- Kho báu của nhà họ Trần? - Tôi ngạc nhiên gần như bật thốt lên: - Các cậu nghĩ ngôi mộ kia có liên quan đến kho báu của nhà họ Trần hả?

- Đúng vậy. Tao và Trương Văn có thảo luận với nhau rồi, cũng đến thư viện nghiên cứu rất nhiều sách vở liên quan. Cuối cùng cho rằng khả năng này rất cao. - Gấu Chó nói chen vào. 

- Không thể nào! Ngôi mộ của nhà họ Trần phải nằm ở khu di chỉ Ngư Thục cách trấn này hơn 40 cây số! - Tôi lắc đầu nguầy nguậy, kiên quyết phủ định suy đoán của hai người họ. 

- Kho báu của nhà họ Trần là gì vậy? - Tuyết Doanh véo cánh tay tôi, tò mò hỏi. 

Tôi tức giận lườm cô ấy một cái, xoa chỗ bị véo đau rồi hùng hổ giải thích:

- Kiến thức hạn hẹp… Nhà họ Trần là một trong những gia tộc giàu nhất vùng này vào thời Khang Hi triều Thanh, Trần lão gia thậm chí còn là một nhân vật truyền kỳ. Nghe bảo ông ấy dựa vào khả năng bói toán của mình mà gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tích góp được một ít vốn liếng rồi bắt đầu chuyển qua buôn bán. 

- Nhưng kỳ lạ là chỉ cần ông ấy mua vào một thứ gì đó với số lượng lớn thì không bao lâu sau thứ đó sẽ trở nên khan hiếm, sau đó Trần lão gia lợi dụng thời cơ tung ra bán với giá cao kiếm được cả đống tiền của. Buôn bán kiếm tiền kiểu này hiển nhiên là giàu nhanh, chẳng mấy chốc mà ông cụ đã trở mình thành phú thương nổi tiếng nhất vùng. 

- Rồi ông ta bắt đầu cấu kết với quan lại địa phương ngấm ngầm cho vay nặng lãi và buôn lậu muối. Tóm lại là không từ bỏ một cách kiếm tiền nào. Nghe bảo sau này tiền của ông ta nhiều đến độ phải chất tràn ra ngoài sân, cuối cùng thậm chí còn đổi hết lát sàn trong phòng khách và phòng ngủ thành vàng đấy.

- Vậy kho báu đâu?! Bao giờ cậu kể chuyện cũng thích vồn người khác nhỉ? - Tuyết Doanh bĩu môi ngắt ngang lời tôi. 

- Kiên nhẫn một chút không được hay gì? - Tôi bất mãn đưa tay lên định véo mũi cô ấy nhưng cô ấy nhanh nhẹn tránh được. 

- Ông già đó gần như đã làm chuyện xấu hết cả cuộc đời. Người ta hay nói người càng có tiền càng biết hưởng lạc và càng sợ chết. Hiển nhiên Trần lão gia cũng không ngoại lệ, ông ta hy vọng có thể mang cả cuộc sống xa hoa của mình đến thế giới khác. Vì vậy ông ta đã bỏ ra rất nhiều tiền của để xây dựng một ngôi mộ siêu to khổng lồ ở gần khu di chỉ Ngư Thục, rồi chôn hết toàn bộ đồ cổ và châu báu có giá trị ngất ngưỡng mà ông ta sưu tầm được vào đó. 

- Vào hôm ngôi mộ của mình hoàn công, Trần lão gia loáng thoáng cảm nhận được đại nạn của mình đã đến bèn một mình đi đến ngôi bộ, hạ tảng đá ngàn năm xuống, nhốt mình ở trong. 

- Trong khoảng hơn 200 năm sau đó, rất nhiều người đã đi tìm ngôi mộ của ông ta nhưng ai cũng ra về tay không. Dần dà, ngôi mộ của Trần lão gia bị cư dân xung quanh phóng đại lên gấp nhiều lần, phủ cho nó một tầng bí ẩn, cuối cùng trở thành kho báu nhà họ Trần như cách gọi của thời nay. 

- Kỳ lạ! - Tuyết Doanh cố tình bắt chước sở thích chống cằm suy nghĩ của tôi, muốn gây khó dễ cho tôi: - Nếu Trần lão gia đã chịu chi một khoản kếch xù để xây dựng ngôi mộ siêu to khổng lồ thì chắc chắn ông ta sẽ mời rất nhiều thợ thầy. Tức là sẽ có rất nhiều người biết vị trí ngôi mộ của ông ta chứ? Thế thì vì sao sau này không một ai có thể xác định ngôi mộ của ông ta nằm ở đâu? Lẽ nào Trần lão gia giết sạch tất cả những người xây dựng ngôi mộ?

- Hỏi rất hay! - Tôi vỗ tay cho cô ấy, nói: - Câu hỏi này của cậu trị giá một trăm ngàn đô la. Vào ba năm trước giới sử học đã treo thưởng 800.000 nhân dân tệ hòng tìm ra người có thể giải đáp câu hỏi này. Tuy cho tới tận bây giờ dường như vẫn chưa có ai đề tên lên bảng. Vì vậy bọn họ quyết định tiếp tục treo thưởng không kỳ hạn, cho đến khi nào tìm được đáp án thì thôi. 

Tuyết Doanh thoáng nhìn Trương Văn và Gấu Chó đang vểnh tai lên nghe hai chúng tôi trò chuyện, khẽ hỏi:

- Tiểu Dạ tò mò kinh khủng, chắc là không thể nào chưa từng điều tra chuyện kỳ lạ này đúng không? Mình muốn biết cậu nghĩ thế nào. 

- Cậu hiểu tôi như vậy từ bao giờ thế? - Tôi cười khổ, nói: - Tôi thật sự đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu liên quan đến vụ việc Trần lão gia, trong dân gian cũng lưu truyền nhiều truyền thuyết về ông ta lắm. Lúc đó có vô số người có xu hướng tin rằng Trần lão gia được thần linh phù hộ, biết dùng phép thuật. 

- Có vài tư liệu lịch sử viết lại miêu tả của những thợ thầy từng xây mộ cho nhà họ Trần, những người đó đều có chung một nhận định là vào đêm trước khi Trần lão gia đi vào ngôi mộ đã tập hợp hết tất cả những người có liên quan lại và rót cho mỗi người một chén rượu gạo. Sau khi nhóm thợ uống xong lập tức rơi vào trạng thái mông lung, người nào người nấy ngã phịch xuống đất. Sáng hôm sau họ tỉnh lại, toàn bộ ký ức về ngôi mộ đều biến mất một cách không thể giải thích được. 

- Nghe cậu nói vậy, mình cũng bắt đầu tin tin rằng Trần lão gia có phép thuật. - Tuyết Doanh cười đầy nghi hoặc. 

Tôi gật đầu, hù cô ấy:

- Dựa trên rất nhiều manh mối, có khi ông giá đó thật sự có khả năng đặc biệt nào đó đấy. 

Tôi duỗi tay kéo mạnh Trương Văn vừa đi về trước vừa tập trung nghe tôi kể chuyện, hỏi:

- Nếu các cậu nghi ngờ ngôi mộ đó là kho báu nhà họ Trần thì chắc là đã phát hiện ra chứng cứ gì rồi đúng không?

- Quả nhiên không thể gạt được cậu. - Thấy tôi biết rõ nhiều chuyện về kho báu nhà họ Trần vậy, có vẻ như lúc này Trương Văn và Gấu Chó mới hạ quyết tâm muốn thẳng thắn với tôi. Trương Văn cười nói: - Tôi tìm thấy một chứng cứ mang tính quyết định. 

Nói đoạn, cậu ta tháo ba lô trên người xuống rồi lấy một thứ trong đó ra đưa cho tôi. 

Đó là một mảnh gỗ quan tài dài khoảng 30 phân, chất gỗ rất tốt, thoạt nhìn có vẻ như đã bị ngâm nước rất lâu, bề mặt bắt đầu hư hại nhưng không quá nghiêm trọng. 

- Chắc là gỗ lim. - Tôi bẻ một chút mảnh gỗ đưa lên mũi ngửi, chỉ ngửi được một mùi tanh tưởi và buồn nôn khiến tôi suýt thì ói ra. 

Bên dưới góc phải mảnh gỗ có khắc vài từ, tôi lấy đèn pin cầm ra để quan sát cho rõ. 

- Là chữ “Trần”! - Tuyết Doanh tò mò thò đầu qua xem, ngạc nhiên thốt lên. 

- Đúng vậy, là chữ “Trần”. - Tôi đưa tay chạm vào chữ đó, nhưng hoàn toàn không vui vẻ gì. 

Tuyết Doanh không để ý thấy sắc mặt của tôi, cô ấy hưng phấn như muốn nhảy cẫng lên:

- Nếu mà như vậy thì ngôi mộ Trương Văn phát hiện ra thật sự rất có khả năng là kho báu nhà họ Trần rồi?

- Đúng đó! Tôi nghĩ cả đám bọn mình sắp phát tài rồi! - Trương Văn khát khao ra mặt, nói: - Nghĩ xem sau khi có tiền có thể làm được biết bao nhiêu chuyện? Tôi hoàn toàn không cần học cao lên nữa, mỗi ngày chỉ việc chơi và giết thời gian mà cơ bản là không bao giờ dùng hết! Tiểu Dạ, còn cậu thì sao? Có tiền rồi cậu định dùng như thế nào?

Tôi cau mày, đột nhiên dừng bước:

- Tôi không đi nữa, tôi phải về ký túc xá ngủ đây. 

Tuyết Doanh, Trương Văn và Gấu Chó lập tức giật mình nhìn tôi. 

- Tiểu Dạ, mày bị sao vậy? - Gấu Chó rất bất mãn cất cao giọng. 

Tôi cười lạnh rồi lắc đầu, không nói không rằng xoay người đi về hướng ngược lại để mặc ba người bọn họ đứng đơ tại chỗ với vẻ mặt đầy ngạc nhiên. 

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ “Hồ sơ những vụ án đặc biệt của Dạ Bất Ngữ" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].  

Đi chưa bao xa, có người nhanh chân đuổi theo tôi từ phía sau - là Tuyết Doanh. 

- Tiểu Dạ, rốt cuộc cậu bị sao vậy? Có phải cậu không thích cách xử sự của Trần lão gia kia và không muốn kho báu của ông ta đúng không? - Cô ấy thở hổn hển kéo tay tôi hỏi không ngừng. 

- Lần trước cậu thi lịch sử được bao nhiêu điểm? - Tôi hỏi vặn lại. 

- Max điểm. - Tuyết Doanh lấy làm khó hiểu, hoàn toàn không biết điểm lịch sử của mình có liên quan gì đến vấn đề lúc này. 

- Vậy thì chắc cậu phải biết vào thời Khang Hi triều Thanh, trong dân gian hay dùng chữ triện. Hừ, vậy mà chữ khắc trên mảnh gỗ quan tài lại là thể chữ Tống đấy. 

Tôi quay lại nhìn cô ấy, chậm rãi nói tiếp:

- Vả lại chữ trên đó trông không giống được khắc cách đây hơn 260 năm, mặc dù mắt thường không phân biệt được nhưng khi dùng tay sờ rất dễ nhận ra. Chữ đó chắc chắn là mới được khắc đây thôi à. Bởi vì dấu khắc chữ hoàn toàn không có một vết hư hại nào. 

- Ý của cậu là… có người cố ý gài bẫy? - Tuyết Doanh hoảng sợ lắp bắp. 

- Chắc vậy. - Tôi nghiêm giọng nói: - Cẩn thận không sai được đâu, cậu không cảm thấy tối nay Trương Văn và Gấu Chó rất sốt ruột sao? Chắc chắn là tụi nó có vấn đề, cho dù chữ kia không phải do tụi nó khắc thì tụi nó cũng biết một chút chuyện trong trái ổi. Tóm lại tôi tuyệt đối không tin tụi nó hoàn toàn không biết chuyện chữ “Trần” được khắc trên mảnh vỡ quan tài là giả. 

- Thế hai người đó định làm gì chứ? - Tuyết Doanh buồn bã suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt kinh hoàng: - Lẽ nào họ muốn… không, không thể nào. 

Cô ấy ra sức lắc đầu, như muốn xua đi suy nghĩ trong đầu. 

- Ừ nhỉ, rốt cuộc tụi nó định làm gì chứ? - Tôi lẩm bẩm tự hỏi, không để ý thấy hành động kỳ lạ nối tiếp nhau của Tuyết Doanh. 

Trong một tuần qua thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện khó tin, mỗi một chuyện đều mang đến cho tôi vô số câu hỏi không tài nào lý giải được hay hoàn toàn không nắm bắt được manh mối gì. 

Tiên đĩa, sự mất tích của Vịt, chuyện của Lữ Doanh, tiếng trẻ con khóc nỉ non ở quanh đình cổ mỗi khi đêm về, đống quần áo rách mà tôi tìm thấy trên cây tối qua, phù hiệu học sinh của nam sinh lớp 12 tên Chu Kiếm,... tất cả tất cả đều đang giăng kín trong đầu, không ngừng chen chúc và tiêu hao một lượng lớn tế bào não của tôi.

Tôi có cảm giác dường như cả cuộc sống của mình bắt đầu trở nên lộn xộn, mà suy nghĩ của tôi thì cứ rối bời như một mớ bòng bong không thể nào tháo gỡ được, càng lúc càng loạn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play