Edit: QuinnYue
***
Trong căn phòng ký túc xá bốn người tiêu chuẩn, hai chiếc giường đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại vài móc áo và chậu rửa không cần dùng nữa nằm trên ván giường trống trơn.
Chiếc giường bên phải cạnh cửa sổ vẫn còn gối và chăn, nhưng hành lý đã gần như được thu dọn xong, chỉ cần xách đồ là có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Chỉ còn lại chiếc giường bên trái, cũng sát cửa sổ, chăn gối được xếp gọn ngay ngắn, bên dưới bàn học chất đầy sách vở và tài liệu. Trên màn hình laptop đang mở là trang thông tin về nhà cho thuê.
Chủ nhân của chiếc laptop ấy đang ngồi dựa, chống một tay lên bệ cửa sổ, đôi chân dài vắt chéo một cách tự nhiên, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra bên ngoài.
Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, bị cổ tay trắng mịn che khuất đi một nửa, chỉ còn lại vài tia sáng mờ mờ lấm tấm rơi nhẹ trên khuôn mặt. Làn da trắng đến mức phát sáng, hàng mi đen dày hơi rũ xuống, dù nét mặt không chút biểu cảm nhưng từ xa vẫn mang một vẻ đẹp cuốn hút đến kinh tâm động phách.
Khi Đường Triệu bước vào với hai cốc trà sữa lạnh trên tay, hắn không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cậu bạn mình. Dù đã nhìn thấy khuôn mặt này suốt bốn năm qua, nhưng hắn vẫn thường cảm thán về sự bất công của tạo hóa.
Đường Triệu cắm ống hút vào cốc trà sữa, loại ít đá và ba phần đường, rồi đặt nó trước mặt Giang Cố. Sau đó, hắn khẽ móc chân vào chiếc ghế bên cạnh bàn mình, kéo nó lại rồi ngồi xuống, hai tay khoanh trước lưng ghế và liếc nhìn màn hình máy tính của Giang Cố: "Hôm nay vẫn chưa tìm được chỗ ưng ý à?"
Giang Cố nhấp một ngụm trà sữa. Vị béo ngậy của sữa hòa quyện với hương trà thanh nhẹ, ngọt dịu mà không ngấy, độ lạnh vừa đủ làm dịu đi sự nóng nực và phiền muộn trong lòng cậu.
Cậu rất hiếm khi uống trà sữa, do tình trạng sức khỏe nên cậu không thể ăn uống tùy tiện như người bình thường. Chính vì thế, mỗi lần được uống thì tâm trạng của cậu lại trở nên tốt hơn vài phần.
Nhưng câu hỏi của Đường Triệu lại khiến cậu nhớ đến nỗi lo tìm mãi không ra chỗ ở phù hợp, hàng lông mày của cậu vô thức cau lại, giọng nói vẫn trong trẻo nhưng mang nét mỏng manh vì sức khỏe yếu: "Những căn rẻ thì toàn là phòng đơn nhỏ, còn chỗ tốt hơn một chút thì cũng phải sáu bảy nghìn."
Dù giá thuê sáu bảy nghìn, nhưng nếu không tính đến vị trí, thì điều kiện bên trong nhà cũng chẳng ra gì, thậm chí từ ảnh chụp còn thấy rõ những vết mốc ở góc tường.
Giang Cố biết mình có phần kén chọn, ở thành phố cấp 1 như thế này, với mức ngân sách hạn hẹp mà đòi hỏi điều kiện tốt thì quả thật là mơ mộng viển vông, nhưng trong tình thế không quá túng thiếu, cậu vẫn muốn có một chỗ ở tốt hơn.
Lẽ ra trước khi tốt nghiệp, cậu đã có kế hoạch chuyển đến một thành phố nhỏ và xa hơn, nơi chỉ cần bỏ ra hai ba nghìn là có thể thuê được một căn hộ có một phòng ngủ một phòng khách sạch sẽ. Chỉ cần có máy tính là cậu có thể kiếm tiền, nên ở đâu cũng không quan trọng.
Nhưng kế hoạch chẳng bao giờ theo kịp thay đổi. Thời gian gần đây, kịch bản mà cậu nộp cho một Quán Trinh Thám đã được thông qua. Sau khi chính thức ra mắt, phản hồi rất tích cực và được đánh giá cao. Vì thế, ông chủ lại đặt hàng thêm kịch bản mới và có ý định hợp tác lâu dài.
Để thuận tiện cho việc trao đổi sau này, tất nhiên là ở lại thành phố sẽ tốt hơn. Với cả, những thành phố lớn có nhiều công ty giải trí, đôi khi các mối quan hệ sẽ giúp ích nhiều cho sự phát triển về sau.
Sau khi cân nhắc nhiều mặt, cuối cùng Giang Cố quyết định tạm thời ở lại. Về quê thì cậu không bao giờ nghĩ đến, mà tới một thành phố nhỏ thì lại phải bắt đầu lại từ đầu, chẳng bằng ở lại nơi cậu đã học suốt bốn năm qua.
Chỉ có chuyện tìm nhà là khiến cậu đau đầu.
Ban đầu, cậu không muốn miễn cưỡng tìm một chỗ ở ngắn hạn, vì việc chuyển nhà quá phiền phức. Cậu vốn là một người có lối sống như ốc sên, điều cậu ghét nhất chính là sự phiền phức.
Nhưng thu nhập từ công việc viết lách không ổn định, số tiền tiết kiệm của cậu chỉ đủ để trả tiền thuê nhà khoảng ba nghìn một tháng trong một thời gian ngắn, chứ không thể đảm bảo cho việc thuê nhà với giá sáu bảy nghìn mỗi tháng được.
Thêm vào đó, do vấn đề sức khỏe, chỗ ở của cậu tốt nhất là gần bệnh viện một chút, điều này lại càng làm giới hạn thêm lựa chọn nhà ở.
Nhưng cho đến giờ cậu vẫn chưa tìm được nơi nào phù hợp, trong khi đó trường học sắp đóng cửa ký túc xá. Cậu bắt đầu suy nghĩ liệu có nên thuê một chỗ ở tạm thời trước, rồi sau này khi thu nhập ổn định hơn sẽ chuyển sang một nơi tốt hơn. Thế nhưng những căn phòng nhỏ vài nghìn đồng mỗi tháng thực sự làm cậu khó mà chấp nhận được.
Đường Triệu uống hết cốc trà sữa trong vài ngụm, những viên đá chưa tan va chạm lách cách trong cốc. Sau khi ném chiếc cốc rỗng vào thùng rác ở cửa, Đường Triệu mới nhìn về phía Giang Cố: "Cậu có chấp nhận ở ghép không?"
Giang Cố ngước mắt nhìn Đường Triệu, đôi mắt màu nâu trà dưới ánh sáng bên cạnh trông như một hồ nước trong vắt, dịu dàng và sáng ngời. Cậu thoáng chút bối rối hỏi: "Có phải kiểu nhà hai phòng một phòng khách không?"
Đường Triệu đáp: "Lớn hơn nhiều so với hai phòng một phòng khách, nhà cũng rất đẹp, đảm bảo cậu sẽ hài lòng. Nó nằm ở khu Thanh Viễn ấy."
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Cố hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Khu Thanh Viễn? Nhà ở khu đó thì tốt thật, nhưng không rẻ đâu."
Đường Triệu nói: "Người ở chung chắc chắn đáng tin cậy. Anh ấy là bạn thân nhiều năm của anh trai tớ, năm nay chỉ mới hai mươi chín tuổi, làm trong ngành sản xuất truyền thông mới. Công việc khá bận, thường xuyên phải đi công tác. Nhà anh ấy có nuôi một con mèo cưng, nhưng do thường xuyên vắng nhà nên anh ấy luôn phải bỏ mèo cưng ở nhà một mình, vì vậy anh ấy muốn tìm một người yên tĩnh, có các mối quan hệ giao tiếp đơn giản, sống sạch sẽ, và yêu mèo để ở chung. Tiền thuê thì thu tượng trưng thôi, điều quan trọng là có người ở lại để chăm sóc con mèo khi anh ấy đi công tác."
Chuyện này khiến Đường Triệu phân vân khá lâu, dù sao thì động cơ của người kia cũng không hoàn toàn đơn giản. Trước đây, khi Giang Cố còn ở ký túc xá, người kia có tâm tư gì cũng chẳng thể vọt vào bên trong để làm gì cả, nhưng nếu ở chung, Đường Triệu lo lắng cái người đã âm thầm thích nhan sắc của Giang Cố bấy lâu sẽ không kiểm soát được bản thân.
Tuy nhiên, suốt bốn năm qua, cách Tư Hành đối xử với Giang Cố, Đường Triệu đều thấy rất rõ. Tư Hành đối tốt với Giang Cố là thật, tôn trọng cậu cũng là thật. Anh ta chưa bao giờ dò hỏi Đường Triệu về những chuyện riêng tư của Giang Cố, nhưng mỗi khi Giang Cố cần, anh ta luôn xuất hiện ngay lập tức.
Thêm nữa, anh trai Đường Triệu là bạn thân lâu năm của Tư Hành, nếu anh trai đảm bảo nhân phẩm của Tư Hành thì chắc chắn đáng tin.
Quan trọng hơn, anh trai của hắn đã thuyết phục được hắn. Giang Cố bị bệnh tim, ở ký túc xá thì dù sao cũng có người qua lại, nếu xảy ra chuyện gì, có thể đưa cậu đến bệnh viện được ngay.
Nhưng nếu Giang Cố tự thuê nhà ở ngoài, lại làm công việc viết lách tại nhà, suốt mười ngày nửa tháng không ra ngoài cũng là chuyện bình thường. Nếu lỡ bệnh tái phát mà không ai biết, thì lúc người ta phát hiện ra có lẽ đã quá muộn rồi.
Đường Triệu suy nghĩ vài ngày, không nhắc đến chuyện này với Giang Cố. Nhưng khi thấy cậu mãi vẫn chưa tìm được chỗ ở ưng ý, có lẽ đây chính là định mệnh rồi, cậu phải ở chung với người kia thôi.
Giang Cố có chút do dự, ở ghép với người khác không giống như ở ký túc xá, dù sao ở ký túc cũng có sự bảo đảm của nhà trường, còn ở ghép với người lạ có thể sẽ gặp nhiều phiền phức.
Thấy cậu ngập ngừng, Đường Triệu không ép buộc, chỉ nói: "Người kia cũng khá kén chọn, yêu cầu không ít. Dù gì anh ấy cũng chỉ thu tiền thuê tượng trưng, chỉ khoảng tiền điện nước thôi, nên mới nhờ người quen tìm chứ không tìm bên ngoài. Nếu cậu không yên tâm, để tớ đi cùng cậu gặp trực tiếp. Nếu gặp mặt mà thấy không hợp thì mình sẽ tìm chỗ khác."
Giang Cố nhìn đồng hồ: "Bây giờ à?"
Đường Triệu nói: "Cậu còn việc gì khác không? Nếu không thì đi luôn, sớm tìm được chỗ ở sẽ sớm giải quyết được vấn đề, ký túc xá sắp đến hạn đóng cửa rồi."
Giang Cố nghĩ lại, đúng là Đường Triệu đã rất chăm sóc cậu suốt thời gian qua. Trong ký túc, cậu thân nhất với Đường Triệu, hai người bạn cùng phòng còn lại đã về sớm, chỉ có Đường Triệu ở lại cùng cậu vì cậu chưa tìm được chỗ ở. Đường Triệu là người địa phương, nếu không vì cậu, chắc chắn hắn đã về nhà từ lâu rồi.
Nếu sớm ổn định chỗ ở, sẽ không làm mất thời gian của Đường Triệu nữa.
Bốn năm sống chung, Đường Triệu hiểu rất rõ cậu, sẽ không giới thiệu bừa bãi. Với niềm tin vào người bạn tốt, Giang Cố đứng dậy thay quần áo, đeo khẩu trang và cùng đi ra ngoài.
Tháng sáu, thời tiết đã nóng dần lên, mặt trời chiếu ánh nắng gay gắt, tiếng ve kêu râm ran càng làm tăng thêm cái nóng oi ả đặc trưng của mùa hè. Vừa bước ra khỏi ký túc xá, một luồng hơi nóng đã đập thẳng vào mặt.
Giang Cố khẽ nhắm mắt, đứng lại để thích nghi với ánh nắng chói chang. Đợi cậu ổn định, Đường Triệu mới cùng cậu bước tiếp ra ngoài.
Từ ký túc xá đến cổng phụ của trường không xa, chỉ đi vài ba phút là ra đến đường lớn. Đường Triệu gọi một chiếc xe taxi, chắn đi cái nắng nóng mùa hè oi bức ở bên ngoài.
Giang Cố không thích đi taxi lắm, không gian kín với mùi hỗn tạp còn sót lại của các hành khách trước thường khiến cậu cảm thấy choáng váng, khó chịu. Nhưng từ trường đến khu Thanh Viễn cũng không xa, chỉ tầm hai mươi phút đi xe nên cậu có thể cố chịu đựng một chút.
Lúc bốn giờ chiều, vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ cao điểm, cho nên đường khá thông thoáng, không gặp nhiều đèn đỏ, đoạn đường hai mươi phút chỉ mất có mười lăm phút.
Xuống xe, Giang Cố ngước nhìn khu chung cư trước mặt, một lần nữa không chắc chắn hỏi: "Là chỗ này? Cậu chắc chứ?"
Phong Đình Uyển ở khu Thanh Viễn , dù không thể so với những căn biệt thự cao cấp độc lập nhưng giá mỗi mét vuông ở đây cũng lên đến mấy trăm ngàn. Dù là căn hộ nhỏ nhất thì cũng phải tốn cả triệu. Chủ nhà ở đây lại muốn tìm người ở ghép? Nếu người đưa cậu đến đây không phải Đường Triệu, cậu đã quay lưng bỏ đi rồi. Cậu không muốn vì ham rẻ mà rơi vào bẫy.
Đường Triệu mỉm cười: "Nếu không phải chỗ này thì sao tớ dám nói chắc chắn cậu sẽ hài lòng chứ. Đi thôi, người ta đang đợi trên lầu. Nhưng anh ấy có khá nhiều điều kiện, cậu cứ xem qua, nếu không hợp thì nháy mắt cho tớ, tớ sẽ giúp cậu từ chối."
Giang Cố không nhịn được nói: "Người sống ở đây lại tìm bạn cùng phòng để chăm mèo? Điều kiện này thì có thể thuê được cả dàn bảo mẫu rồi, nghe cứ thấy kỳ kỳ sao ấy."
Đường Triệu nghe vậy chỉ nói: "Anh ấy không thích bảo mẫu ở nhà, dân mê mèo mà, cố gắng làm việc cũng chỉ để phục vụ cho 'ông chủ' thôi."
Giang Cố theo Đường Triệu bước vào trong, cảm thấy chuyện này có hơi kỳ quặc, nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng phải quá vô lý. Những người yêu mèo có thể làm mọi chuyện vì thú cưng của mình mà.
Có lẽ bảo vệ cổng đã được thông báo trước, cho nên họ dễ dàng được cho qua. Giang Cố theo Đường Triệu vào khu chung cư, đi lên thang máy. Nhìn quanh, cậu cảm thấy môi trường xung quanh khá ổn. Khi thấy Đường Triệu bấm tầng 27, Giang Cố khẽ nói: "May mà tớ không sợ độ cao."
Đường Triệu cười thầm trong lòng, nghĩ rằng nếu cậu mà sợ độ cao, thì Tư Hành đã không mua căn hộ ở tầng cao thế này. Có lẽ anh ta đã cố gắng phấn đấu để mua cả biệt thự rồi.
Cửa thang máy mở ra, mỗi tầng có hai căn hộ, một bên trái, một bên phải, cách nhau một khoảng. Cửa một căn hộ đang mở, chưa cần vào trong, từ cửa đã thấy ánh sáng chiều tà chiếu rọi khắp nơi, thoạt nhìn căn nhà này lấy ánh sáng rất tốt.
Đường Triệu dẫn Giang Cố đến trước cửa, gõ nhẹ vài cái. Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn từ phòng khách nhỏ bước ra.
Người này cao khoảng hơn mét chín, thân hình cân đối, mạnh mẽ nhưng không quá cơ bắp, ngũ quan sắc nét, thuộc dạng đàn ông đẹp trai hiếm gặp trong cuộc sống hàng ngày.
Dù bản thân cao gần 1m80 khi mang giày, nhưng Giang Cố vẫn phải ngước nhìn anh.
Khi người đàn ông bước tới, ánh mắt anh lướt qua Đường Triệu, nhìn thẳng về phía Giang Cố đang đứng phía sau và vẫn đeo khẩu trang.
Ánh mắt rõ ràng là rất bình thường, nhưng khi Giang Cố vô tình chạm phải ánh mắt ấy, trái tim cậu bất giác lỡ một nhịp. Giống như cảm giác cơn đau tim chuẩn bị tái phát, nhịp đập trong lồng ngực trở nên nặng nề hơn.