Nhưng Tứ Bảo thì không nhịn được, ban đầu thấy chăn bông còn cảm thấy mới lạ, kết quả sau đó càng động vào càng cảm thấy không đúng. Ai cũng biết có đồ trên cổ không thoải mái, Tứ Bảo kêu khoa trương cực kỳ, ai không biết, nghe thấy còn tưởng rằng trong nhà có ai đánh nó.
A Na đi từ bên ngoài lều vào thì nghe thấy tiếng chó sủa thê lương nên sợ hết hồn, vào lều mới phát hiện ra là Tứ Bảo tự biểu diễn.
“Hừ, Tứ Bảo nhà muội thật biết điều, nũng nịu, khóc lóc om sòm đều biết hết, giống như nương nó à?”
Triều Lạc bất đắc dĩ bĩu môi.
“Nếu nó giống nương nó thì tốt, Ô Lan khôn khéo nghe lời như vậy, nhất định là giống tên khốn a cha nó, cả ngày ồn ào.”
Chê thì chê, đây vẫn là chó của mình, Triều Lạc thấy nó quá không chịu được, không thể làm gì khác hơn là che kín cửa lều chút, rồi mới cởi ra cho nó.
Ở lều nhà mình thì thôi, đi ra ngoài sẽ buộc cho nó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT