khi xuống máy bay.
*: 5 bảng = 151.515,14 VNĐBỗng nhiên tôi trượt chân, cả người như bay lên không trung. Chiếc dép lào của tôi vẽ một vòng cung trên trời, rồi rơi tỏm vào bồn cầu, bắn lên mấy giọt nước. Còn tôi thì mất thăng bằng, tay va vào cái gương bên cạnh. Phần góc bên của gương rất sắc bén, nháy mắt đã cắt ra một vết thương tầm năm xen – ti – mét trên cánh tay tôi.
Cũng may tôi đã dùng tay chống đỡ, bằng không để mặt đập vào đó thì đừng mong cứu được. Vết thương trên cánh tay chảy máu ồ ạt, tôi thấy không đau lắm, chắc do đau quá nên chai luôn rồi.
Ngẩn người nhìn chằm chằm vết thương mất mấy giây, chợt nhớ hình như trong hành lý của tôi không có ô – xy già và băng cá nhân.
Tôi nhanh chóng rửa vết thương bằng nước vòi, chạm vào nước lạnh khiến chỗ bị thương đau nhói lên làm tôi giật cả mình.
Tôi thở dài chịu đựng, không kịp lau khô nước trên người, chật vật mặc quần áo, rồi vớt chiếc dép trong bồn cầu mang vào, định đi mượn thuốc của bạn học khác.
Tôi cầm khăn lông đè lên vết thương đang chảy máu, tuyệt vọng gõ hết toàn bộ phòng ở dãy lầu này nhưng đều không có người, chỉ còn một phòng cuối cùng. Tôi nghĩ trong đầu, nếu phòng này không có ai thì tôi sẽ về phòng đổi một cái khăn lông khác rồi đi xuống lầu gõ cửa tiếp, vết thương này quá dài, tôi lại bị bệnh máu khó đông, máu không ngừng chảy ra sắp thấm ướt khăn lông luôn rồi.
May là phòng cuối cùng này có người, bởi vì tôi nghe thấy tiếng động bên trong. Tôi vội gõ cửa, có một giọng nam hỏi tôi là ai bằng tiếng Anh. Là một giọng nam trầm thấp, dường như còn rất dễ nghe.
Tôi kích động, gõ thêm mấy cái vào cửa rồi nói: “Hey bro, I need help.”
(Bạn gì đó ơi, tôi cần giúp đỡ.)Người bên trong không trả lời, nhưng tôi nghe được tiếng bước chân ngày càng gần. Chắc đang ra mở cửa cho tôi.
Tôi sợ hình ảnh máu me này hù dọa người ta, vì vậy nhịn đau cười toe toét, đưa hai tay ra sau lưng, chờ hắn mở cửa thì mới kể lại mọi chuyện.
Cánh cửa vừa mở, khuôn mặt quen thuộc nhô ra, tôi bị dọa không nói được câu excuse me, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một trái trứng gà vào.
Mọi người tin được không? Thế giới bự như vậy, ở đất nước này, ở thành phố này, ở tòa ký túc xá của trường này, ở dãy lầu này, trong tình cảnh thảm hại nhất này, tôi gặp lại bạn trai cũ?
Má ơi, đây là cái duyên nợ cứt chó gì vậy.
Tôi rút lại câu khen giọng hắn dễ nghe, xí khó nghe muốn chết.
Chắc Lục Kha Tri cũng không ngờ, mở cửa ra là nhìn thấy tôi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Hắn nhìn tôi chằm chằm, đến khi nhận ra tình hình hiện giờ mới nghiêng đầu hứ một tiếng, rồi đóng cửa cái rầm.
Tôi:?????
Lửa nóng bốc từ ngón chân lên đỉnh đầu, tôi còn định gõ cửa lần nữa, muốn thân thiện hỏi hắn tại sao lại dùng thái độ quái gở đó khi thấy tôi, nhưng tôi chợt nhớ hắn chỉ ăn mềm không ăn cứng. Hơn nữa chúng tôi còn là người yêu cũ, có khi tôi đứng ngoài cửa mắng hắn đến rạng sáng hắn cũng vờ như không nghe thấy.
Tôi chợt nghĩ ra một ý tưởng ngu ngốc, cố ý tạo mấy tiếng động như đụng phải cái gì ở hành lang, rồi giả vờ rên lên thảm thiết.
Đúng như dự đoán, không biết do tò mò hay vì nguyên nhân khác, tôi nghe được tiếng Lục Kha Tri mở cửa.
Tôi giả bộ không để ý, che cánh tay lại, đi về phòng.
Cánh tay vốn được một chiếc khăn bông quấn lại, nhưng giờ khăn đã không thể ngăn dòng máu cứ ồ ạt chảy ra, nhỏ tí tách xuống sàn.
“Này, tay em bị sao vậy?”
Tôi bình tĩnh quay đầu, hời hợt đưa cánh tay be bét máu lên: “Té, không có thuốc.”
Chắc do hình ảnh này quá đáng sợ, vẻ mặt Lục Kha Tri lập tức thay đổi, hắn mở rộng cửa ra, nhíu mày nói: “Mau vào đi, anh có thuốc.”
Ngoài mặt thì tôi lạnh nhạt ừ một tiếng, chứ trong lòng thì đang khinh bỉ Lục Kha Tri.
Hứ, vừa nãy không cho tôi vào, giờ lại chủ động mời tôi vào.