Tình Yêu Chưa Nói Ra

Chương 3


1 tuần


Tôi chưa bao giờ làm bài tập đàng hoàng trong kỳ nghỉ hè hay đông. Luôn là đợi đến ngày trước khi nhập học mới bắt đầu cố gắng, rồi thức trắng đêm để hoàn thành, làm tăng tiền điện.

Những bài không có đáp án thì mang đến trường để chép.

Giờ tốt nghiệp rồi, không cần phải thức trắng đêm để làm bài tập nghỉ đông nữa.

*

[Ngày 14 tháng 2 năm 2019 -- Trời trong xanh -- Thứ Năm

Gần đây trong trường thấy rất nhiều cặp đôi.

Hôm nay là ngày lễ Tình nhân.

Bạn tôi đã tỏ tình với cô gái mà cậu ấy thích.

Còn tôi không dám.

Tôi thậm chí không có đủ can đảm để xin số QQ của cậu.

Ngày qua ngày, tôi cảm giác như bị mặt trời đang lặn đập chết. Bạn Chăn, tình cảm của tôi có thể thấy được ánh mặt trời không? Có thể nói cho cậu biết không?

Giáo viên chủ nhiệm gọi tôi đi sắp xếp hồ sơ học sinh.

Tôi tiện tay giúp lớp 22 sắp xếp luôn.

Ồ, sinh nhật của cậu là ngày 13 tháng 3.

Tính ra thì có phải sắp đến sinh nhật của cậu rồi không?]

Sinh nhật của tôi đúng là ngày 13 tháng 3, chắc là trên thẻ căn cước, cho nên vì tìm sinh nhật tôi mà cậu ấy đã sắp xếp hồ sơ của cả lớp tôi?

[Ngày 28 tháng 2 năm 2019 -- Trời trong xanh -- Thứ Năm

Trong lúc chạy bộ, tôi thấy cậu.

Cậu ở hàng cuối cùng.

Xung quanh toàn người cao hơn cậu.

Cậu  nhảy lò cò giữa đám đông đó.

Cẩn thận nhé, đừng để ngã.]

Ừm, tôi cũng không thích chen lên hàng đầu khi chạy. Tôi thích ở hàng cuối để lười biếng.

Ở hàng cuối, có mấy bạn cao che chắn, không ai thấy tôi không chạy theo khẩu hiệu.

Chạy thế này thực sự rất thoải mái.

[Ngày 13 tháng 3 năm 2019 -- Trời trong xanh -- Thứ Tư

Chúc mừng sinh nhật 16 tuổi.

Tôi thật sự hy vọng có ngày có thể nói điều này trực tiếp với cậu.]

[Ngày 20 tháng 3 năm 2019 -- Nhiều mây -- Thứ Tư

Dưới lầu có bảng vinh danh, mỗi lớp sẽ công bố ảnh của ba người đứng đầu.

Lớp tôi có nhiều người giỏi.

Việc lọt vào top 3 cũng khó.

Nhưng tôi vẫn hy vọng một ngày cậu đi qua.

Sẽ có cơ hội thấy tôi.

Nên kỳ thi giữa kỳ này tôi đã lọt vào top 3.

Cậu sẽ chú ý đến tôi chứ?]

Dưới lầu tòa nhà dạy học ở trường tôi có bảng thông báo. Mỗi kỳ thi đều công bố ảnh và tên lớp của những bạn có thành tích cao.

Cậu ấy học giỏi thế này, chắc chắn là người quen thuộc của bảng vinh danh.

Tôi nghĩ đến gì đó, lật lại tìm tên cậu ấy được nhắc đến trong nhật ký.

[Lê Kha: Hạng 13 toàn khối]

Tôi vuốt ve tên cậu ấy trên trang giấy, cái tên này sao mà quen quá.

Trong ký ức lờ mờ, tôi nhớ lại một cuộc trò chuyện.

Một ngày nọ, tôi và bạn mình là Đường Giai đi qua tòa nhà dạy học, rảnh rỗi nên ghé xem bảng vinh danh.

Đường Gia chỉ vào một người trên bảng rồi nói: “Wow, nhìn cậu ta kìa, học giỏi thế! Lại còn đẹp trai nữa.”

Tôi nhìn theo hướng mà cô ấy chỉ, thấy một cậu trai trắng trẻo, đeo kính gọng đen, trông rất nho nhã, có vẻ tính tình cũng rất tốt.

Trong đám học sinh giỏi, cậu ấy thực sự rất nổi bật.

Lúc đó tôi gật đầu liên tục, trong lòng chỉ có sự ngưỡng mộ, không nghĩ gì nhiều.

Trong lòng tôi, một người thần tiên như thế sẽ không có liên hệ gì với tôi.

Chúng tôi, một người ở tầng 4, một người ở tầng 1.

Điểm số cách nhau gần một ngàn hạng.

Đó là một hố sâu không thể vượt qua.

Là khoảng cách mà tôi không dám mơ tưởng đến.

Một khuôn mặt vốn đã ghi sâu trong tâm trí, giờ lại được hồi tưởng ra.

Tim tôi đập thình thịch, mặt nóng bừng, lau nước mắt rồi tiếp tục đọc.

[Ngày 1 tháng 4 năm 2019 -- Trời trong xanh -- Thứ Hai

Hôm nay là Cá tháng Tư.

Giáo viên Ngữ văn giảng một từ gọi là “Huyền tưởng”.

Ngày xưa, khi chồng nhớ vợ mà viết thơ sẽ dùng từ này.

Giống như là.

Tôi nhớ cậu.

Tôi không nói là tôi nhớ cậu.

Nhưng tôi sẽ nói là cậu nhớ tôi rồi.

Ừm, cậu nhớ tôi rồi.]

[Ngày 8 tháng 4 năm 2019 -- Nắng -- Thứ Hai

Đầu tháng 5 hình như sẽ tổ chức hội thao.

Giáo viên Nghệ thuật sẽ chọn nhiều người để chuẩn bị biểu diễn trong lễ khai mạc.

Tôi thấy cậu được chọn để nhảy.

Đừng vì nhảy mà không ăn cơm nhé.

Các cậu phải tập luyện vào buổi chiều sau khi ăn cơm mà.

Nhớ phải ăn nhé.

Lễ khai mạc cần người cầm cờ.

Có thể cùng các cậu tập luyện vào buổi chiều.

Tôi do dự nhiều lần, cuối cùng cũng đăng ký.

Chiều mai gặp nhé.

Bạn Chăn yêu quý của tôi.

Cậu nhảy đẹp lắm.

Tôi chỉ mãi nhìn cậu.

Lỡ đạp lên chân cậu bạn phía trước.]

[Ngày 28 tháng 4 năm 2019 -- Nhiều mây -- Chủ Nhật

Lễ khai mạc diễn ra sớm hơn dự kiến.

Tôi mặc một bộ quân phục.

Cậu bạn phía trước bảo tôi đẹp trai hết nấc.

Không biết cậu có để ý đến tôi không.

Tôi thấy cậu rồi.

Cậu trang điểm.

Mặc váy biểu diễn.

Rất xinh đẹp, làm sao nói cho cậu biết cậu rực rỡ đến nhường nào đây.

Tôi cẩn thận dịch sang bên cạnh cậu, cậu khẽ hỏi người bên cạnh, anh chàng cao nhất kia là lớp nào thế?

Đại thần học giỏi đó, hôm đó đã nói với cậu rồi mà.

May mắn quá, bình thường khi cậu nói chuyện với bạn bè, họ đã từng nhắc đến tôi.

Trong quá trình trở nên tốt hơn, mọi người dần đẩy tôi về phía cậu.

Chắc sẽ để lại dấu vết chứ, phải không? Người có thành tích tốt nhất suốt ba năm cấp ba tên là Lê Kha, người cao nhất cũng tên là Lê Kha, người thích Bạn Chăn nhất cũng tên là Lê Kha.]

[Ngày 29 tháng 4 năm 2019 -- Trời trong xanh -- Thứ Hai

Hôm nay là ngày hội thao.

Tôi nhớ khi tôi vào văn phòng giáo viên xem, cậu không đăng ký.

Sao đột nhiên cậu lại chạy tiếp sức vậy?

Tôi nhìn thấy cậu đang chuẩn bị ở khu vực thi đấu từ lều của lớp tôi.

Tôi mượn một cái máy ảnh.

Giả vờ làm nhiếp ảnh gia để chạy theo cậu đến hết.

Xin lỗi vì tôi không thể như người khác.

Chẳng kiêng nể gì mà cùng cậu chạy đến hết.

Chỉ có thể giả vờ chụp ảnh thôi.

*

Tôi vừa lau nước mắt xong, nước mắt lại tuôn ra lần nữa, không sao ngăn được, khóc ròng.

Thì ra lại là cậu ấy.

Trong buổi trưa nóng nực đó, đường chạy màu đỏ hồng bốc lên mùi khét khét dưới ánh mặt trời. Trên ngực tôi gắn số báo danh.

Tôi từ bé đã không giỏi thể thao, ban đầu không đăng ký, nhưng hôm đó trong lớp có một bạn nữ bị trật chân nên tôi đành lên thay thế.

Tôi mặt mày nhăn nhó đứng ở vạch xuất phát.

Tiếng súng nổ vang, tôi chạy hết tốc lực, cảm giác như sắp chết. Khi đang chạy, tôi như không nhìn thấy gì bên ngoài, chỉ có đường đua phía trước và tiếng gió vù vù bên tai.

Đến giữa chặng, tôi kiệt sức, và nghe thấy có giọng nam nói một câu “Cố lên”.

Cảm giác giống như gần trong gang tấc.

Tôi cắn răng và cuối cùng cũng về đích.

Giọng nói mà lúc đó bên tai nghe được, đoán chừng chính là cậu ấy nhỉ!

Tôi đưa hai tay lên che mặt, lau đi nước mắt.

Trong những năm tháng không sợ dãi gió dầm mưa, nhiệt tình như lửa ấy, có một người đã lặng lẽ bên tôi lâu như vậy.

[Ngày 1 tháng 6 năm 2019 – Trời nắng – Thứ Bảy

Bạn nhỏ Cố Tiểu Bối.

Chúc mừng ngày Quốc tế Thiếu nhi!

[Ngày 4 tháng 6 năm 2019 – Trời nắng – Thứ Ba

Hôm nay các bạn học lớp 12 được giải phóng rồi. 

Họ xé sách ngay trên dãy phòng học. 

Những mảnh giấy tung bay trong không trung.

Tôi nắm lấy một mảnh, đó là thanh xuân đã qua của họ, còn chúng ta thì sao? 

Bị hiệu trưởng hung hăng mắng một trận ngăn lại.

Nhìn họ, dường như chỉ trong chớp mắt là đã tốt nghiệp. 

Có phải ba năm của chúng ta cũng sẽ trôi qua nhanh như vậy không? 

Nhanh đến mức chúng ta chưa kịp hiểu nhau thì đã kết thúc rồi. 

Cuộc đời là phép trừ, mỗi lần gặp là một lần ít đi. 

Bạn Chăn này, tôi đã gặp cậu rất nhiều lần, nhưng cậu chưa bao giờ thấy tôi. Ký ức này chỉ có tôi biết cậu. 

Cả cuốn hồi ký này, người phát lại cũng chỉ có mình tôi.

Thật muốn từ từ nhắm mắt đọc cho cậu nghe sự yêu thích của tôi.]

Tôi co ro trong góc, nhắm mắt lại, dùng tay cẩn thận chạm vào những vết hằn trên trang giấy.

Bạn học Lê, tôi đã nghe thấy tình cảm của cậu rồi.

[Ngày 19 tháng 6 năm 2019 – Trời nắng – Thứ Tư

Tôi gặp cậu trên phố. 

Đã quen nhìn cậu mặc đồng phục học sinh. 

Ừm, dù sao cậu cũng luôn xinh đẹp. 

Cửa hàng sách cậu đến, tôi cũng thường ghé qua. 

Giá như tôi biết cậu sớm hơn thì tốt rồi.

*

Hiệu sách mà cậu ấy nói là hiệu sách Hoa Thành ở phố Khang An nhỉ.

Hiệu sáng đó mở đối diện trường cấp 2 của tôi.

Cửa hàng rất nhỏ nhưng anh chủ thì đẹp trai và nho nhã, chúng tôi lúc đó thường chen chúc vào trong tiệm sách, lén nhìn anh ấy vài lần.

Vợ của anh ấy cũng rất có khí chất và dịu dàng, hai người rất xứng đôi.

Dù đã lên cấp 3, tôi vẫn không biết chán, ngồi xe buýt tuyến số 15, đi qua 12 trạm để đến đó mua sách.

Thời gian học cấp 3, mỗi cuối tuần tôi đều lấy lý do mua sách để đến phố Khang An chơi.

Mỗi lần chỉ mua một cuốn “Những chuyện ở Minh triều”.

Vì không có đủ tiền mua cả bộ.

Nên tôi tích góp tiền tiêu vặt mỗi tuần để đi mua.

Cứ như thế, mua rải rác cho đến khi có đủ cả bộ — chín cuốn.

Giờ đây, chúng vẫn được đặt trên kệ sách ở nhà tôi.

[Ngày 22 tháng 7 năm 2019 – Trời nắng – Thứ Hai

Hôm nay là kỳ thi cuối kỳ. 

Tôi gửi tất cả vận may của mình cho cậu.

Thi chia lớp, Bạn Chăn nhất định sẽ làm tốt. 

Đừng sợ.]

[Ngày 26 tháng 7 năm 2019 – Trời nắng – Thứ Sáu

Dạo này tôi đang luyện viết chữ. 

Bây giờ xem lại phần nhật ký trước đó.

Chữ viết thật là cẩu thả!]

[Cố Tiêu Bối]

Trên cuốn nhật ký, tên của tôi được viết bằng nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp.

Tình cờ lật ra mặt sau của cuốn nhật ký.

Cả một trang đầy tên của tôi.

Lúc thì to nhỏ, lúc thì liền mạch, lúc thì ngay ngắn.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, tầm nhìn trở nên mờ ảo.

Dường như mặt trăng cũng đang khóc cùng tôi.

[Ngày 20 tháng 8 năm 2019 – Trời nắng – Thứ Hai

Tôi thấy cậu trên bảng vinh danh. 

Tôi đã chụp lại bằng máy ảnh. 

Cậu thật đáng yêu, tôi cũng không muốn bạn có nhiều hào quang, mỗi ngày vui vẻ, bình an là được.]

Trang nhật ký này kẹp một tấm ảnh. 

Tôi cầm lên, đó là bức ảnh của tôi trên bảng vinh danh, hơi mờ vì bị che bởi lớp kính. Mặt sau tấm ảnh ghi:

“Ngày 20 tháng 8 năm 2019, kỷ niệm lần đầu tiên Bạn Chăn được ghi danh trên bảng vinh dự.”

Trong bức ảnh, tôi cười gượng, cố nén không bật cười. 

Khi biết mình sẽ được vinh danh, nụ cười không thể nào giấu được, sự khiêm tốn lúc đó cũng là giả tạo. Chỉ những người thường xuyên được ghi danh mới không quan tâm đến điều này. 

Với người như tôi, chưa bao giờ thấy điều gì như thế này, nhờ may mắn đột nhiên phát huy mà đạt thành tích tốt, việc được lên bảng vinh danh thật sự là niềm tự hào vô cùng lớn.

Nhìn bức ảnh cũng đủ thấy niềm vui của tôi.

Tôi cầm chặt bức ảnh đó. 

Vừa cười, nước mắt lại chảy ra. 

Cậu ấy chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào trong tuổi trẻ của tôi. 

Cậu ấy đã nỗ lực hết sức để tìm kiếm, để phát hiện ra tôi, còn tôi thì sao? 

Tôi có quan tâm đến những người qua đường không? Tôi có ngẩng đầu lên nhìn tầng bốn không? Có nhận ra tình cảm của cậu ấy không?

*

[Ngày 23 tháng 8 năm 2019 – Trời nắng – Thứ Hai

Hôm nay học sinh lớp 10 bắt đầu tập quân sự. 

Khi tôi đang làm bài toán, bất chợt nhớ đến cậu. 

Buổi chiều hôm ấy, cậu thong dong hát giữa đám đông.

Đó là cuộc thi hát nhạc đỏ về Tổ quốc mà mỗi lớp đều tham gia. 

Lớp chúng tôi đang chọn bài hát. 

Giáo viên chủ nhiệm bảo tôi đọc diễn cảm. 

Tôi từ chối khéo. 

Tôi là người khá dè dặt. 

Hoạt động từ trước đến nay của trường, lớp 11 mỗi năm sẽ tổ chức cuộc thi hát nhạc đỏ, còn rất long trọng.

Chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm giáo dục đều rất xem trọng.

Tôi lại một lần nữa lợi dụng chức vụ của mình.

Xem danh sách biểu diễn lớp các cậu.

Cuối cùng lớp các cậu chọn “Đêm Nơi Quân Cảng”.

Đọc diễn cảm và hát hợp xướng không có cậu.

Không sao.

Trong nhiều người như vậy.

Tôi liếc mắt là có thể tìm thấy cậu.]

Lớp tôi là lớp Xã hội, vì con trai quá ít nên không thể hát được những bài hùng tráng, cuối cùng chúng tôi chọn bài hát này.

Trong đầu bất giác hiện lên những ngày tháng ấy.

[Ngày 15 tháng 9 năm 2019 - Nhiều mây - Chủ nhật

Các lớp toàn khối tập dượt chung.

Cuối cùng cũng nhìn thấy cậu rồi.

Nhưng tại sao…

Cuộc thi hát.

Cậu sẽ ở bên cạnh nhảy sao?

--

Nước mắt trên mặt chưa kịp khô, tôi ngồi xổm dưới cột đèn đường rồi bật cười.

Tôi chỉ biết hát mấy bài nhạc pop đại khái, đến khi phải thể hiện thật thì chắc chắn không bằng người khác.

Cuộc thi hát lần đó, bài hát lớp tôi chọn có một đoạn nhạc dạo ngắn, vừa đủ để xen vào một chút vũ đạo cho thêm phần sinh động.

Cuối cùng tình cờ thế nào, tôi lại trở thành người nhảy phụ.

Tổng cộng màn biểu diễn dài năm, sáu phút, tôi chỉ xuất hiện chưa đến ba, bốn mươi giây.

Không ngờ cậu ấy cũng chú ý đến điều đó.

[Ngày 27 tháng 9 năm 2019 - Nhiều mây - Thứ Sáu

Hôm nay là buổi biểu diễn chính thức.

Ở hậu trường chờ đến lượt.

Cả lớp tôi đều mặc quân phục.

Tôi thấy cậu rồi.

Cậu mang giày ba-lê.

Mặc váy xanh.

Tóc xõa xuống.

Trên mặt trang điểm.

Bên mắt có thứ gì đó lấp lánh.

Khi cậu nhảy tung tăng ở hậu trường.

Cậu có cảm nhận được ánh nhìn của tôi không?

Buổi biểu diễn rất suôn sẻ.

Tôi chạy ra khu khán giả.

Chụp được ảnh cậu, may mà kịp.

Diễn xong thì tan học, đột nhiên trời đổ mưa nhỏ.

Tôi thấy cậu không mang ô, tội nghiệp ngồi thụp xuống dưới biển xe buýt.

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Xông về phía cậu, cởi áo khoác đồng phục.

Cầm trong tay, đứng bên cạnh cậu.

Lại không có can đảm đưa cho cậu.

Tôi xin lỗi.]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play