Sau lần đầu tiên chạm trán với thứ gì đó có thể là ma, tôi rời khỏi quê. Gần như chưa từng quay lại, nhoáng cái tôi đã học xong tiểu học và đủ tuổi lên cấp hai. 

Vì tương lai tôi, ông già gửi tôi vào lớp con ông cháu cha của một trường trung học có tiếng. Lỡ rồi kể sơ một chút, lúc đó ba tôi đã thoát khỏi cảnh bần cùng của nhiều năm trước, trở thành một doanh nhân rất nổi trong vùng, đạt được nhiều bất động sản và thành tựu. Cũng bởi vì có ít tiền trong túi, ba tôi bỏ mẹ tôi để lấy một cô gái xinh đẹp nhỏ hơn ông ấy tận mười mấy tuổi. Bây giờ nghĩ lại, tính cách của tôi chuyển từ cực kỳ nghịch ngợm sang điềm đạm và trầm tính có lẽ là do gặp phải đả kích này! 

Thú thật, hồi ấy tôi rất ghét ông già bỗng nhiên trở nên cực kỳ hách dịch của mình, tôi cảm thấy ông ấy chẳng khác nào một tên nhà giàu mới nổi tục tằng, ông ấy chỉ khác những tên nhà giàu mới nổi khác ở chỗ trong đầu có nhiều học vấn hơn một chút thôi. Vì vậy khi thấy ba tôi nghiêm túc liệt kê những vấn đề đáng sợ khi theo học nội trú tại ngôi trường con ông cháu cha này, tôi đã đồng ý không chút do dự! 

Ông ấy sửng sốt, mặt rất không hài lòng. Có lẽ ban đầu ông ấy cho rằng tôi sẽ không nỡ rời xa ông ấy. 

Cứ vậy, tôi bước vào một thế giới mới, thế giới được tạo thành bởi những kẻ có tiền, cũng là thế giới mà tôi khinh thường nhất trong đời. Có thể nói rằng, nơi đó là địa ngục mà khắp nơi đều là những tên khốn nạn và hầu hết người giàu trong đó đều ra sức buông thả theo cách họ muốn.

Trong thế giới mà tôi không thể hòa hợp này, cảm nhận duy nhất của tôi là ai cũng khó thân và có tính cách khiến người ta bực bội thôi rồi. 

Bởi vì tôi không quan tâm sự ganh đua giữa những người này nên luôn giữ khoảng cách với họ và không bao giờ hòa vào tập thể. Và cũng chính vì đã quen với lối sống đơn giản của mình, nên tôi vô tình phá vỡ mọi quy tắc xa hoa được công nhận trong lớp. Đám người tự cho là ta đây sang chảnh tùy ý làm đủ thứ trò lưu manh với tôi. 

Và tôi chỉ oán trách cho qua.

Tóm lại tôi thường bị hành rất thảm, cho đến một cuối tuần nọ, ba tôi bảo tài xế của ông ấy đến trường đón tôi về nhà. Dưới ánh nhìn chăm chăm của đám đông, tôi thong thả sải bước lên chiếc xe hơi cao cấp khiến bạn bè cả lớp đều phải trợn to hai mắt lên nhìn tôi đầy ngạc nhiên. 

Tôi cười, lần này tôi mới cảm nhận được sức mạnh của đồng tiền. 

Từ đó về sau, mấy băng lưu manh trong lớp bắt đầu không ngừng dùng những lời tâng bốc tôi cuồn cuộn như nước sông Trường Giang thay cho sự phẫn nộ ngập trời trước kia. 

Tôi được bình yên cho đến năm lớp 9, mặc dù mọi người đã ôn hòa hơn với tôi nhưng tôi cứ thích một mình một cõi. Tôi cũng chẳng cho rằng những người thường hay ra sức nịnh bợ và khen ngợi tôi ở xung quanh tôi đáng để kết bạn. 

Có điều, cuộc sống bình yên như vậy chỉ kéo dài đến một ngày Trương Văn học cùng lớp gọi tôi lại:

- Ê Tiểu Dạ, tối nay có muốn chơi kích thích một chút không?

- Các cậu tính làm chuyện tốt gì nữa? - Trương Văn là chúa của những trò tinh ranh, trong đầu cậu ta luôn đầy ắp những ý tưởng kỳ lạ. 

Cậu ta sáp lại gần tôi, tỏ ra bí hiểm:

- Cầu cơ tiên đĩa, cậu từng nghe nói về nó chưa?

Tôi hoảng hồn lắp ba lắp bắp:

- Sao các cậu lại có suy nghĩ mời mấy thứ đó chứ! Nghe bảo nếu không thể tống cổ chúng về thì sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ đó.

Trương Văn hoàn toàn không để bụng, cậu ta xua tay ra vẻ như chuyên gia thứ thiệt: 

- Xác suất không thể tống về rất thấp. Vả lại mọi người cũng gọi nó là tiên còn gì? Như vậy chứng tỏ nó không phải là thứ chuyên đi hại người. 

Tôi cau mày nói: 

- Tôi thấy tốt hơn hết là không nên chạm vào những thứ huyền ảo như vậy. Vả lại rõ ràng trong nội quy của trường học đã cấm học sinh chơi mấy thứ này rồi mà?

Chưa kể, trường học lại viết thẳng cấm chơi cầu cơ vào trong nội quy trường học thật sự rất lạ khiến người ta không hiểu tại sao.

Cậu ta cười hề hề, nói:

- Vậy cậu tính đối mặt với bài kiểm tra toán đột xuất lần này thế nào? Nghe bảo chỉ cần thỉnh được tiên đĩa tới là cậu có thể hỏi nó bất kỳ câu hỏi gì. He he, tôi không có ý gì đâu, kể cả điểm toán của cậu khá hơn chúng tôi một chút, thì cũng còn cách một khoảng mới đạt đến chuẩn nhỉ?

Đúng vậy, đó giờ điểm toán của tôi không ổn cho lắm, nhưng có tệ cỡ nào cũng không đến mức phải đi vái lạy thần linh, huống chi là chơi cầu cơ. Chỉ mới nghe đến mấy cái từ này thôi mà đã thấy nổi hết cả da gà da vịt. 

- Tôi không tham gia. - Tôi lắc đầu không chút do dự. 

- Thật à?

Tôi chán chẳng buồn nói với cậu ta, bèn xoay người đi. 

Ấy vậy mà Trương Văn ở đằng sau lại gào ầm lên:

- 12 giờ khuya nay! Tôi, cậu, Gấu Chó, Vịt và Tuyết Doanh, năm người chúng ta gặp nhau ở lớp. Nhớ phải đến đó! 

Clm! Thằng này đúng là quái thai không quan tâm đến ý kiến của người khác. 

Vì vậy vào tối hôm đó, cuối cùng tôi vẫn có mặt. Về phần vì sao tôi lại đến đó, ngay cả bản thân tôi cũng không rõ ràng lắm. Có lẽ từ tận đáy lòng, tôi vẫn cảm thấy khá hứng thú với những thứ tâm linh này!

12 giờ khuya

Bóng đêm bao trùm lên ngôi trường bề thế. 

Tôi hay nghe người ta nói ngôi trường trung học này được xây trên đất của bãi tha ma, hễ đến buổi tối là những vong hồn có oán khí đó sẽ xuất hiện và lảng vảng khắp nơi trong khuôn viên trường. Hiển nhiên tôi sẽ không tin mấy chuyện ma quỷ này, nhưng khi nhìn thấy tòa nhà giảng dạy cô độc và im ắng chìm trong bóng đêm, tôi vẫn không nhịn được mà cảm thấy lạnh toát sống lưng. Quả nhiên, sở dĩ trường học có nhiều truyền thuyết đáng sợ âu cũng là do mức độ náo nhiệt giữa ngày và đêm của nó khác nhau một trời một vực. 

Trên đường đến đây, tôi gặp được hoa khôi Tuyết Doanh của lớp. Thành tiến cô bạn không đến nỗi nào nên tôi khá bất ngờ khi cô bạn cũng chạy tới góp vui. 

- Thật sự phải mời… mời nó sao? - Tuyết Doanh nhát cáy vừa kéo góc áo tôi vừa sợ sệt hỏi. 

- Đây không phải là kế hoạch của các cậu à? Tôi chỉ tới cho đủ tay thôi, không biết trời trăng mây gió gì đã bị các cậu kéo đi. - Tôi hờ hững đáp. 

- Be bé cái mồm thôi, la lên để bảo vệ nghe là xong đời đó. - Vịt thở dài, khe khẽ mở cửa phòng học rồi cả đám 5 đứa chúng tôi đi vào. 

Tôi kéo cái ghế ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn bốn con người đang căng thẳng ghép bàn lại, châm lửa ngọn nến, trái giấy vẽ trận bát quái ra rồi cuối cùng mới moi thêm cái đĩa trông như đĩa lót đèn dầu để cúng ông Táo. Đồ dùng đơn giản, có điều trò chơi cầu cơ kiểu này có thể thịnh hành chính vì mức độ đơn giản của nó. 

- Ai trước? - Gấu Chó cầm đĩa hỏi. Cậu nhóc này là trùm trong lớp, vóc dáng cao lớn đủ khiến rất nhiều người phải dè dặt. 

Cả năm người đều im lặng. 

Im lặng hồi lâu, Vịt nói:

- Tôi thấy người lý trí nhất ở đây chắc là Tiểu Dạ… ờm, để cậu ta và Tuyết Doanh mở màn đi. Tổ hợp trai xinh gái đẹp này chắc chắn có thể ăn luôn ngay trong lần đầu. Ý kiến của tôi được không?

Vịt là đàn em - tay sai và kẻ bợ đít của Gấu Chó, một thằng nhát như thỏ đế và sợ phiền phức. 

Tôi khẽ hừ, nói:

- Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, tôi đến đây để hóng chuyện thôi chứ không khùng điên mà tham gia vào. Vả lại chẳng phải Trương Văn đã tuyên bố chắc nịch và rất khí thế rằng ai giành với cậu ta là không yên với cậu ta sao?

Tôi liếc nhìn Trương Văn, nói tiếp:

- Này, tinh thần chiến binh không hề nao núng của cậu biến đâu mất rồi?

- Ai… ai trốn cơ chứ! - Cậu ta lắp ba lắp bắp: - Trước thì trước, cùng lắm chỉ là mất mạng thôi mà. Hai mươi năm sau vẫn là một trang hảo hớn nhé!

Nói đoạn, cậu ta thật sự ngồi xuống trước bàn.

Gấu Chó nói: - Vậy tao sẽ là người thứ hai. Nếu hai đứa tụi tao không mời được thì cứ dựa theo thứ tự đổi một người khác lên mời cho đến khi hết người. Vậy có được không?

Cậu ta thấy không ai có ý kiến gì nữa, bèn nói:

- Thế quyết định như vậy đi, chúng ta bắt đầu nào. 

Trương Văn và Gấu Chó ngồi xuống trước bàn, cả hai vẫn hơi căng thẳng, suy cho cùng, truyền thuyết tiên đĩa mang lại rất nhiều màu sắc ma quái. Con người luôn nảy sinh cảm giác tò mò xen lẫn sợ hãi với những điều ma quái này.

- Tiên đĩa, tiên đĩa, hãy đến bên cạnh tôi từ bên kia màn đêm. Tiên đĩa, tiên đĩa, hãy ngoi lên từ nền đất lạnh buốt, vượt qua bóng đêm, băng qua sông sâu…

Hai người họ vừa dùng ngón trỏ ấn lên mặt đĩa vừa khe khẽ đọc thần chú.  

Ba phút trôi qua, cái đĩa không hề động đậy. Chờ thêm ba phút, vẫn không có chuyện gì xảy ra cả. 

Trương Văn thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Đổi tay, đổi tay! 

Cậu ta búng nhẹ người lên, dùng tay trái vỗ vào tay phải của Vịt một cái. 

- Tôi không chơi được không? - Vịt nhát gan còn chưa kịp nói hết câu đã bị Gấu Chó bắn cho một ánh mắt, cậu ta lập tức kiềm chặt đầu mình.

- Được rồi, chơi thì chơi vậy. Mắc gì lườm tôi! - Cậu ta nơm nớp lo sợ ngồi xuống, cẩn thận đặt ngón trỏ lên đĩa, mức độ cẩn thận như thể cái đĩa là một vật sống, chỉ cần ấn mạnh một chút là nó sẽ cắn cậu ta một cái vậy. 

Tiếng đọc thần chú lại vang lên lần nữa, tuy nhiên lần này cũng chẳng có gì xảy ra. 

- Tới lượt Tuyết Doanh. - Gấu Chó đứng dậy nói. 

- Không công bằng, Tiểu Dạ có tham gia đâu. Mình thấy mình rời khỏi đây thì hơn, trò này đáng sợ quá à! - Tuyết Doanh ré lên. Hoa khôi của lớp thường ngày cực kỳ kiêu kỳ dường như chẳng ai có thể lọt vào mắt nàng, vậy mà bây giờ lại sợ tới nỗi trốn gọn ở sau lưng tôi. 

Gấu Chó nói: - Vậy… Tiểu Dạ lượt cuối. 

- Tôi không chơi. - Tôi vẫn lắc đầu. 

- Chỉ là một trò chơi thử thách can đảm thôi mà, cần gì phải nghiêm túc vậy. 

- Không có hứng thú. - Tôi lặp lại. Bây giờ nghĩ lại, với lòng hiếu kỳ dữ dội của tôi mà có thể từ chối sức hấp dẫn của trò chơi hết lần này đến lần khác đúng là quái lạ. 

Có lẽ là giác quan thứ sáu đã định sẵn có điều gì đó bất thường sắp sửa xảy ra. 

- Tiểu Dạ, vậy mày chỉ cần chạm nhẹ lên cái đĩa một cái thôi, bọn tao coi như mày đã chơi rồi. - Giọng điệu của Gấu Chó rất cứng rắn, dường như có cả uy hiếp trong đó: - Chắc mày không muốn ngày mai cả trường đều biết Tiểu Dạ thực chất là một thằng thỏ đế đâu nhỉ?

- Tiểu Dạ! - Tuyết Doanh nhìn tôi bằng ánh mắt năn nỉ. 

Haiz, đời này tôi chẳng quan tâm nhiều đâu nhưng lại không từ chối được lời cầu xin của mấy bạn gái xinh đẹp. Mặc dù tôi cũng không có tình cảm gì với Tuyết Doanh. 

- Thế thôi để tôi chạm vào một cái. - Tôi thở dài, duỗi ngón trỏ ra. 

Tôi vốn chỉ định chạm vào một cái cho xong chuyện, nhưng điều khiến người ta bất ngờ là khi tôi chuẩn bị rút ngón tay về thì…

Chiếc đĩa! Động đậy! 

Trong khoảnh khắc đó, năm người ở giữa phòng học cứng đờ nhìn cái đĩa động đậy. Chuyển động lặng lẽ này kéo theo cả tay tôi và Tuyết Doanh đi khắp trang giấy in hình bát quái như đang tìm kiếm thứ gì. 

Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, muốn nâng ngón trỏ lên rồi lại nhận ra chẳng biết giữa ngón tay tôi và chiếc đĩa đã bất thình lình có thêm một lực hút mạnh tự bao giờ. Nó thít chặt ngón tay của tôi, tôi miễn cưỡng lấy hết sức bình sinh giãy ra và khó khăn lắm mới rút được ngón tay về. 

Tuyết Doanh thì không may mắn được như tôi, tay của cô bạn còn bị dính trên chiếc đĩa. 

- Mau buông nó ra! - Tôi hét lên, cảnh tượng quỷ dị khiến lòng tôi rất rối loạn. 

- Mình… mình không bỏ ra được! - Tuyết Doanh kêu lên một cách sợ hãi, cô nàng òa khóc thành tiếng. 

- Sao lại không thể? - Tôi tức tốc lao tới ra sức kéo tay cô nàng ra, đồng thời bực bội quát to với ba “đấng nam nhi” đã hồn vía lên mây mà vẫn còn đang đực mặt ra: - Còn ngây ra đó làm gì? Mau qua đây giúp đi!

Tiếng quát này thật sự đã thức tỉnh họ, ai có mà dè mấy tên nhọc tự nhận “to gan lớn dạ” lại gào âm lên thảm thiết “có ma” rồi chạy vùn vụt ra bên ngoài. Cậu ta còn chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn Tuyết Doanh đang bị mắc kẹt lấy một cái. 

Tôi mắng bọn họ không có nghĩa khí, trong cơn tức giận, tôi kéo thật mạnh, hà…. cuối cùng cũng kéo ra được. 

Theo lý thuyết thì dùng sức như vậy chắc chắn đã kéo luôn cái đĩa ra khỏi mặt bàn từ nãy giờ rồi, ấy vậy mà khi ngón tay rời khỏi cái đĩa, nó không những không bị xê dịch, mà còn mặc kệ sự đời điên cuồng chuyển động trên giấy không tuân theo bất kỳ định lý cơ học nào cả. 

Tuyết Doanh và tôi nào dám xem tiếp, vội vàng thi nhau chạy đi. Lúc tôi chạy ra tới cửa, không biết tại sao tôi lại quay đầu ngó lên bàn một cái. Bỗng nhiên tôi phát hiện ra, chiếc đĩa không hề chuyển động không có mục tiêu mà luôn chạy qua chạy lại giữa ba chữ. 

Ba chữ đó là: Ở - Mép - Nước!

Kế đến đằng sau vang lên những tiếng loảng xoảng, hình như là tiếng chiếc đĩa rơi xuống đất vỡ toang. 

Ở mép nước? Là sao? Lẽ nào trò chơi cầu cơ thật sự đã mời được tiên đĩa đến, và nó muốn truyền đạt lại cho chúng tôi thông điệp nào đó?

Cả năm người chúng tôi đều chạy thoát được mà không bị sứt mẻ gì. Không ngã gãy tay gãy chân, không bị rụng tóc. Chuyện này dường như đã kết thúc như vậy…

Thế nhưng thật sự có thể kết thúc dễ dàng vậy sao?

Chắc… không đơn giản thế đâu. Sau này đủ thứ dấu hiệu tàn nhẫn nói cho tôi biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu của chuỗi bi kịch mà thôi. 

Chim trên sân thể dục kêu lên những tiếng thê lương, chúng nó thi nhau phát ra những tràng âm thanh kinh hoàng, như lời cảnh báo khẩn cấp, cho hay nỗi kinh hoàng sắp ập tới…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play