Edit: QuinnYue
***
Mới 9 giờ sáng mà mặt trời bên ngoài đã nóng rát đến mức như thiêu đốt chết người, nhìn qua cửa sổ dường như có thể thấy được những gợn sóng nhiệt lượn lờ trong không khí.
Giang Cố ngồi trên sàn nhà gần cửa sổ ban công, trong tay cầm một chiếc lược làm từ vỏ sò.
Guli nằm ngửa bên chân cậu, ngoan ngoãn để cậu nhẹ nhàng chải lông, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu rừ rừ đầy thoải mái.
Nhìn đôi mắt lim dim của cô mèo nhỏ, Giang Cố nhịn không được mà mỉm cười, khẽ gãi cằm nó: "Sao em ngoan thế nhỉ, vừa dính người lại còn thích được chải lông nữa."
Đáp lại cậu chỉ là tiếng rừ rừ dễ chịu của Guli.
Hệ thống điều hòa trung tâm ở trong nhà đang hoạt động rất êm ái, liên tục đưa luồng khí mát mẻ vào, xua tan đi cái ngột ngạt của mùa hè nóng bức.
Tư Hành từng nói rằng điều hòa trong nhà luôn bật 24/24. Dù mèo không sợ nóng sợ lạnh như con người, nhưng mùa hè ở Bình Kinh nóng như lò lửa, mạng người lẫn mạng mèo đều phải nhờ đến điều hòa mới sống sót được. Thế nên mỗi khi mùa hè đến, điều hòa trong nhà không bao giờ được tắt.
Nhớ lại những ngày hè ở ký túc xá đại học, điều hòa luôn phải dùng có kế hoạch. Cả ngày ai ai cũng cố gắng không ở trong phòng, tranh thủ đến thư viện ngồi để tiết kiệm tiền điện. Dù vậy, mỗi tháng khi đóng tiền điện, ai nấy đều đau lòng không ít, dù sao thì tiền sinh hoạt có hạn, chi phí điện mùa hè phát sinh thêm không nằm trong khoản dự tính đó.
So sánh với sự tiết kiệm trước đây, Giang Cố càng cảm thấy mình ở trong căn nhà này thật không an tâm, vì sợ rằng số tiền thuê nhà mình trả chẳng đủ để đóng tiền điện mỗi tháng.
Sau khi chăm sóc cho "hoàng thượng" xong, Giang Cố đi vòng quanh nhà một lúc. Tiếc là mọi nơi đều sạch sẽ, gọn gàng đến mức cậu muốn làm việc nhà cũng chẳng có chỗ nào để bắt tay vào.
Liếc thấy mấy sợi lông mèo trên sàn, cậu chợt nhớ đến lời Tư Hành đã nói trước đó, liền lấy điện thoại ra và bắt đầu mày mò ứng dụng điều khiển robot hút bụi. Cài xong ứng dụng và kết nối được với máy, cậu chọn chế độ vừa quét vừa lau, robot hút bụi liền lạch cạch khởi động và làm việc.
Giang Cố ôm Guli lên rồi trở về phòng mình. Sau khi đặt mèo lên giường, cậu mở máy tính và bắt đầu công việc.
Giang Cố học chuyên ngành ngôn ngữ và văn học Trung Quốc. Sau kỳ thi đại học, cậu từng băn khoăn không biết nên chọn ngành nào. Điểm số của cậu đủ cao để có nhiều lựa chọn, mỗi ngành đều có những định hướng nghề nghiệp khác nhau. Tuy nhiên, xét đến tình hình sức khỏe, cậu biết mình không thể làm những công việc đòi hỏi tăng ca, thức đêm hay cạnh tranh khốc liệt. Dù sao thì cậu cũng muốn sống thêm vài năm nữa.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, Giang Cố chưa từng có một mục tiêu nghề nghiệp rõ ràng nào. Điều duy nhất mà cậu muốn, có lẽ là sống lâu trăm tuổi. Vì thế, việc chọn trường và chọn ngành đối với cậu trở thành một quyết định vô cùng mơ hồ.
Sau đó, trong một buổi hội thảo tư vấn chọn ngành, có các anh chị cựu sinh viên thành công trong nhiều lĩnh vực trở về chia sẻ. Họ khuyên rằng nếu không có mục tiêu rõ ràng, tốt nhất là chọn ngành mình thích. Còn nếu không biết mình thích gì, thì chọn ngành nào đang "hot".
Thời gian đó, Giang Cố liên tục tự hỏi bản thân, từ nhỏ đến lớn cậu có thích điều gì hay không. May mắn là cậu thật sự có một sở thích, đó chính là đọc sách. Thế là cậu quyết định theo học ngành này.
Khi lên thành phố lớn, tiếp xúc với nhiều thứ mới mẻ hơn, năm hai đại học, cậu bắt đầu đưa những tác phẩm của mình lên các nền tảng đọc sách. Đến năm ba, cậu đã có thể tự kiếm đủ tiền trang trải cuộc sống.
Giang Cố có rất nhiều ý tưởng phong phú. Vì sức khỏe không tốt, cậu không hoạt động nhiều nên đầu óc thường xuyên suy nghĩ. Những ý tưởng đó lại hoàn toàn trái ngược với ngoại hình và tính cách của cậu. Tuy nhiên, do nền tảng đăng bài giới hạn nội dung, cậu không thể thoải mái viết ra hết. Nghe lời khuyên từ một người bạn tác giả khác, cậu bắt đầu thử sức với việc viết kịch bản trinh thám.
Bí ẩn, kinh dị, khủng bố, tra tấn tàn bạo – tất cả những gì bị giới hạn giờ đây cậu đã có thể viết một cách thoải mái và tự do.
Có lẽ cậu thật sự có năng khiếu trong lĩnh vực này. Lần đầu tiên thử viết và gửi đi, kịch bản của cậu đã được chấp nhận. Mặc dù chỉ là mua đứt kịch bản chứ không phải là chia sẻ lợi nhuận. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu viết kịch bản cho trò chơi nhập vai, không có kinh nghiệm gì, thậm chí định dạng kịch bản cũng phải tự mày mỏ học qua mạng. Đối với một sinh viên năm ba, số tiền năm con số cho một kịch bản đã là một khoản thu nhập không nhỏ.
Kể từ đó, Giang Cố như mở ra một chân trời mới. Cậu có rất nhiều ý tưởng, và việc viết kịch bản cho trò chơi nhập vai hoàn toàn đáp ứng được điều đó. Trong một khoảng thời gian ngắn, cậu có thể trình bày một câu chuyện đầy đủ và mạch lạc ở trong đầu mình, không bị mất đi sự hứng thú với câu chuyện chỉ vì quá trình sáng tác quá dài.
Vừa đăng nhập vào phần mềm liên lạc, biểu tượng có dòng chữ "Ma Vực" lập tức nhấp nháy trên thanh tác vụ.
Giang Cố nhấp vào biểu tượng, một cửa sổ trò chuyện hiện ra.
"Anh chàng đẹp trai nhất thế gian": [Đã tìm được chỗ ở chưa? Nếu chưa tìm được chỗ nào phù hợp thì có thể tạm thời đến chỗ tôi. Quán có ký túc xá cho nhân viên.]
Giang Cố nhìn thời gian tin nhắn, đó là từ chiều hôm kia.
Cậu bận rộn dọn dẹp đồ đạc hai ngày qua, hôm qua còn phải lo sắp xếp cả ngày. Buổi chiều khi đã dọn xong giá sách, cậu tùy tiện nấu chút đồ, ăn xong thì nằm ngủ mê mệt, đến tận bây giờ mới thấy tin nhắn của đối phương.
"Anh chàng đẹp trai nhất thế gian" là ông chủ của Quán Trinh Thám mà Giang Cố đang hợp tác ổn định. Người này còn trẻ, chưa đến ba mươi tuổi, có vẻ là một cậu ấm. Nghe nói trước đây hắn chỉ cảm thấy trò suy luận trinh thám này khá thú vị. Khi đó, trò chơi này chưa thực sự phổ biến, hắn đã bỏ ra một khoản tiền lớn để đầu tư và nhanh chóng hưởng được lợi thế tiên phong.
Sau đó, hắn liên tục cải tiến và mở rộng quy mô. Bây giờ, Ma Vực là một trong những Quán Trinh Thám lớn nhất Bình Kinh. Để đảm bảo tính mới lạ cho trò chơi, nhà này có yêu cầu rất cao đối với kịch bản, đồng thời cũng trả thù lao rất hậu hĩnh.
Ông chủ không quá khắt khe, lại rộng rãi trong chuyện trả tiền, Giang Cố rất vui vẻ khi hợp tác với hắn, cũng trao đổi nhiều hơn, dù không thể gọi là bạn, nhưng qua lại vài lần, mối quan hệ giữa hai người cũng khá hòa hợp.
Thấy dưới hình đại diện của đối phương có một dấu tick xanh, chứng tỏ hắn đang online, Giang Cố liền nhắn tin cho hắn.
Giang Giang: [Đã tìm được chỗ ở, hai ngày nữa sẽ ổn định. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tuần sau có thể gửi kịch bản mới cho anh, hiện tại tôi đang điều chỉnh và hoàn tất phần cuối.]
Nhậm Khiêm đang ngồi trước máy tính thả hồn mơ màng, nghe tiếng thông báo tin nhắn, hắn quay đầu lại nhìn rồi mỉm cười.
Anh chàng đẹp trai nhất thế gian: [Không cần gấp đâu, tìm được chỗ ở là tốt rồi. Kịch bản 'Tình Sát' tôi định dời lịch hạ xuống muộn một chút, gần đây các buổi chơi vẫn kín hết. Về khoản chia lợi nhuận, cậu muốn kết toán quý này trước hay đợi khi kịch bản hạ màn rồi tính một lần?]
Kịch bản sát* thường có hai dạng: một là mua đứt, hai là chia lợi nhuận. Đối với những người mới vào nghề chưa có mối quan hệ nhiều, hầu hết đều chọn hình thức mua đứt. Chỉ khi nào đã tạo được danh tiếng cho bản thân, các Quán Trinh Thám mới sẵn sàng bàn chuyện chia lợi nhuận.
*Kịch bản sát (KBS, phá án mạng theo kịch bản) là một phiên bản của trò chơi nhập vai thám tử (murder mystery machine) của phương Tây, xuất hiện lần đầu vào năm 2016 ở Trung Quốc.
Cách chơi rất đơn giản: trò chơi thường diễn ra trong phòng kín hay trong phim trường; 5-6 người chơi mặc trang phục tương ứng với phối cảnh ngồi quanh một cái bàn, cầm kịch bản, cùng nghiên cứu phân tích manh mối, suy luận để tìm ra hung thủ. Tất cả hoạt động đều dựa trên một kịch bản được viết chặt chẽ, tạo câu chuyện thú vị cho mỗi nhân vật, người chơi có cơ hội diện những trang phục và hoàn toàn nhập vai vào nhân vật.
Giang Cố mới bước chân vào nghề không lâu, có thể coi là một tay mới, nhưng cậu viết kịch bản rất hay, có những bước ngoặt bất ngờ, không phải là cái loại nhìn thấy mở đầu là đoán được kết thúc gì đó. Khi Ma Vực nhận kịch bản đầu tiên của cậu là thỏa thuận mua đứt. Sau đó, kịch bản này đã gây tiếng vang lớn và trở nên nổi tiếng trên mạng trong một thời gian.
Khi nhận kịch bản thứ hai, Nhậm Khiêm - chủ của "Ma Vực", đã nhanh chóng chuyển đổi hình thức hợp tác với Giang Cố từ mua đứt sang chia phần trăm doanh thu, hắn sợ một tài năng mới như cậu sẽ bị các đối thủ cạnh tranh đào đi.
Mà Giang Cố cũng không phụ lòng mong đợi của hắn, kịch bản thứ hai cũng trở thành một hiện tượng. "Tình Sát" là kịch bản thứ hai của cậu, đã ra mắt được hơn ba tháng. Nhờ hiệu ứng lan truyền trên mạng, rất nhiều người đã đến chỉ để được trải nghiệm kịch bản này, các buổi chơi gần như đều kín chỗ.
Với một kịch bản vẫn còn sinh lời, Nhậm Khiêm tất nhiên không muốn hạ nó xuống quá sớm. Dù sao hắn cũng rất có tiền, cả tòa nhà này đều thuộc về hắn. Mỗi tầng là một chủ đề kịch bản khác nhau, có cả những kịch bản mới lẫn cũ, sự đa dạng này giúp thu hút nhiều người chơi hơn.
Giờ đây, khi vấn đề chỗ ở đã được giải quyết, trong tay còn có một khoản tiết kiệm, Giang Cố không còn lo lắng về tiền bạc nữa. Cậu nhắn lại: "Vậy chờ đến khi nó hạ màn rồi tính."
Nhậm Khiêm đáp: "Được, còn một chuyện nữa, có vài phòng chơi liên kết với 'Ma Vực' muốn mua kịch bản của cậu. Kịch bản đầu tiên đã được mua đứt nên không thể chia phần trăm, nhưng khi xong vụ này, tôi sẽ gửi cậu một phần quà lớn. Còn 'Tình Sát', khi hạ màn bên 'Ma Vực', tôi sẽ thương lượng với các phòng chơi khác. Sau đó, khoản chia phần trăm sẽ được tính từ phía tôi rồi chuyển cho cậu."
Giang Cố đồng ý: "Anh lo liệu là được rồi, tôi không có vấn đề gì."
Kết thúc công việc, Nhậm Khiêm không nhịn được tò mò mà hỏi thêm: "Kịch bản tiếp theo của cậu sẽ là gì?"
Giang Cố trả lời ngắn gọn: "Song Sinh."
Nhậm Khiêm gửi lại một biểu tượng OK.
Chỉ nghe tên "Song Sinh" đã khiến người ta liên tưởng đến cốt truyện về các cặp sinh đôi, nhưng với phong cách của Giang Cố, chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Giống như cái tên "Tình Sát", nhưng nội dung thì phức tạp hơn nhiều so với tên gọi.
Rời khỏi trường học, thời gian như trở nên mờ nhạt. Khi cơn đau dạ dày quặn thắt. S ập đến, Giang Cố mới giật mình tỉnh lại từ trong những dòng suy nghĩ đang chìm trong cốt truyện. Cậu đưa tay xoa nhẹ lên bụng, liếc nhìn góc phải màn hình máy tính. Đã gần ba giờ rồi, chẳng trách bụng lại đói đến đau thế này.
Giang Cố mở ngăn kéo, lấy ra một viên kẹo sữa, bóc vỏ rồi cho vào miệng. Ngồi nghỉ ngơi một lúc để cơn đau dịu bớt, cậu mới đứng dậy bước vào bếp.
Chẳng biết từ khi nào, Guli đã rời khỏi phòng cậu, đang cuộn mình ngủ say trên đỉnh chiếc trụ leo dành cho mèo. Nghe thấy tiếng động, đôi tai mèo khẽ giật giật, mắt nó mở to tròn, nhưng chỉ nhìn cậu một lát rồi lại nhắm nghiền, không có vẻ gì muốn xuống.
Giang Cố mở tủ lạnh. Dù bên trong có rất nhiều nguyên liệu nhưng cậu lại không biết nấu nướng, nên chỉ rửa một ít rau xanh và cắt vài lát thịt nguội, nấu nhanh một bát mì đơn giản cho bữa ăn.
Trong khi ăn, Giang Cố mở điện thoại, đặt báo thức cho hai khung giờ: 11 giờ trưa và 5 giờ chiều. Mỗi khi bắt đầu viết, cậu phải cài báo thức, nếu không sẽ quên cả thời gian, bỏ bê việc ăn uống, đến lúc đó người chịu tội cũng chỉ là cậu.
Ngày trước, ở trường học, khi có tiếng chuông báo hết giờ hoặc nghe tiếng bạn bè quay về ký túc xá, cậu sẽ không quên thời gian. Nhưng giờ đây, căn nhà quá yên tĩnh, một khi chìm đắm vào cốt truyện, rất dễ bị cuốn đi mà không để ý đến giờ giấc.
Nhưng phải thừa nhận rằng, môi trường yên tĩnh và thoải mái thực sự giúp ích cho việc sáng tác. Những dòng chữ cứ thế tuôn ra mượt mà, đem lại cho cậu cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Khi ăn xong, cậu bắt đầu thấy buồn ngủ. Giang Cố định chợp mắt một tiếng, nhưng khi tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã tối sầm, những tia nắng cuối cùng nhạt nhòa sau những áng mây hồng tím. Ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa báo hiệu người bạn cùng nhà của cậu đã về.
Nằm ở trên giường một lúc cho đến khi tỉnh hẳn, Giang Cố mới chậm rãi rời giường. Vừa bước ra khỏi phòng cậu đã thấy Tư Hành mặc đồ ở nhà và đeo tạp dề, đang cúi xuống cắt rau trong bếp.
Dáng người cao lớn của anh hơi cong, những đường cơ bắp trên cánh tay rắn chắc nổi lên theo từng nhát cắt. Bộ dáng nghiêng người cúi đầu của anh vô cùng nghiêm túc và chuyên chú.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tư Hành ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt sắc sảo bỗng dịu lại, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên gương mặt. Ánh sáng từ bếp hòa quyện cùng mùi thức ăn lan tỏa, mang đến một cảm giác ấm áp lạ thường.
Giang Cố đứng dựa vào khung cửa, ngón tay vô thức siết chặt hơn. Chưa kịp nhận ra những cảm xúc mơ hồ trong lòng, cậu đã nghe Tư Hành nói: "Dậy rồi à? Chắc em đói rồi, ra chơi với Guli một lát đi, bữa tối sắp xong rồi."
Cậu khẽ gật đầu, theo lời anh bước ra phòng khách, cầm lấy cây đồ chơi và vẫy nhẹ.
Guli vừa định nhảy lên vồ, nhưng chủ nhân của cây đồ chơi đã nhanh chóng buông tay.
Giang Cố như chậm nửa nhịp, quay lại bếp: "Để em giúp anh một tay, mấy việc sơ chế này em làm được mà."
Tư Hành chỉ cười, trấn an: "Tôi làm gần xong rồi, chỉ còn nấu thôi. Quay ra ngoài đi, tí nữa dầu bắn đấy."
Không còn cách nào khác, Giang Cố lại phải ra phòng khách. Tiếng xèo xèo của dầu ăn vang lên trong phòng bếp, Giang Cố quay đầu nhìn lại, thấy Tư Hành đang điềm tĩnh lật chảo với một vẻ thành thục.
Ừm, trông khá đẹp trai đấy chứ.