“Tỷ phu, ta đã bao tuổi rồi còn để tiểu bối thu dọn lều giúp, người khác nhìn vào sẽ cười ta thối mũi mất. Chỉ thu lều thôi mà, ta có thể tự làm được, cùng lắm là đến lúc đó ta sẽ nhờ Đại Cách đứng phía dưới nhận đồ giúp ta. Các ngươi không cần lo lắng cho ta đâu.”
Nặc Mẫn rất hạnh phúc khi được trở lại Mạnh Hòa, nhưng hạnh phúc này có hơi nặng nề. Không biết tỷ tỷ và tỷ phu biết được chuyện nàng ấy từng trải qua từ đâu, giờ gần như nâng niu nàng ấy như nâng trứng. Lúc trước, nàng ấy nói muốn học làm Bánh sữa với người trong tộc, hai người đều không đồng ý, sau đó nàng bảo muốn học quay sợi đan áo len với Bảo Âm, bọn họ mới tán thành. Bởi vì công việc này vừa nhàn nhã lại không quá nặng nhọc, còn có thể luôn ở nhà.
Chao ôi...
Đã là người lớn mà suốt ngày bị coi như hài tử, vừa nghĩ tới đã thấy buồn cười lại bất lực.
Buổi tối nàng ấy trở lại lều nhỏ của mình, thắp đèn quay nốt số lông dê cuối cùng, như vậy ngày mai thu dọn cũng tiện hơn.
“Muội muội, muội đã ngủ chưa?”
“Còn chưa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play