Sau Khi Xuyên Thành Chàng Vợ Của Boss Phản Diện, Tôi Nổi Tiếng Ở Show Thiếu Nhi

Chương 1


1 tuần

trướctiếp

Ánh đèn lấp lánh, mọi ánh mắt đổ dồn vào đây.

Nguyễn Tích mặc bộ vest lên sân khấu nhận thưởng, ngón tay cậu vừa chạm vào chiếc cúp, tim đột nhiên co thắt, Nguyễn Tích và chiếc cúp trong tay cùng ngã xuống đất, cả người cậu cuộn tròn đau đớn. Những người có mặt tại hiện trường đều kinh hãi trước cảnh tượng bất ngờ này, sau đó nhiều giọng nói khác nhau vây quanh chỗ cậu. Nguyễn Tích thở đứt quãng, ngón tay co giật, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.

Đến khi tỉnh lại, cậu đang ở trong một căn phòng sa hoa lộng lẫy.

Nguyễn Tích bật người dậy khỏi giường, còn chưa kịp phản ứng, một ký ức xa lạ đột nhiên lấp kín đầu cậu.

Cậu ta, Nguyễn Tích, một nghệ sĩ tuyến mười tám không ngừng tìm đường chết trong một cuốn tiểu thuyết. Tác dụng duy nhất là thúc đẩy tình cảm của nhân vật chính, thường được gọi là bia đỡ đạn. Sự nghiệp không suôn sẻ, cuộc sống hoang đường, nói một cách hoa mỹ là anh em cùng cha khác mẹ với thụ chính, còn thực chất là đứa con ngoài giá thú không ai cần.

Với đủ loại buff chồng chất, cậu ta cũng không phụ sự kỳ vọng mà dấn thân vào con đường đi tìm chết, hãm hại thụ chính, dụ dỗ công chính, lợi dụng nhân vật phản diện, ngược đãi con của nhân vật phản diện.
Cuối cùng chết trong tay nhân vật phản diện đã hoàn toàn hắc hóa, kết thúc cuộc sống hoang đường.

Nguyễn Tích hút một hơi thật sâu: Có sai lầm gì không vậy? Thể loại khiếm khuyết trí tuệ gì vậy trời?

Cậu không thể tin được, vất vả lắm người mới như cậu mới debut được, thậm chí còn chưa chạm cúp được lần hai đã phải bắt đầu lại, mà lần này còn là kịch bản level địa ngục! Mệt, phá hủy thôi.

Cậu xem lại biển ký ức trong đầu, nhận ra đây là phòng khách sạn sang trọng mà nguyên chủ đã đặt trước dài hạn. Đêm qua nguyên chủ bị quản lý kéo đi tiếp rượu, sau đó say khướt hét toáng làm đủ trò hề, cuối cùng bị quản lý ném về đây.

Nguyễn Tích cả người tê dại, nguyên chủ này chơi lớn vậy. Cậu cầm điện thoại ở đầu giường lên, nhìn thấy một loạt tin nhắn đòi nợ, trong nháy mắt Nguyễn Tích cảm thấy cả đầu nặng trĩu. 

Kể từ khi nguyên chủ biết thân phận của mình, cậu ta bắt đầu chìa tay xin tiền cha thụ chính, có tiền rồi thì cứ tiêu pha thỏa thích, tiêu nhiều thành quen. Cứ thế sau khi bị cắt tiền sinh hoạt, cậu ta vay nhiều thẻ tín dụng, xém chút nữa là còn vay nợ, hôm qua đi tiếp rượu cũng là vì muốn kiếm tiền từ người giàu có.

Tim cậu giờ không đau nữa nhưng thái dương bắt đầu đau nhói. Phá hủy thôi.

Nguyễn Tích ụp đầu vào gối, bắt đầu lên kế hoạch cho đường đi phía trước, dù sao cũng phải trả nợ trước đã. Sao cậu luôn có cảm giác làm không công cho người khác vậy trời, chuyện gì đang xảy ra vậy nè!

Lúc này đột nhiên có cuộc gọi đến, điện thoại phát ra tiếng chuông chói tai vang vọng cả căn phòng.

“Alo?” Nguyễn Tích tiếp điện thoại.

“Nguyễn Tích, tôi cho cậu nửa giờ phải có mặt tại bệnh viện Thanh Sơn!” Một giọng nói thiếu kiên nhẫn truyền đến.

Nguyễn Tích sửng sốt, nhìn số trên điện thoại, bên trên không ghi tên.

“Xin lỗi, ai vậy ạ?”

“Giản Chính Hoa!” Đầu bên kia tức giận nói.

Nguyễn Tích: “Ừm, tôi không biết ông.”

“Nguyễn Tích!”

“Vậy thôi nha?”

Giản Chính Hoa bị Nguyễn Tích chọc giận đến mức giọng nâng lên một tông: “Tôi không quan tâm cậu đang làm gì, lập tức đến bệnh viện mau, nếu không… một triệu cậu muốn sẽ không còn nữa!”

Nói xong hắn ta tức tối cúp điện thoại.

Một triệu! Hai mắt Nguyễn Tích lập tức sáng rỡ! 

Cậu nhớ ra rồi, Giản Chính Hoa, chú hai của nhân vật phản diện Giản Tễ! 

Nguyên chủ có thể lĩnh chứng với Giản Tể đều nhờ vào người chú hai tốt bụng này, Giản Chính Hoa tìm tới nguyên chủ, hy vọng nguyên chủ có thể chăm sóc nhân vật phản diện chu đáo. Nhưng ai mà không biết nguyên chủ là người như thế nào, Giản Chính Hoa này tìm nguyên chủ để chăm sóc Giản Tễ chắc chắn chẳng thiện lành gì.

Nhưng đây không phải điều Nguyễn Tích cần lo lắng bây giờ, thứ cậu để ý là một triệu kia!

Chẳng phải một triệu là đủ để trả hết nợ thẻ tín dụng của nguyên chủ sao, đúng là cứu viện trong lúc dầu sôi lửa bỏng mà! Là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đó!

Nguyễn Tích lập tức tràn đầy động lực.

Cậu phấn khởi rời giường đi vào phòng tắm, gương trong phòng tắm phản chiếu khuôn mặt Nguyễn Tích hiện tại, gần như giống cậu như đúc.

Chỉ có một điểm khác biệt, đó là lúc Nguyễn Tích đóng một vai nhỏ không cẩn thận có một vết sẹo trên trán, còn trán của cơ thể này mịn màng bóng loáng, không có vết sẹo nào.

Khuôn mặt của chàng trai không quá đẹp nhưng lại thanh tú, đôi mắt trong veo, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Cùng với tiếng nước chảy ào ào, hơi nước bốc lên trong phòng tắm. Đôi mắt Nguyễn Tích phủ một tầng sương mù, thoạt nhìn hơi mơ màng, nhưng lại rất lanh lợi.

****

Toàn bộ tủ quần áo toàn những bộ xanh xanh đỏ đỏ, gu của nguyên chủ dù đặt ở thời đại nào cũng “bùng nổ” nhỉ.

Ngay cả HKT* nhìn thấy cũng phải gọi một tiếng “tổ sư”!

*Nguyên văn là “thiếu niên ma trơi”: ý chỉ mấy báo thủ bốc đầu xe, phong cách ăn mặc như HKT hồi xưa nên mình để là HKT luôn =)))

Nguyễn Tích chán ghét lục tủ quần áo, chọn ra một bộ khá bình thường, miễn cưỡng mặc vào. Nguyễn Tích: Công nhận đôi mắt xinh đẹp này mù rồi, thẩm mỹ sao mà kém thế không biết.

Cậu không để tâm tới lời nói của Giản Chính Hoa, lề mề tầm một giờ mới bắt taxi tới bệnh viện Thanh Sơn. Trong xe, Nguyễn Tích nhớ lại tóm tắt cốt truyện hiện tại, khúc này chắc là lúc tình tiết phát triển: Giản Tễ gặp tai nạn giao thông ngoài ý muốn, được đưa đến bệnh viện Thanh Sơn chạy chữa, kết quả do thương thế quá nặng nên hắn thành người thực vật.

Mà cách đây một thời gian, Giản Chính Hoa đã sắp xếp cho cậu lãnh chứng nhận kết hôn của hai người.
Chậc, người ta còn nằm trên giường bệnh, ù ù cạc cạc cứ thế kết hôn, mấu chốt là đối tượng kết hôn này còn lừa dối hắn, ngược đãi con hắn, nếu cậu là hắn, chuyện thứ nhất sau khi tỉnh dậy là xử tử người này.

Nghĩ vu vơ như vậy, xe đã tới cửa chính bệnh viện, lúc Nguyễn Tích trả tiền xe mới nhớ tới, bây giờ cậu không có một đồng cắc nào, nghĩ tới cậu lại ỉu xìu.

Cũng may có người để lợi dụng.

Nguyễn Tích nghĩ tới đây thì Giản Chính Hoa gọi tới.

“Đến chưa?” Giọng điệu Giản Chính Hoa u ám, rõ ràng đang đè nén cơn giận.

“Chú hai, cháu tới rồi đây.” Trên mặt Nguyễn Tích không chút biểu tình, nhưng giọng nói thì rất nhiệt tình.

Hành động này khiến tài xế ngồi ở ghế lái choáng váng, hành động một kiểu vẻ mặt một kiểu sao.

Đầu dây bên kia Giản Chính Hoa cười lạnh một tiếng: “Bây giờ biết tôi là ai rồi à?”

Nguyễn Tích cong môi, mở miệng đáp: “Chú hai, cháu không có tiền, tài xế không cho cháu đi.”

Tất nhiên đây không phải lần đầu tiên Nguyễn Tích lấy tiền từ hắn ta. Giản Chính Hoa thấp giọng mắng một câu rồi thẳng tay cúp điện thoại.

Chưa đầy một phút, điện thoại Nguyễn Tích nhận được thông báo có mười nghìn tệ chuyển đến tài khoản.

Nguyễn Tích vui vẻ cười ngoác mang tai, không cần bỏ nhiều công sức đã có mười nghìn tệ nhẹ nhàng bay vào tài khoản. Cậu thanh toán lưu loát rồi ngâm nga đi vào bệnh viện. Nhưng chỉ vui vẻ được vài phút, điện thoại nhận được thông báo tài khoản bị khấu trừ tự động.

Khóe miệng cười ngoác của cậu cứng đờ.

****

Tòa nội trú VIP bệnh viện Thanh Sơn, những người có thể ở đây đều giàu có và quyền quý, vì vậy nơi đây giữ bảo mật rất tốt.

Nguyễn Tích tiến vào khu nội trú, mùi thuốc khử trùng không xuất hiện như cậu tưởng tượng mà thay vào đó là một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng. Giản Chính Hoa không biết phòng bệnh của Giản Tễ nên cậu đành phải tìm y tá để hỏi.

“Chào cô, xin hỏi Giản Tễ ở phòng mấy?” Nguyễn Tích cười mỉm, giọng nói dịu dàng.

Y tá trực ban trông vẫn còn trẻ, chắc là còn thực tập, nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, sau đó má phủ một màu hồng.

“Xin lỗi… anh, ở đây… chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của bệnh nhân.” Cô ấy lắp bắp xin lỗi.

Nguyễn Tích cười cười, tỏ vẻ đã hiểu: “Không sao đâu.”

Y tá thấy vậy mím môi, đỏ mặt nói: “Anh là gì của người ấy?”

“Tôi là vợ của anh ấy.”

Y tá ngạc nhiên há hốc miệng, hầu như không ai không biết Giản Tễ là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Giản Thị, tuổi trẻ tài cao, là đại gia chân chính. 

Nhưng chưa tới giờ chưa ai nghe nói Giản Tễ đã kết hôn!

 

Hết chương 1.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp