Âm thanh ồn ào không ngừng vang lên bên tai làm tôi không tài nào ngủ tiếp được nữa. Thế là tôi thức dậy luôn, phát hiện mình đang nằm trong phòng dành cho khách ở tầng hai cửa đóng then cài, như thể chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ hoang đường. Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu lên người tôi như tấm lụa vàng, tôi đưa tay lên vuốt tóc nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Tuy nhiên khi ngón tay tôi vô tình chạm phải vết sưng bên trái và bên phải đầu, cũng như bùn đất và cỏ dại lấm lem trên quần áo thì suy nghĩ của tôi lập tức thay đổi. Quả nhiên những gì xảy ra trong mấy ngày nay không phải là ác mộng.
Rốt cuộc là ai đã đánh tôi ngất vào tối qua? Là ai tìm thấy tôi và có lòng tốt vác tôi về từ sườn núi cách đây vài cây số? Là thằng Bé Ba hả? Hay Trương Văn Di?
Tôi lật đật xoay người nhảy xuống giường, đi xuống dưới lầu. Tiếng ồn đúng là từ sảnh lớn truyền tới, ở đó đang rất đông người tụ tập, bác gái nằm trên linh đài khóc lóc ầm ĩ, trong miệng liên tục lẩm bẩm gì đó.
Đám người vừa thấy tôi đến lập tức im bặt, cả bọn nhìn tôi chằm chằm bằng vẻ mặt không cảm xúc. Dường như trong mắt còn xen lẫn một chút tình cảm không mấy thân thiện, bầu không khí rất lạnh nhạt!
Ơ, lạ thật! Cảnh tượng quen thuộc, chẳng phải y hệt sáng sớm hôm qua hay sao? Để xoa dịu bầu không khí, tôi vừa vò đầu vừa cười thiện chí cũng như hôm qua. Hỏi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT