Lại là một ngày mùa đông đầy nắng, hơi nóng bên ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính đơn mỏng manh vào phòng học khiến người ta cảm thấy uể oải và thiu thiu muốn ngủ.
Tôi duỗi người, rời mắt khỏi tài liệu mà tôi đã xem lén từ nãy giờ trong tiết học. Tôi nhìn lên giáo viên vật lý trên bục giảng vừa ngáp vừa giảng bài văng nước miếng tung toé rồi thở dài tiếc thương.
Tôi đã xem đi xem lại mấy lần phần tư liệu về Lý Thứ Nhân mà tôi lấy được từ chỗ anh họ, và tôi chỉ rút ra được một kết luận là - anh ta là một người cực kỳ đơn giản.
Anh ta đến thị trấn này vào khoảng năm ngoái, mở một phòng khám tâm lý tư. Nửa năm sau đó, anh ta bắt đầu qua lại với Trương Tú Văn. Cuộc sống của anh ta rất có quy luật, 5 giờ sáng dậy chạy bộ, 6 giờ rưỡi ăn bữa sáng, 8 giờ rưỡi trở về phòng khám làm việc cho đến tận 6 giờ chiều mới tan ca. Theo như lời của trợ lý của anh ta thì anh ta chưa bao giờ nghỉ trưa, cũng không thấy anh ta ăn cơm trưa. Còn nói anh ta rất tốt với Trương Tú Văn, hai người họ rất ít khi cãi nhau.
Hàng xóm xung quanh có cái nhìn rất thiện cảm về Lý Thứ Nhân, khen anh ta là mẫu đàn ông tốt hiếm có khó tìm. Có mấy ông bà già thậm chí còn giận dữ mắng cảnh sát bắt lầm người rồi, rằng người có nhân phẩm tốt như bác sĩ Lý sao có thể là tội phạm giết người?
Tôi buồn bực gõ ngón tay lên bàn học, không ngừng suy nghĩ. Bỗng có một cục giấy từ bên phải bay tới, va vào đầu tôi một cách chuẩn xác. Tôi đang khó chịu không có chỗ trút lập tức quay phắt đầu lại, muốn xem thử là ai to gan dám làm ra hành động táo bạo như sờ mông hổ, động thổ trên đầu Thái Tuế, không ngờ nhìn thấy Thẩm Khoa đang thò đầu ra phô bày vẻ mặt tươi cười nịnh nọt thấy ghê.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT