Tôi nhớ có một danh nhân đã từng nói rằng trên đời không có bí ẩn gì mãi mãi là bí ẩn, phụ thuộc vào cách bạn nhìn nhận nó. Có lẽ đáp án đang nằm ở nơi mà chỉ cần bạn duỗi tay một cái là đã có thể chạm tới. 

Đó giờ câu nói trên vẫn luôn là châm ngôn của tôi, nhưng sau khi chơi trò cầu cơ cùng Tuyết Doanh, Trương Văn, Gấu Chó và Vịt thì tôi bắt đầu hoài nghi độ đáng tin của những lời này. 

Càng ngày càng có nhiều chuyện kỳ quái không thể giải thích được xảy ra xung quanh chúng tôi. Vịt mất tích, mà tiếng trẻ con khóc gần đình rất nhiều năm rồi chưa từng nghe thấy lại vang lên thảm thiết hằng đêm. Tiếng khóc vang vọng khắp hành lang ký túc xá, văng vẳng trong phòng, làm cho mọi người hoảng sợ, thậm chí đã có người không chịu nổi chuẩn bị dọn ra khỏi ký túc xá.

Đương nhiên mỗi lần nghe thấy tiếng trẻ con khóc vào lúc đêm khuya, tôi cũng sẽ thấy sợ hãi. Sợ thì sợ thật, nhưng có một chuyện tôi nhất định phải làm. 

11 giờ khuya, tôi cẩn thận trốn quản lý ký túc xá rồi lén lút chuồn ra khỏi ký túc xá. Tuyết Doanh đã chờ tôi ở chỗ ngã rẽ từ trước. 

- Muộn vậy còn hẹn mình ra đây làm gì? - Trên mặt cô ấy đầy vẻ mong đợi, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu.

Tôi quan sát xung quanh rồi nhỏ giọng nói:

- Cậu còn nhớ chuyện mà cậu học sinh lớp 6 Lữ Doanh từng kể không? Sau khi nó và Vịt đi tìm thi thể đứa trẻ, sang sáng hôm sau nó lại đến rừng long não lần nữa, nhìn thấy trên cây long não mà họ từng đào bới hình như thật sự có một cái túi màu xanh da trời, tôi muốn làm rõ xem lời nó nói có đúng hay không! 

Tuyết Doanh lập tức biến sắc, nói:

- Không lẽ cậu muốn đi đến chỗ cái đình ngay bây giờ? Đừng mà, ghê lắm! Tiểu Dạ, cậu có đầu không vậy? Sao không đi vào ban ngày? Ban ngày sáng sủa, muốn tìm gì cũng dễ dàng hơn.

- Ngu ngốc! - Tôi véo mạnh mũi cô ấy, nói: - Cậu nghĩ tôi thích đi đến cánh rừng âm u và đáng sợ đó rồi trèo lên cái cây long não cao ngất kia vào lúc đêm tối không thấy rõ năm ngón tay thế này lắm sao? Sân thể dục của trường chỉ bằng lòng bàn tay mà ban ngày thường hay có người qua lại khu rừng, có khi tôi còn chưa bò lên được nửa thân cây đã bị người ta mời lên phòng hiệu trưởng rồi! 

- Được rồi, coi như mình nói sai đi… - Tuyết Doanh ấm ức xoa mũi, hỏi: - Nhưng cậu kêu mình đi làm chuyện này với cậu thì được gì? Mình cũng có biết leo cây đâu. 

- Tôi cũng có trông chờ vào việc cậu leo cây đâu, cậu chỉ cần đi theo tôi là được rồi. - Tôi nói với vẻ khinh thường. 

Tuyết Doanh à lên một tiếng, cô ấy chớp mắt lộ ra vẻ mặt như đã hiểu:

- Mình biết rồi, Tiểu Dạ sợ đi một mình chứ gì! Ha ha, hoá ra Tiểu Dạ hay vờ như nghiêm túc không sợ trời không sợ đất… cũng biết sợ nhỉ! 

Tôi lườm cô ấy một cái thật dữ, trên mặt là sự lúng túng và tức giận khi tâm tư bị chọc thủng: 

- Cậu không đi thì thôi!

Nói xong, tôi lập tức đi về phía trước.

Tuyết Doanh vội vàng chạy theo, níu lấy cánh tay của tôi rồi dịu dàng nói:

- Rồi rồi, người ta đi cùng cậu là được chứ gì. Không cho giận mình!

Đi băng qua sân thể dục rồi đi bộ thêm hơn 100 mét nữa là đến khu rừng trước đình. Nghe nói cái đình này rất cổ, có lịch sử ngoài 200 năm. Móng đình thật sự rất cao, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy phần móng gò lên gần hai mét tôi lại có cảm giác rất lạ. Không phải lấy làm lạ vì hình dạng quái dị của nó, mà là vật liệu dùng để lót nền. 

Nền đình được lát hoàn toàn bằng đá tảng và cát, thường được dùng trong xây dựng đập nước và đê điều. Cũng không phải là không thể dùng để xây dựng công trình khác, nhưng dùng trong xây dựng một cái đình gỗ để nghỉ chân thoạt nhìn rất khó chịu và chướng mắt. 

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ “Hồ sơ những vụ án đặc biệt của Dạ Bất Ngữ" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].  

Đêm đen dày đặc, không trăng không sao, chỉ có những ngọn đèn đường màu cao mờ ảo, toả ra thứ ánh sáng tối tăm và buồn tẻ lờ mờ chiếu sáng một tấc vuông đất xung quanh nó. Khu rừng phía nam trông càng có vẻ âm u và đáng sợ hơn dưới ánh sáng này, nhánh cây đung đưa theo cơn gió bắc đang rít gào phát ra những tiếng đơn điệu khô khốc và bén ngót.

Tuyết Doanh vốn đã dựa rất sát vào tôi không khỏi rùng mình một cái, tiếp tục nhích tới gần hơn. Cả người cô ấy gần như muốn dính vào người tôi luôn. 

Cảm nhận được hai khối mềm mại đang đè lên cánh tay, tôi bỗng thấy lúng túng ra mặt, rồi lại thoải mái không muốn rút tay lại, đành phải ho khan mấy tiếng. Tôi cố gắng quan sát xung quanh, mong có thể phân tán lực chú ý ở nơi cánh tay. 

Phía bắc của sân thể dục có một con đường dẫn đến cái đình cổ này. Nhìn chung trong khoảng thời gian từ 6 giờ 30 phút sáng đến 9 giờ tối nơi này sẽ bị các đàn anh và đàn chị cấp ba chiếm dụng. Họ hùng hồn giải thích với đám đàn em cấp hai như chúng tôi rằng: đây là nơi yên tĩnh để học các môn sinh học và luyện thi. Song ai cũng biết đàn anh đàn chị chỉ lợi dụng nơi này để hẹn hò thôi, thậm chí thi thoảng đôi bên còn “nghiên cứu cơ thể của người khác giới” nữa. 

Tôi rất ghét bí mật ai ai cũng biết mà không thể nói ra này, hiển nhiên rất ít lảng vảng xung quanh. Tôi không ngờ rằng có một ngày chính tôi sẽ lén lút chạy đến nơi này vào lúc nửa đêm. Hầy! Sự đời khó lường, ai có mà dè mới đó mà tôi đã dùng hành động thực tế để trải nghiệm sâu sắc những lời này chứ.

Chúng tôi chậm rãi bước lên đình, Tuyết Doanh tò mò ngó nghiêng khắp nơi. 

- Chỗ này dơ quá, không biết lớp nào phụ trách dọn dẹp khi này nhỉ? - Cô ấy chép miệng nói, đẩy những dây thường xuân trước mặt ta, bật đèn pin cầm tay lẻn, thích thú đọc những lời yêu đương trìu mến được khắc bằng dao rọc giấy trên cột. 

- Ồ… tuyệt thật! Hoá ra các anh và chị khoá trên của chúng ta đều rất cởi mở! - Tuyết Doanh hưng phấn véo cánh tay tôi. 

Tôi dở khóc dở cười, khẽ kéo lọn tóc dài của cô ấy nói:

- Hình như cậu đã quên mất chúng ta đến đây để làm gì! 

- Người ta không có quên đâu nhé. - Tuyết Doanh nhìn cây cột không chớp mắt, ánh mắt tập trung không có chút dấu hiệu sẽ dao động. Cô ấy vừa xem vừa nói: - Cơ hội hiếm có, ngày thường rất ít dịp được đến đây, bây giờ phải xem một lần cho đủ. À há, ngày mai lại có đề tài để tán gẫu với các bạn rồi.

- Nữ sinh các cậu đúng là lắm chuyện. Thôi, cậu cứ ở đâu xem cho đã đi.

Tôi tức giận đi về phía rừng long não bên phải cái đình, lúc này bỗng nghe Tuyết Doanh ồ lên một tiếng. 

- Tiểu Dạ, cậu mau xem cái này! - Sắc mặt cô ấy trắng bệch, quay đầu kêu tôi. 

- Gì? Tôi không thích đào sâu vào ** của người khác đâu. - Tôi lẩm bẩm, miễn cưỡng khom người xem chỗ cô ấy dùng ngón tay chỉ: - Tôi không muốn rời xa cậu ấy, tôi không muốn cậu ấy thay lòng đổi dạ, cho dù có chết, tôi cũng sẽ mãi mãi yêu…

Cái tên phía sau đã bị người khác dùng dao rọc giấy cạo đi. 

Tuy nhiên cái này cũng có gì đâu mà phải ngạc nhiên, chỉ là một đoạn trải lòng hết sức bình thường thôi. Có thể nhìn ra đây là lời cầu nguyện của một cô gái. Cô ấy thích một bạn nam, sau đó hy vọng bạn nam mãi mãi ở bên cô ấy và bạn nam mãi mãi chỉ yêu mình cô ấy. 

Tôi ngạc nhiên nhìn Tuyết Doanh, lấy làm lạ hỏi:

- Mấy câu này cũng có gì lạ lắm đâu…

- Mấy câu ở trên đúng là bình thường, nhưng vấn đề nằm ở chỗ này… cậu xem kỹ đi… - Cô ấy chỉ vào một hàng chữ cực nhỏ bên dưới. 

Tôi bâng quơ dí sát đầu vào, khe khẽ thì thầm:

- Làng Suối Tuyết, trường Nhất Trung, Lý Bình lưu bút… cũng có gì đâu…

Tôi đang định ngẩng đầu lên mắng cô ấy sợ bóng sợ gió thì bỗng một suy nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu tôi, tôi sửng sốt đến nỗi cả người cứng đờ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play