*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Qua hôm sau “Tôi như hạt bụi” mới trả lời tôi.

Lúc ấy tôi đang nằm trên giường định ngủ trưa, nghỉ ngơi dưỡng sức cho lớp học buổi chiều.

Đối phương gửi rất nhiều tin nhắn, nội dung tóm gọn chính là không ngừng diss tôi, cũng diss luôn cả Lục Kha Tri, bảo sao hắn có thể yêu một người như tôi được.

Tôi đã nghĩ người này sẽ tức đến mức để lộ chút dấu vết khi thấy bài đăng vô cùng thân mật của tôi trên story, nào ngờ kết quả chỉ nhận được mấy câu mắng như con nít đang cãi nhau, khiến tôi hoàn toàn bó tay. E rằng cả đời này hành động trộm tấm ảnh trong ví Lục Kha Tri rồi cắt nát nó là chuyện can đảm nhất mà đối phương dám làm.

Vì vậy, tôi quyết định đổi chiến thuật, gửi tin nhắn thoại cho người đó:【Bạn ghét tôi như vậy, chi bằng cứ gửi tin nhắn thoại đến mắng tôi đi, chửi thoải mái nhé.】

Tôi nghĩ chỉ cần đối phương nói ra tiếng, tôi sẽ ghi âm cho Lục Kha Tri nghe, chắc chắn hắn có thể đoán được đây là ai.

Gửi xong, tôi bèn nhìn chăm chú vào dòng chữ【Bên kia đang soạn…】trong khung chat, sau mấy lần xuất hiện rồi biến mất thì tôi nhận được một đoạn nhắn thoại dài khoảng năm giây.

Tôi vừa hồi hộp vừa kích động, vội vàng nhấn nghe, nhưng ngoài dự đoán của tôi, đó không phải tiếng người, mà là tiếng một vật thể sắc nhọn đâm cạch cạch.  

Tôi sững sờ, nghĩ chắc do giọng của đối phương quá nhỏ nên bị át đi, bèn nghe kỹ lần nữa, phát hiện chỉ có tiếng va đập chói tai này, không có giọng ai khác.

Tôi nhíu mày nhìn điện thoại, không hiểu ý của người này, tạm thời chẳng biết trả lời thế nào, lúc định nghe lại lần ba, thì bỗng dưng “Tôi như hạt bụi” gửi ảnh qua.

Tôi chẳng biết phải nói sao, có lẽ tôi phải rút lại câu nói cắt ảnh là chuyện dũng cảm nhất của đối phương hồi nãy, bởi vì người này vừa gửi tới một bức hình, chính là tấm ảnh bị cắt vụn kia, không biết bị cái gì đâm thành cái sàng, chi chít lỗ nhỏ phủ kín mấy bộ phận trên cơ thể tôi khiến người nhìn phải khiếp sợ.

Âm thanh vừa rồi là tiếng động thể hiện sự căm phẫn của đối phương với bức ảnh, vậy chắc tôi nên cảm thấy may mắn vì lúc đó mình đang đội mũ, chứ nếu không mặt của tôi sẽ thê thảm lắm?

Tôi lập tức nổi giận, trả lời thẳng thừng:【Mày thích Lục Kha Tri hả? Mày có ngon thì công khai nói chuyện với tao này, ngấm ngầm làm chuyện ghê tởm thế là có ý gì chứ? Tốt nhất đừng để tao phát hiện ra mày là ai, nếu tao mà biết, tao sẽ trả lại gấp bội những việc thất đức mày đã làm.】

Tôi nghĩ bình thường tính tình của mình rất tốt, chỉ cần đừng động đến giới hạn thì tôi hơi đâu nổi nóng cho mệt người, nhưng lần này “Tôi như hạt bụi” quá đáng lắm rồi, chuyện này có khác gì đâm hình nhân nguyền rủa trong thời cổ đại? Tôi không thể làm thánh mẫu đi khuyên bảo đối phương được, giờ tôi chỉ muốn túm người này ra tẩn một trận thôi.

Bị đối phương chơi cho một cú, tôi tỉnh ngủ luôn, bèn bỏ di động xuống, trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, cố ép mình bớt giận.

Sau khi bình tĩnh hơn, tôi mới lên wechat kể rõ mọi chuyện cho Lục Kha Tri.

Lục Kha Tri trả lời trong một giây:【Mẹ nó, anh muốn giết chết tên này, em đừng nói chuyện với nó nữa, block đi, để anh xử lý cho, anh đang loại dần từng người đây.】

Bởi vì gặp phải “Tôi như hạt bụi” mà chất cách ly chửi thề như Lục Kha Tri đã văng tục đến hai lần.

Hắn nói tiếp:【Em đừng tức giận vì chuyện này, đợi anh một lát, anh quay về tìm em ngay.】Nhắn xong còn gửi kèm một icon sờ đầu heo tỏ ý an ủi.

0e7ywLdsZtB1v0rXC2mrGcTSHri2ktL6BTokZ9WEmmnKwAO1aQtweB4RjYmI3LtsAp7NGqg8Qsa7YY3TqCjeV01gwDGfqpeRZO_AX_s2IYcR5pMD3LA-vImLH44x_gw17HOqN-9W

Tôi:【Tôi không tức giận, chẳng sao cả, anh lên lớp đàng hoàng đi, không cho phép trốn học.】

Lục Kha Tri:【Được rồi, vậy tối về anh mang sữa chua cho em nhé.】

Tôi:【Ok!】

Nói với Lục Kha Tri xong, tôi đã hết giận, vì loại người này mà nổi điên thì không đáng tí nào, nhưng càng ngày tôi càng muốn biết kẻ này là ai, là nam hay nữ, tóm lại có phải người quen của tôi hay không.

Do không ngủ được nữa, tôi rời giường, định ghé thư viện sớm tí, ngồi học một hồi.

Thay đồ xong ra cửa, đúng lúc đụng mặt Quý Đồng đeo cặp sách ra ngoài, có vẻ cũng định đi học.

Thấy tôi Quý Đồng còn rất vui vẻ chào hỏi, tôi cũng cười chào lại anh ta, đến khi tới gần tôi mới nhận ra có gì đó sai sai, sao tự dưng có cảm giác Quý Đồng cao hơn tôi nhỉ? Trước kia rõ ràng anh ta thấp hơn tôi mà?

Tôi ngạc nhiên nhìn khắp người Quý Đồng: “Anh mang giày độn à?”

Anh ta hả hê sờ đầu mình: “Mang giày độn hồi nào, do tôi cao lên đó, cũng không có gì, hiện giờ vừa tròn mét tám.”

Tôi tỏ ra nghi ngờ: “Chúng ta không gặp nhau mới bao lâu chứ? Anh đã cao thêm rồi ư?”

Quý Đồng gật đầu cười hì hì, trông không đứng đắn tí nào: “Thật ra tôi vẫn luôn tập thể hình, aizzz, có thể là ông trời cảm thấy thế giới này lắm O quá, hai mươi ba tuổi rồi mà còn giúp tôi cao lên, chứng tỏ đang ngầm bảo tôi vui vẻ làm 1 đi.” Nói xong còn vén áo lên cho tôi nhìn cơ bụng mạnh mẽ của mình.

Tôi “Ồ” một tiếng hết sức kinh ngạc, giọng điệu đầy vẻ nghi ngờ: “Gì cơ??”

Qúy Đồng: “Nói thật nè, tôi thích Chu Trú, nếu sau này ở bên nhau, vì cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi, chắc chắn tôi phải cố hơn tí.”

Quá nhiều tin tức bùng nổ khiến cằm tôi sắp chạm đất luôn rồi, chỉ có thể há miệng lắp ba lắp bắp cả buổi.

Mất một lúc mới tiêu hóa xong tin tức, tôi bắt đầu hỏi anh ta: “Anh và Chu Trú…?”

Tôi nghĩ có thể Quý Đồng rất thích Chu Trú, vì vừa nhắc tới cậu ta là hai mắt anh ta tức thì sáng lấp lánh: “Dù chúng tôi chỉ mới quen nhau, thậm chí còn chưa gặp mặt bao giờ, em ấy cũng không biết gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy em ấy rất dễ thương.”

Anh ta quay đầu nhìn tôi, cười toe toét: “Em hiểu cảm giác đó không? Đùng một cái là thích luôn.”

Tôi âm thầm cảm thán, giỏi ghê gớm, thế giới này thay đổi quá nhanh, tôi hold không nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play