- Tiểu Dạ, mình tìm ra rồi!
Lại là một buổi chiều nắng như thiêu đốt làm người ta bực bội, Tuyết Doanh lao vào nhanh như một cơn gió.
Cô ấy thấy tôi thảnh thơi vùi mặt xuống bàn ngon nhất, thản nhiên kéo tóc tôi rồi thì thầm vào tai liên hồi cho đến khi tôi thấy ồn quá buộc phải ngẩng đầu lên nhìn cô ấy với vẻ tức giận.
- Tiểu Dạ, mình tìm ra được chỉ có một Lý Bình không có trong tài liệu ghi chép hướng đi sau khi tốt nghiệp trong vòng 20 năm qua là học sinh lớp nào rồi! - Cô ấy nở một nụ cười đáng yêu và thu hút với tôi, hàng lông mi dài cách tầm mắt tôi khoảng 5 centimet và tôi gần như có thể cảm nhận được trong hơi thở dồn dập của cô ấy còn mang theo một làn hương thơm như hoa lan.
Tôi lười biếng chống tay lên đầu, nói:
- Nói nghe thử xem nào.
- Là Lý Bình học lớp 12/3 vào 13 năm trước. Cậu xem, mình đã trộm lấy toàn bộ hồ sơ về chị ấy từ phòng tài liệu ra rồi. - Tuyết Doanh hưng phấn ra mặt khoe thành tích với tôi.
Tôi bỗng thấy chóng mặt, cô bé Tuyết Doanh này thật là. Không ngờ rằng bên dưới gương mặt điềm tĩnh thường ngày của cô ấy lại giấu một nhưng cách điên cuồng như vậy. Ôi, chắc không phải là mình tình cờ day hư cô ấy đâu nhỉ?
- 13 năm trước, thế thì là khóa nào vậy? - Tôi thì thầm hỏi Tuyết Doanh: - Lớp chúng ta hiện tại là khoá mấy?
- Cậu ngủ tới hồ đồ rồi! - Tuyết Doanh xòe bàn tay phải nhỏ nhắn tinh tế ra kéo mạnh da mặt tôi, nói: - Diêm vương Vạn chủ nhiệm của chúng ta mỗi lần nổi trận lôi đình đều sẽ nói lời thấm thía, hận sắt không thành thép mà nhắc nhở chúng ta rằng đừng có làm mất mặt khoá 75.
Tôi mất kiên nhẫn bắt lấy tay của cô ấy, gật đầu nói:
- 75 trừ đi 13, vậy chuyện trong lời đồn có lẽ đã xảy ra vào khoá 62. Hay nói cách khác, Lý Bình là học sinh lớp 12/3 khoá 62! Ừm, khoá 62…
Khoá 62…
Cái phù hiệu kia!
Tôi quay phắt người lấy cặp qua, trút hết mọi thứ bên trong xuống bàn.
- Cậu xem cái phù hiệu này đi.
Tôi đưa cho Tuyết Doanh phù hiệu tìm được trong cái túi màu xanh da trời mà tôi lấy trên cây long não trắng hôm trước, giọng nói run lên vì kích động:
- Khoá 62, lớp 12/3, trường Nhất Trung, làng Suối Tuyết. Phù hiệu này của một nam sinh tên là Chu Kiếm, cùng khoá cùng lớp với Lý Bình bị cưỡng hiếp kia. Nhưng kỳ lạ thật, sao nó lại nằm chung trong mớ quần áo rách chứ?
Tuyết Doanh hoảng hốt nhìn tôi, bỗng nhiên “ôi” một tiếng trời đứng bật dậy:
- Cậu nghĩ mớ vải rách kia có thể là của Lý Bình không? Lúc con trai hiệu trưởng cưỡng hiếp chị ấy đã bị nam sinh tên Chu Kiếm nhìn thấy, sau đó con trai hiệu trưởng giết chết Chu Kiếm để bịt đầu mối. Thế nhưng bởi vì lý do gì đó mà con trai hiệu trưởng không thể không gói phù hiệu của Chu Kiếm, nội y và quần áo trên người Lý Bình đã bị xé rách lại cùng nhau rồi treo lên cây long não trắng kia?
- Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà con trai hiệu trưởng lại làm như vậy? - Tôi nghĩ đến tính khả thi của chuyện này, cuối cùng lắc đầu hỏi ngược lại.
- Sao người ta biết. - Tuyết Doanh bất mãn mím môi.
- Thì đi tìm hiểu đi! Tìm xem có ghi chép hướng đi sau khi tốt nghiệp của Chu Kiếm không. Sau khi tra ra, suy đoán của cậu sẽ rõ ràng hơn. - Tôi ném trả lại phần tài liệu mà cô ấy trộm từ phòng tài liệu của trường, nói thêm: - Trả cái này lại đi, đừng để người khác phát hiện.
Đúng là chuyện này còn chưa xong thì chuyện khác đã tới, mặc dù không ngừng tìm thấy manh mối nhưng nó chỉ mang đến cho tôi nhiều nghi hoặc hơn. Tôi ngẩng đầu, bỗng hỏi Tuyết Doanh đang chuẩn bị xoay người rời đi:
- Này, cậu biết được những gì về lời đồn kia?
Tuyết Doanh quay lại, suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp:
- Chắc chắn là không nhiều hơn cậu.
- Vậy cậu có cảm thấy có rất nhiều chỗ trong lời đồ mâu thuẫn với nhau không?
- Không, mình cảm thấy rất hợp lý mà.
- Thế à? Lạ thật. - Tôi đứng dậy, lười biếng duỗi người nhưng trong đầu tôi lại đang ngẫm lại toàn bộ sự việc nhanh hơn bao giờ hết.
Không đúng, chắc chắn là có chỗ nào đó trong lời đồn đã bị bóp méo…
Không có manh mối, toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây đều khiến tôi cảm thấy khó hiểu.
Để xâu chuỗi lại những manh mối đang rối như tơ vò, tôi dành hết buổi chiều vào trang giấy từ từ liệt kê ra tất cả những sự kiện kỳ lạ theo thứ tự trước sau.
Đầu tiên, tôi, Tuyết Doanh, Trương Văn, Vịt và Gấu Chó cùng nhau chơi trò cầu cơ.
Buổi tối hôm sau, Vịt bị một đám học sinh lớp 6 lừa đến rừng cây long não gần đình, đào thi hài trẻ con, sau đó mất tích.
Vào năm ngày trước, tôi hù dọa học sinh lớp 6 Lữ Doanh thuật lại cho tôi chuyện quái quỷ xảy ra đêm đó. Sau đó tôi nghi ngờ Vịt có anh em song sinh, nhưng Tuyết Doanh đã bác bỏ và một mực cho rằng Vịt bị ma nhập.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ “Hồ sơ những vụ án đặc biệt của Dạ Bất Ngữ" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].
Buổi trưa hôm đó, để tìm ra nguồn gốc của điều thứ 36 kỳ lạ trong nội quy nhà trường, tôi và Tuyết Doanh lén vào phòng tài liệu của trường, phối hợp dùng kế khiến diêm vương Vạn chủ nhiệm lớp của chúng ta nói ra thảm trạng phát sinh trên người Từ Hứa - Trương Tú - Vương Văn - Lý Vân vào 9 năm trước.
Mấy nữ sinh này cũng từng chơi trò cầu cơ giống chúng tôi, sau đó cô bạn Lý Vân trong số bốn người phát điên, cô ấy giết chết ba người bạn mình một cách tàn nhẫn, rồi cũng nhảy lầu tự sát.
6 ngày sau khi chúng tôi chơi trò cầu cơ, tôi và Tuyết Doanh đến rừng cây long não vào ban đêm, tìm thấy một cái túi cũ trên một cây long não, cũng tìm ra được trong đó có một đống đồng phục học sinh nữ bị xé vụn và một tấm phù hiệu thuộc về nam sinh tên Chu Kiếm lớp 12/3 khoá 62.
Cho đến hôm nay tôi mới biết được, hoá ra Chu Kiếm này là bạn học của nữ sinh lớp 12 Lý Bình bị con trai thầy hiệu trưởng cưỡng hiếp vào 13 năm trước trong lời đồn lưu truyền trong trường.
Chu Kiếm và Lý Bình, có khi nào hai người họ không chỉ là quan hệ bạn học không?
Chưa hết, vì sao phù hiệu của Chu Kiếm lại nằm lẫn trong mớ vải vụn và bị treo trên ngọn cây long não? Mà đống đồng phục học sinh bị xé rách đó có phải của Lý Bình hay không?
Càng nghĩ càng khiến tôi đau đầu.
Tôi lắc đầu thật mạnh, bỗng nhiên có một suy nghĩ bất ngờ lóe lên trong đầu. Cả người tôi không khỏi chấn động, tôi đứng bật dậy từ chỗ ngồi của mình.
- Dạ Bất Ngữ, em lại tính làm trò gì nữa vậy?
Chết tiệt - tôi hoàn toàn quên mất lúc này đang là giờ học! Mà còn là tiết của diêm vương Vạn chó má siêu nghiêm túc!
- Em đau bụng ạ!
Tôi chợt nảy ra suy nghĩ, ôm bụng và tỏ ra vô cùng đau đớn.
Diêm vương Vạn nhìn tôi đầy nghi ngờ, cuối cùng mới do dự nói:
- Vậy em đến phòng y tế nằm một lúc đi.
Tôi lại tỏ ra không muốn đi lắm, vừa bước từng bước tập tản ra khỏi phòng học vừa lén lút nháy mắt ra hiệu cho Tuyết Doanh.
- Thầy Vạn, cho phép em đi cùng bạn Dạ Bất Ngữ đi ạ. Tránh cho cậu ấy lại xảy ra chuyện gì giữa đường. - Tuyết Doanh thông minh nhanh chân bước tới dìu tôi, không cần biết diêm vương Vạn có cho hay không mà đã lập tức rời đi cùng tôi rồi.
- Lần này lại muốn mình đi làm phi vụ gì thú vị với cậu nữa? - Ra khỏi tòa nhà dạy học, lúc này Tuyết Doanh mới buông tôi còn đang cố diễn cho nốt ra và chớp mắt với tôi.
- Phi vụ gì chứ, nói khó nghe ghê. Lần này là làm chuyện đứng đắn đấy nhé! - Tôi móc trong túi ra một chiếc bút chì và mấy tờ giấy mỏng, nói: - Chúng ta chuồng ra chỗ đình cổ trước đi đã, sau đó tôi sẽ giải thích cho cậu hiểu.
- Đến đình cổ? - Tuyết Doanh dừng chân, hỏi với vẻ khó xử: - Bây giờ đang là ban ngày, có các đàn anh và đàn chị khóa trên ở đó thì sao chúng ta đến đó được?
Tôi lắc đầu đầy khinh thường, nói:
- Cậu nắm bắt tin tức chậm quá. Mấy ngày gần đây cấp ba đang trong địa ngục của những bài kiểm tra đột xuất, đàn anh và đàn chị của chúng ta làm gì có thời gian để đến đình cổ nói chuyện yêu đương? Nhanh cái tay lại cái chân lên, chiều nay cần phải điều tra rất nhiều manh mối đó.
Nói đoạn, tôi kéo tay cô ấy chạy đi.
Không nằm ngoài dự đoán của tôi, trong đình thật sự không có ai cả. Tôi đẩy những giây thường xuân sang một bên, dùng bút chì cẩn thận đồ lại vào giấy những dòng chữ mà Tuyết Doanh đã phát hiện được trên cây cột vào tối hôm qua.
- Tôi không muốn rời xa cậu ấy, tôi không muốn cậu ấy thay lòng đổi dạ, cho dù có chết, tôi cũng sẽ mãi mãi yêu… Lý Bình lưu bút, trường Nhất Trung, làng Suối Tuyết.
Tôi nhìn những gì đã đồ lại trên giấy, nhẩm đọc.
Tuyết Doanh ngạc nhiên nhìn một chuỗi động tác của tôi, cô ấy bĩu môi nói với giọng điệu cay nghiệt và châm chọc:
- Chẳng phải tối qua cậu bảo chữ này không nói lên được điều gì sao? Bây giờ lại sao chép nó ra làm gì?
- Quan niệm của một người có thể thay đổi mà. - Tôi thất thần đáp, lười để bụng lời nói móc của cô ấy, vội vội vàng vàng kéo tay cô ấy đi về, nói: - Bây giờ chúng ta đi ngay đến phòng tài liệu của trường để tìm hiểu những chuyện này.
Đã quá quen đường, chúng tôi chuồn êm vào phòng tài liệu trường với tốc độ nhanh như chớp. Tôi bắt đầu phân công nhiệm vụ cho Tuyết Doanh.
- Tôi tìm giấy nhập học của Lý Bình, cậu giúp tôi kiểm tra hồ sơ tốt nghiệp của Chu Kiếm thử. Sau khi tìm được lập tức đưa cho tôi nhé. - Tôi đi đến trước cái kệ chứa tài liệu học sinh bắt tay vào tìm, nói mà không hề quay đầu lại.
- Ờm… - Tuyết Doanh cẩn thận dùng ngón tay chọt vào lưng tôi, ngượng ngùng nói: - Giấy nhập học của Lý Bình bị mình bất cẩn mang đi vào sáng hôm nay rồi, bây giờ đang yên vị chỗ bàn học của mình á.
- Sao cậu không chịu nói sớm… - Tôi lập tức giận ơi là giận.
Tuyết Doanh tủi thân nhìn tôi, cô ấy bĩu môi trách móc:
- Rõ ràng người ta đã nói với cậu rồi, người ta nói toàn bộ tài liệu về Lý Bình đã bị người ta cầm ra khỏi phòng tài liệu. Còn đưa cho cậu xem nữa, ai có mà dè cậu chẳng thèm xem lấy một cái đã ném trả lại cho mình. Bây giờ còn không biết xấu hổ nói mình sai à!
- Rồi, rồi. Lần này là lỗi của tôi! Tôi sai được chưa! - Tôi thở dài, nhanh chóng lái sang chuyện khác: - Vậy hồ sơ tốt nghiệp của Chu Kiếm đâu? Cậu có tìm chưa?
- Cái đó cũng đang nằm ở bàn học của mình. Người ta nghe cậu nói xong mới cúp tiết đi kiếm đó!
- Chẹp! Mất công đi một chuyến rồi. - Tôi bực bội chép miệng, nói: - Kết thúc công việc, quay trở về thôi.
Chúng tôi quay về lớp học nhanh nhất có thể, không dễ gì mới cầm được hai phần tài liệu mà tôi mong muốn.
Tôi lập tức mở hồ sơ nhập học của Lý Bình ra, từ từ đối chiếu với chữ viết mà tôi đồ lại từ cây cột kia.
- Rốt cuộc là cậu muốn làm gì? - Tuyết Doanh chán chường ngồi bên cạnh tôi, dùng tay chống đầu, thấy tôi đang rất tập trung, cuối cùng cô ấy không khỏi tò mò hỏi.
Tôi hít hà, ngẩng đầu lên hỏi lại:
- Cậu có hiểu tâm lý học chữ viết không?
- Nghe cao siêu quá, chưa nghe bao giờ. - Tuyết Doanh lắc đầu liên hồi.
Tôi đạm nhiên cười, giải thích:
- Đó là một phương pháp hữu hiệu dùng để phán đoán tính cách, năng lực và đặc điểm tâm lý của một người thông qua quan sát chữ viết của họ. Nghe nói có một vài chuyên gia có thể phán đoán được trạng thái tâm lý của chủ nhân chữ viết vào thời điểm họ viết chỉ với một chữ, thậm chí nhìn ra người đó có khuynh hướng tự sát hay không.
- Thế cậu hiểu không? - Tuyết Doanh quay đầu lại hỏi.
Tôi lắc đầu cười khổ nói:
- Rắc rối lắm, tôi cũng không hiểu.
Cô ấy lập tức che miệng phì cười, phải cười một lúc mới thở phì phò nói:
- Hài quá. Tiểu Dạ nói nó có vẻ rất vi diệu, mình còn tưởng cậu là cao thủ trong lĩnh vực này chứ!
- Tuy tôi không hiểu tâm lý học chữ viết, nhưng vẫn có thể phân tích chữ viết theo cách đơn giản. - Tôi đẩy đơn nhập học của Lý Bình và hàng chữ tôi đồ lại từ cây cột tới trước mặt cô ấy, nói: - Nhìn kỹ hai nét chữ này xem, tập trung chú ý hai cách viết “Lý Bình”. Ấn tượng đầu tiên của cậu về chúng là gì?
- Không nhìn ra gì cả. Nét chữ trên đơn nhập học có vẻ ngay ngắn, nhưng chữ khắc trên cây cột lại rất thô không giống cùng một người viết. - Tuyết Doanh ngừng cười, tập trung quan sát.
Tôi lắc đầu, lần lượt đặt hai ngón trỏ vào hai chữ “Lý Bình” khác nhau. Nói:
- Đương nhiên chữ trên cây cột sẽ thô hơn rồi, nét khắc không có tính đồng đều. Tuy nhiên không biết cậu có nhận ra không, hai loại phông chữ này đều có xu hướng hơi nghiêng, vả lại cái nét phẩy ở cuối chữ “Bình” trông giống như chữ “Đao”.
- Mặc dù ai cũng có thể sở hữu một trong hai chi tiết này, nhưng thử tưởng tượng, nếu có hai người như vậy, chữ có hai người viết ra đều có hai phong cách này, các cô ấy đều tên là Lý Bình, đều theo học ở cùng một trường học. Tôi nghĩ, tính khả thi của sự trùng hợp này gần như cực kỳ mong manh hay thậm chí là không đáng kể.
Tuyết Doanh nhất thời vẫn chưa hiểu được ý tôi, cô ấy ngơ ngác nhìn tôi, bỗng nhiên à lên một tiếng đứng dậy, cất cao giọng nói:
- Ý của cậu là Lý Bình đã khắc tên lên cây cột ở đình cổ chính là Lý Bình bị con trai của thầy hiệu trưởng cưỡng hiếp vào 13 năm trước trong lời đồn trường mình ư? Suy đoán của mình đêm qua là chính xác 100%!
- Tôi nghĩ chắc là đúng rồi. - Tôi chống cằm suy nghĩ, rồi lại không khỏi cười khổ.
Câu hỏi khiến mình khó hiểu lại tăng lên rồi.
- Tôi không muốn rời xa cậu ấy, tôi không muốn cậu ấy thay lòng đổi dạ, cho dù có chết, tôi cũng sẽ mãi mãi yêu…
13 năm trước, Lý Bình đã khắc lời nguyện ước của mình lên trên cây cột. Hiển nhiên, cô ấy còn khắc cả tên chàng trai mà cô ấy yêu sâu đậm không thể nào quên, thế nhưng rốt cuộc là ai và xuất phát từ nguyên nhân gì đã ra sức cạo cái tên đó đi nhỉ?
Từ những gì Lý Bình đã khắc, cho thấy tình yêu của cô ấy gặp nguy cơ, thậm chí bước vào giai đoạn chia tay rồi, nguyên nhân… là do người cô ấy yêu đi yêu người khác.
Thế thì kết quả cuối cùng của cuộc tình tay ba này ra sao? Chả lẽ bởi vì con trai hiệu trưởng cưỡng hiếp cô ấy mà đoạn tình cảm này chết trong vô vọng?
Bỗng nhiên có suy nghĩ không biết người Lý Bình yêu có phải là Chu Kiếm không? Nếu đúng là vậy thì tất cả trở nên tương đối đơn giản.
Bởi vì lượng tin tức quá lớn chưa thể xử lý được, ngay lúc tôi muốn trút bớt cơn bứt bối ra thì Gấu Chó và Trương Văn đi tới.
- Tiểu Dạ, 10 giờ rưỡi tối nay, cậu và Tuyết Doanh có thể đến phòng học không? Chúng tôi có chuyện muốn nói với các cậu, về Vịt. - Trương Văn nở một nụ cười kỳ quặc, nói với tôi.
Tôi và Tuyết Doanh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều có thái độ “hai thằng này lại tính làm trò gì nữa” bèn gật đầu.