Ghé vào ban công của lớp tôi thì có thể nhìn thấy hành lang bên ngoài lớp đối diện.

Tôi thường dựa vào lan can, nhìn qua lớp 17 ở tầng ba, thấy bạn thân từ nhỏ của tôi bị giáo viên chủ nhiệm mắng.

Đứng khá lâu, tôi kéo ghế trong phòng tư liệu ra, phủi bụi trên ghế rồi ngồi xuống, tiếp tục lật xem.

*

[Ngày 20 tháng 9 năm 2018 – Trời nắng – Thứ Năm

Chiều nay là buổi tập dượt cho buổi biểu diễn chào đón học sinh mới.

Bạn cùng phòng vì muốn nhìn các bạn nữ xinh đẹp nên tình nguyện làm chân chạy vặt, còn muốn kéo tôi theo.

Tôi vốn không định đi, thầy giáo bắt tôi chuẩn bị cho cuộc thi Toán…

Nhưng bạn cùng phòng đã tính toán cho tôi, nói rằng lần này tôi sẽ có 100% cơ hội gặp lại Bạn Chăn.

Vậy thì phải đi thôi.

May mà cô ấy hát cũng không tệ, không làm tôi thất vọng.]

[Ngày 21 tháng 9 năm 2018 – Trời nắng – Thứ Sáu

Buổi biểu diễn chào đón học sinh mới đã đến.

Chúng tôi, những người lo việc chuyển đồ, ngồi đợi công việc ở hậu trường.

Bạn Chăn đang chăm chú nhìn lời bài hát ở hậu trường.

Qua cửa sổ kính trong suốt, tôi thấy hàng mi của cô ấy khẽ rung.

Váy đỏ, còn tết thêm hai bím tóc.

Tôi không dám nhìn lâu, sợ cô ấy phát hiện.

Ừm, Bạn Chăn lúc này trông cũng dễ thương đến lạ.

Buổi diễn rất suôn sẻ, có người còn hỏi tôi có biết cô ấy không.

Có QQ của cô ấy không.

Tôi chẳng có gì cả.

Bực thật! Đi ngủ thôi.]

Đọc đến đây, tôi lại chìm vào hồi ức.

Cậu ấy có lẽ là nam sinh hôm đó đã giúp tôi chỉnh micro.

Thật đáng tiếc, khi ấy tôi quá lo lắng, không hiểu được sự can đảm và đau khổ của cậu ấy khi lên sân khấu. Mỗi một bước chân cậu ấy bước ra thật ra đều là để đến gần tôi hơn sao?

Hôm đó tôi thực sự mặc váy đỏ, nhưng kiểu tóc thì tôi quên rồi.

May mắn thay, bạn tôi lúc đó đã quay video lại.

Video vẫn còn trong điện thoại.

Tôi lấy điện thoại ra, lo lắng đến mức bấm nhầm ứng dụng mãi. Cuối cùng cũng tìm thấy video đó.

Có lẽ do đã lâu, chất lượng video không được tốt lắm.

Tôi tua nhanh đến đoạn tôi lên sân khấu.

Tim tôi như ngừng đập trong giây lát, nhưng sự mong chờ của tôi thì không thể dừng lại.

Trên màn hình là một nam sinh cao gầy mặc đồng phục đang quay lưng về phía tôi, chỉnh micro.

Chỉnh xong liền nhanh chóng chạy xuống.

Video không quay được mặt cậu ấy.

Tôi không biết mình nên thất vọng hay lo lắng, nhưng gió đêm oi bức bắt đầu thổi qua, tiếng ồn ào trong khuôn viên dần biến mất, thỉnh thoảng có vài học sinh mang sách qua lại.

Ngón tay tôi theo gió lật thêm một trang, tôi hít thở sâu, dần dần bình tĩnh lại, lặng lẽ tiếp tục đọc nhật ký của cậu ấy.

[Ngày 24 tháng 9 năm 2018 – Trời nhiều mây – Thứ Hai

Hôm nay là Tết Trung thu.

Ở nhà, mẹ tôi sai tôi đi mua rau.

Tôi đến siêu thị mới mở trên phố Vọng Nguyệt Thập Tự.

Đông người quá!

Tôi thấy Bạn Chăn.

Nhà cô ấy cũng ở gần đây sao?

Cô ấy có vẻ rất thích ăn khoai tây chiên.

Tôi nhìn thấy trong xe đẩy của cô ấy toàn là khoai tây chiên.

Ừm, Trung thu vui vẻ!]

Siêu thị mới mở trên phố Vọng Nguyệt Thập Tự, là siêu thị Nguyệt Lượng mới khai trương phải không!

Chỗ đó rẻ hơn những nơi khác, bố tôi luôn dẫn tôi đến đó mua rau.

Và mỗi lần tôi đều lén bỏ khoai tây chiên vào xe đẩy khi ông không để ý.

[Ngày 25 tháng 9 năm 2018 – Trời nhiều mây – Thứ Ba

Sáng nay tôi phải đi học.

Tôi lên xe buýt để đến trường.

Trạm ở nhà tôi gọi là cửa Tây Vọng Nguyệt Cảnh Uyển.

Cách trường bốn trạm, giờ vẫn còn sớm.

Trên xe toàn các ông bà cụ, không còn chỗ trống nữa.

Tôi đứng bám tay cầm trên xe buýt.

Chỉ qua một trạm, Bạn Chăn lên xe.

Cô ấy đứng cạnh tôi, không bám chắc tay cầm.

Suýt nữa ngã, tôi đã đỡ lấy cô ấy.

Ừm, ngủ thôi, chúc ngủ ngon!]

*

Trong phòng tư liệu, tôi sững sờ nhìn trang này.

Nhà cậu ấy cách trường bốn trạm, nhà tôi cách trường ba trạm.

Nhà tôi ở trạm cửa Đông Vọng Nguyệt Tiểu Khu.

Chúng tôi có lẽ đều đi tuyến xe buýt số 15.

Tuyến số 15 dừng tại điểm cuối là trường Trung học số 1 thành phố Ngô Đồng.

Nghĩ đến việc tôi và cậu ấy có nhiều lần đi cùng chuyến xe mà tôi lại không hề hay biết cậu ấy là ai, trong lòng tôi càng thêm khát khao muốn gặp cậu ấy.

Trời đã sập tối, trên đường về, tôi đứng chờ xe buýt dưới biển báo quen thuộc.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, tôi không kìm được, lại mở cuốn nhật ký ra.

[Ngày 24 tháng 11 năm 2018 – Trời nhiều mây – Thứ Bảy

Cho nên… Tại sao hôm nay khi mở cuốn sổ ra, mọi câu chuyện chính và phụ trong nhật ký đều viết về Bạn Chăn?

Tôi phát điên rồi sao?

Trên xe buýt, tôi theo cô ấy xuống mà không có lý do.

Tôi thử ăn khoai tây chiên vị dưa leo mà cô ấy thích.

Không kìm được mà chuẩn bị quà cho cô ấy nhân dịp lễ.

Lê Kha, mày xong đời rồi.]

[Ngày 26 tháng 11 năm 2018 – Trời nhiều mây – Thứ Hai

Thế nào là thích?

Đây có phải là thích không?

Rối rắm quá.]

[Ngày 27 tháng 11 năm 2018 – Trời nhiều mây – Thứ Ba

Điểm thi đã có rồi.

Trên máy tính trong văn phòng giáo viên chủ nhiệm.

Có thể xem được xếp hạng toàn trường.

Văn phòng chật cứng người.

Tôi lướt ngón tay trên bảng điểm.

Lê Kha, đứng thứ 13 toàn khối…

Thấp hơn tôi nghĩ.

Tôi tiếp tục kéo xuống.

Cố Tiêu Bối, đứng thứ 1103 toàn khối.

Vật lý: 18 điểm, Hóa học: 32 điểm, Sinh học: 55 điểm.

Bạn Chăn không giỏi khối Tự nhiên sao?

Sự nhiệt huyết trong tôi khiến tôi rất muốn xuống giúp cô ấy học bài, nhưng lại sợ cô ấy nghĩ tôi có vấn đề.

Haiz, làm sao để phá vỡ thế cục này đây?]

Dưới ánh đèn đường, nét chữ thanh thoát trên trang giấy khiến tôi giật mình.

Hình bóng mờ ảo của một chàng trai quay lưng về phía tôi hiện lên trong đầu.

Tôi thực sự rất muốn biết cậu ấy là ai.

Tò mò, càng thêm tò mò.

Nhật ký của cậu ấy cũng nhắc tôi về ký ức đau thương của một học sinh yếu kém trước khi chia khối.

Trước khi chia khối Tự nhiên và Xã hội, chúng tôi đã tham gia một kỳ thi khảo sát toàn bộ các môn.

Lần đó, tôi chỉ đạt 18 điểm môn Vật lý.

Tôi không thể quên được cảm giác như bị sét đánh khi biết điểm số đó.

Tôi thậm chí không dám xem xếp hạng toàn trường, với tổng số 1260 học sinh, tôi đã gần chạm đáy.

Dù khi bạn bè an ủi, tôi vẫn tỏ ra vui vẻ nói rằng mình đáng bị như vậy, ai bảo tôi cứ ngủ gật trong các tiết Lý, Hóa, Sinh chứ.

Từ khi học cấp 2, những môn học liên quan đến tư duy logic luôn là điểm yếu của tôi.

Tôi tỏ ra không quan tâm, nhưng làm sao có thể không để ý được?

Tôi cũng không muốn làm bố mẹ thất vọng.

Khoảng thời gian đó, tôi rơi vào một mâu thuẫn vô cùng lớn.

Lúc thì tự hoài nghi bản thân, lúc lại tự an ủi mình.

Thật sự rất khó chịu, còn rất cô đơn nữa.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, vào thời điểm tôi đang thất bại và chán nản nhất, có một cậu bạn đã nhìn thấu sự ngụy trang của tôi.

Cậu ấy còn cẩn thận dùng cách của mình để giúp đỡ tôi.

[Ngày 28 tháng 11 năm 2018 – Trời nắng – Thứ Tư

Toàn bộ phiếu trả lời của cả khối bị xếp lộn xộn vào nhau.

Hai mươi tư lớp lần lượt phân chia các phiếu trả lời về từng lớp.

Đây là kỳ thi lớn đầu tiên.

Lớp của bọn mình bắt đầu phân loại đầu tiên.

Ban đầu tôi không định tham gia phân chia phiếu trả lời, nhưng cuối cùng tôi vẫn đi phân phiếu cho lớp 22.

Bài tập đầu tiên của môn Vật lý thực ra chỉ cần áp dụng công thức là ra.

Tôi đã viết lời giải của từng bài lên phiếu trả lời của cô ấy.

Hy vọng cậu có thể nhìn thấy.

Cố Tiêu Bối.]

Tiếng xe buýt cũ kỹ vang lên “bùm bùm” chạy về phía cột mốc trên con đường không có nhiều xe cộ.

Tôi mơ màng bước lên chuyến xe buýt số 15.

Cuối cùng tôi cũng tìm ra manh mối.

Hóa ra trong suốt năm lớp 10, cậu bạn học sinh giỏi đã dùng bút đỏ cẩn thận ghi lời giải và gợi ý từng bước lên phiếu trả lời môn Vật lý của tôi chính là cậu ấy.

Những lời giải và nét chữ kiên nhẫn của cậu ấy đã cùng tôi vượt qua từng đêm vỡ òa vì điểm số tệ hại, mang lại cho tôi động lực để tiếp tục cố gắng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong chiếc xe buýt còn nhiều chỗ trống, tôi ngồi xuống vị trí quen thuộc cạnh cửa sổ.

Dựa vào ánh đèn xe yếu ớt và từng ngọn đèn đường lướt qua, tôi tiếp tục lật từng trang, cảm giác chua xót trong lòng dần dâng lên.

[Ngày 29 tháng 11 năm 2018 – Tuyết rơi nhẹ – Thứ Năm

Người ta nói rằng tuyết đầu mùa là thời điểm tốt nhất để bày tỏ tình cảm.

Tôi đã lật xem cuốn nhật ký cả ngày.

Bạn Chăn này.

Tuyết rơi rồi.

Tôi nghĩ mình nên thừa nhận rằng tôi thích cậu.]

Bàn tay đang lật trang nhật ký bỗng dừng lại.

Tôi nín thở, khóe mắt cay cay.

Tôi luôn nghĩ rằng trong tuổi thanh xuân xám xịt của mình, với mái tóc đuôi ngựa chẳng có gì nổi bật, gương mặt bình thường không thể bình thường hơn, thỉnh thoảng còn nổi vài cái mụn, bộ đồng phục rộng thùng thình che lấp mọi ánh sáng của tôi.

Tôi từng nghĩ rằng, chẳng có ai thích một người bình thường như tôi.

Sự tự ti đã bao trùm suốt cả tuổi thanh xuân của tôi.

Hóa ra cũng có người thích tuổi thanh xuân bình thường ấy của tôi.

*

[Ngày 7 tháng 12 năm 2018 – Tuyết lớn – Thứ Sáu

Hôm nay là họp phụ huynh.

Tôi thấy cậu lén vụng trộm ghé trên lan can khóc.

Đừng khóc.

Tôi đã viết rõ ràng cho cậu rồi.

Lần tới cậu chắc chắn sẽ làm đúng.]

[Ngày 24 tháng 12 năm 2018 – Tuyết nhẹ – Thứ Hai

Hôm nay là đêm Giáng sinh.

Sáng nay tôi đến rất sớm.

Tôi đặt một quả táo lên bàn của cậu.

Cố Tiêu Bối hãy bình an nhé.]

[Ngày 25 tháng 12 năm 2018 – Tuyết nhẹ – Thứ Ba

Chúc mừng Giáng sinh.

Xin lỗi vì tôi không đủ can đảm để nói trực tiếp với cậu.]

[Ngày 29 tháng 12 năm 2018 – Nhiều mây – Thứ Bảy

Tôi không thể kiềm chế bản thân khỏi việc đi ra hành lang để nhìn lớp của cậu.

Khi cậu đang ăn sáng.

Thực ra chỉ cần cúi xuống là cậu sẽ nhìn thấy tôi.

Lần nào cũng có thể nhìn thấy.]

[Ngày 1 tháng 1 năm 2019 – Trời nắng – Thứ Ba

Bạn Chăn.

Chúc mừng năm mới!

Năm 2019 đừng lén lút khóc một mình nữa nhé!]

*

Tôi ngồi trên xe buýt, đột nhiên cảm thấy trái tim bị chạm đến.

Cảm giác như bị đè nén, khó thở.

Tôi nóng lòng muốn xem tiếp.

[Ngày 3 tháng 1 năm 2019 – Trời nắng – Thứ Năm

Cậu niềng răng rồi.

Đừng sợ cười, không xấu chút nào đâu.

Thôi, tôi viết nhưng cậu cũng không nhìn thấy mà.]

[Ngày 15 tháng 1 năm 2019 – Trời nắng – Thứ Ba

Hôm nay chúng ta gặp nhau ở chỗ rẽ cầu thang.

Tôi thấy cậu bỗng nhiên bối rối.

Cậu cúi đầu vội vã đi ngang qua tôi.

Cậu không chú ý đến tôi.

Nếu cậu quay đầu lại.

Sẽ thấy tôi đang nhìn cậu.]

Có vài giọt nước mắt rơi trên trang nhật ký.

Tôi vội vàng lau đi.

Lau nước mắt trên mặt, nhưng càng lau lại càng thấy nhiều hơn.

[Ngày 18 tháng 1 năm 2019 – Nhiều mây – Thứ Sáu

Tuần sau lớp tôi sẽ trực tuần.

Tôi đã xin làm trực ca buổi tối.

Ừm, tuần sau ngày nào tôi cũng sẽ được gặp cậu.

Chúc ngủ ngon, Bạn Chăn của tôi.]

[Đi ngang qua lớp cậu, thấy cậu ngồi ở hàng cuối.

Cúi đầu, dường như đang làm toán.

Rất chăm chú, cố gắng lên nhé.

Ngày mai trực tuần kết thúc rồi.

Không có cơ hội đứng ở cửa sau lén nhìn cậu nữa.

Tôi chỉ có thể giả vờ thản nhiên đi ngang qua cửa sổ lớp cậu thôi.

Còn cậu thì sao.

Cậu có nhìn thấy tình cảm mãnh liệt của tôi không?]

[Ngày 26 tháng 1 năm 2019 – Trời nắng – Thứ Bảy

Tuần trước là tuần thi.

Bạn Chăn đã chăm chỉ học hành.

Chắc chắn sẽ đạt được kết quả tốt.

Đừng lo lắng quá.

Sắp nghỉ đông rồi.

Những ngày tháng dài đằng đẵng.

Tôi không có cách nào liên lạc với cậu.

Tôi không dám làm phiền cậu.

Cậu không nên bị sự yêu thích của tôi làm phiền.]

[Ngày 28 tháng 1 năm 2019 – Trời nắng – Thứ Hai

Bạn Chăn của tôi.

Tết Ông Táo vui vẻ nhé.

Chúc cậu nghỉ đông vui vẻ.]

[Ngày 1 tháng 2 năm 2019 – Nhiều mây – Thứ Sáu

Dường như đã lâu rồi tôi không gặp cậu.

Hôm nay là ngày 27 tháng Chạp.

Tôi thử đi siêu thị một chuyến, thử vận may xem sao.

Không gặp được cậu.

Tôi đã mua khoai tây chiên.

Là vị mà cậu thích.]

[Ngày 4 tháng 2 năm 2019 – Tuyết nhẹ – Thứ Hai

Hôm nay là đêm giao thừa.

Ánh đèn lung linh.

Tiếng pháo hoa đúng lúc điểm giờ giao thừa.

Giá như tôi có thể nói trực tiếp với cậu chúc mừng năm mới thì tốt biết bao.

Chúc mừng năm mới, Bạn Chăn.

Bạn Chăn này, khắp nơi đều là đồng sáu xu, nhưng tôi lại ngẩng đầu nhìn thấy mặt trăng.]

*

“Trạm kế tiếp: Cửa Đông Vọng Nguyệt Tiểu Khu – Trạm tiếp theo: Cửa Tây Vọng Nguyệt Cảnh Uyển”

Tôi cầm quyển nhật ký, nước mắt đã làm ướt trang giấy, tôi vừa khóc vừa vội vàng lau khô trang nhật ký.

Tôi bước xuống xe trong sự bối rối.

Tôi ngồi bệt xuống trạm xe buýt trước nhà mình và bắt đầu khóc.

Trong lúc mơ hồ, tôi như thấy có ai đó từng đứng ở đây, mong chờ sự xuất hiện của tôi.

Nếu lúc đó quay lại nhìn, liệu tôi có thấy được tình cảm của cậu ấy không?

Tôi ngồi xổm dưới biển báo xe buýt, dựa vào ánh đèn từ cửa hàng vẫn sáng trong đêm và tiếp tục lật xem.

[Ngày 11 tháng 2 năm 2019 — Trời trong xanh — Thứ Hai

Hôm nay khai giảng.

Đi ngang qua lớp các cậu.

Cậu đang chép bài tập nghỉ đông.

Hãi! Có phải một ngày trước đó cũng thức khuya làm bù không?]

Tôi xem đến đây thì chợt cười lên, nước mắt còn vương trên mặt, bong bóng nước mũi phồng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play