Bởi vì không muốn cây Tử Đằng vừa mua bị héo, nên tôi cố gắng kìm nén lòng hiếu kỳ của mình, chờ một tiếng sau mới trả lời “Tôi như hạt bụi”, nhưng kể từ khi nhìn thấy tin nhắn đó, đúng là tôi không thể tập trung học được nữa, như thể có hai cái móng vuốt mèo đang cào loạn xạ trong lòng tôi vậy.

Tôi xoắn xuýt một hồi, sau đó thở dài mở khóa di động bằng vân tay, rồi nhấn vào Wechat của “Tôi như hạt bụi”, chính thức trả lời đối phương thông qua một câu khách sáo.

Tôi:【Bạn là ai? Mình không hiểu bạn đang nói cái gì.】

Tôi cứ tưởng nó sẽ như đá chìm xuống đáy biển giống tin nhắn mà Lục Kha Tri đã gửi, nhưng thật bất ngờ, người này phản hồi rất nhanh, trước khi đọc tin tôi còn cố ý xem thử giờ ở Bắc Kinh, hiện tại là rạng sáng 12 giờ 27 phút.

Tôi như hạt bụi:【Cậu biết tôi đang nói gì, cậu không xứng với cậu ấy.】

Tôi cảm thấy hơi buồn cười, đoán đây có thể là “cây si” điên cuồng nào đó của Lục Kha Tri ở trường đại học lúc trước:【Bạn biết mình là ai sao?】

Tôi như hạt bụi:【Tôi biết, tôi ghét cậu.】

Ban đầu, tôi còn nghĩ chuyện này chẳng to tát gì, nhưng vừa thấy “Tôi như hạt bụi” nói ghét tôi một cách nghiêm túc như vậy, kết hợp với những bình luận hơi quá khích của đối phương dưới story ngày xưa, tôi bắt đầu nghi ngờ có thể người này đã vượt quá thầm mến đơn thuần rồi.

Trước kia không phải tôi chưa từng gặp tình huống tương tự, nhưng kiên trì lâu như vậy, hình như chỉ có mình “Tôi như hạt bụi”.

Hồi tôi còn hẹn hò với Lục Kha Tri, cả hai đều không định che giấu chuyện này, lúc ở trường cũng thoải mái đi bên nhau, chưa từng lấp liếm để tránh nghi ngờ, sau đó tôi bị một con bé học lớp dưới thầm mến Lục Kha Tri quấy rầy.

Chẳng biết có phải do con bé này đã xem quá nhiều phim truyền hình hay không, mà trong đầu toàn là tình tiết kỳ quái, con bé cứ đinh ninh là tôi lừa gạt bẻ cong Lục Kha Tri, ngày nào cũng gửi tin nhắn quấy rối kêu tôi bỏ tà theo chính.

Tôi không tức giận, trái lại còn cảm thấy chơi rất vui, con bé gửi tin gì tôi cũng nhắn trả một câu【Chúng tôi yêu nhau thật lòng.】, chẳng bao lâu sau thì con bé ngừng gửi tin nhắn.

Tôi xem chuyện này như một trò đùa mà kể cho Lục Kha Tri nghe, hắn ôm tôi, trước tiên xin lỗi tôi một cách qua loa, hắn nói đều do hắn quá quyến rũ, sau đó bắt tôi đọc mười tám cái tin nhắn trả lời cho hắn nghe, tôi đọc một lèo, hắn bèn hôn tôi rồi cười hề hề ngây ngô.

Càng nghĩ tôi càng cảm thấy không ổn, vốn còn muốn hỏi thêm chút gì đó, nhưng “Tôi như hạt bụi” lại gửi hình qua.

Tôi chờ hình tải xong, mở ra vừa nhìn, tay tôi đã run lên.

Tôi có cảm giác “Tôi như hạt bụi” vừa mới chụp bức ảnh này, dưới ánh sáng mờ ảo, một tấm Polaroid [1] bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ, mà người trong hình chính là tôi.

[1]: Polaroid là loại ảnh được in ra từ máy ảnh chụp lấy ngay, hay còn gọi là Instant Camera.

Bức ảnh đó được chụp vào mùa đông năm ba đại học, tôi nhân lúc bố mẹ Lục Kha Tri đi vắng để sang nhà hắn chơi, rồi bị hắn chụp trộm bằng máy ảnh Polaroid. Trong hình tôi mặc đồ ngủ của Lục Kha Tri, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, bị hắn ép đội một cái mũ vịt màu vàng như shit[2] của cháu hắn, đang nghiêm túc gọt lê bên thùng rác.Không hiểu sao Lục Kha Tri rất thích bức ảnh này, còn cố ý mua một cái ví tiền lớn để cất ảnh trong đó.

Tôi hỏi hắn vì sao thích nó, Lục Kha Tri vừa vỗ bóp tiền vừa trả lời tôi rằng tấm hình kia cho hắn thấy được dáng vẻ sống chung của chúng tôi trong tương lai, nếu ngày nào đó tâm trạng hắn không tốt mà tôi lại không ở bên, thì chỉ cần ngắm ảnh một lúc, hắn sẽ vực dậy ngay.

Nhưng không bao lâu sau, ví tiền còn đó mà bức ảnh lại biến mất một cách khó hiểu.

Lục Kha Tri hơi buồn, hắn nói mình còn viết vài chữ vào sau bức ảnh, sao tự dưng mất tiêu vậy.

Bây giờ xem ra là bị “Tôi như hạt bụi” này nhặt được hoặc trộm đi rồi.

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy sợ hãi.

Người này phải hận tôi nhiều lắm mới cắt bức ảnh thành như vậy.

Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh trong khung chat một hồi lâu, sau đó gõ từ từ dòng chữ:【Bạn tỉnh táo chút đi, dù chúng tôi có ở bên nhau hay không, anh ấy cũng không thuộc về bạn đâu.】

Tiếp đến chẳng biết có phải do muộn quá rồi nên “Tôi như hạt bụi” không chịu trả lời nữa.

Chuyện này khiến tâm trạng của tôi trở nên rối loạn, không thể tập trung nghe giảng nửa tiết học sau được, thế là tôi đổ hết món nợ này lên đầu “Tôi như hạt bụi”.

Theo phân tích hiện giờ, khả năng cao “Tôi như hạt bụi” quen biết Lục Kha Tri, còn khá thân với hắn, nếu không cũng chẳng có cơ hội chạm vào ví tiền của hắn đâu.

Tôi phải túm người này ra mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play