Edit: QuinnYue
***
Tư Hành lái thẳng xe vào bãi đỗ ngầm, phía sau chỗ đỗ xe là lối vào thang máy lên các tầng. Giang Cố còn nghĩ bụng khoảng cách khá gần, như vậy sẽ đỡ tốn sức khi chuyển đồ.
Cậu vừa định lấy những thùng sách từ cốp xe ra thì thấy Tư Hành không biết lấy từ đâu một chiếc xe đẩy nhỏ, thấy Giang Cố nhìn về phía chiếc xe đẩy, Tư Hành nói: "Tôi đã nhờ ban quản lý chuẩn bị sẵn, em đi lấy vali xuống đi."
Giang Cố vâng một tiếng, mở cửa sau lấy vali ra. Khi quay lại phía sau xe, Tư Hành đã chất thùng sách thứ ba lên xe đẩy rồi.
Giang Cố vội vàng đến định phụ giúp, thì bị Tư Hành nhét vào tay một tấm thẻ: "Đây là thẻ ra vào, em đi quẹt thẻ mở cửa trước đi, để tôi tiện đẩy xe vào."
Giang Cố vốn sợ làm phiền người khác nên nghe lệnh làm theo ngay lập tức, đến lúc kéo vali đi mở cửa mới nhận ra, Tư Hành đã làm hết tất cả những việc nặng nhọc rồi.
Cuối cùng cũng về đến nhà an toàn, Tư Hành đẩy xe vào rồi thao tác trực tiếp trên cửa một hồi, ghi nhận dấu vân tay của Giang Cố vào: "Cửa này nhận dấu vân tay khá nhạy, nhưng em cũng nên nhớ mật khẩu, là các số cuối ngày sinh của em, tôi và Guli. Lát nữa tôi sẽ gửi cho em qua WeChat."
Giang Cố: "Ngày sinh của em á?"
Tư Hành: "Tôi đổi hôm qua, để em dễ nhớ. Vào đi, em có cần tôi giúp dọn đồ không?"
Giang Cố làm sao còn dám phiền anh nữa, vội vàng lắc đầu: "Em tự làm được."
Tư Hành giúp cậu mang đồ vào phòng, lại đặt từng thùng sách dưới kệ sách để cậu tiện sắp xếp sau: "Lát nữa hãy dọn, tôi đưa em đi làm quen với môi trường xung quanh đã."
Giang Cố đi theo Tư Hành ra ngoài, đây là nhà của người khác, tất nhiên phải tôn trọng thói quen sinh hoạt của chủ nhà. Nơi nào là khu vực cấm thì nói trước là tốt nhất, cũng có thể tránh được những xích mích khi sống chung.
Tư Hành: "Tủ lạnh ở đây, được làm kiểu âm tường, những thứ bên trong em cứ tự nhiên dùng, không cần phân chia rõ ràng đâu. Công việc của tôi khá bận, trưa thường không về nhà, tối thỉnh thoảng mới ăn ở nhà không cố định. Để phòng khi cần, tôi có thuê một dì giúp việc đến dọn dẹp tủ lạnh mỗi tuần một lần, bỏ thức ăn mới vào và mang đi những thứ của tuần trước chưa ăn hết. Nếu em không ăn thì dì ấy cũng sẽ mang đi, dù sao cũng là lãng phí."
Nhìn chiếc tủ lạnh lớn trước mặt, nếu Tư Hành không chỉ thì Giang Cố có lẽ không thể tìm ra được ngay, khi đóng cửa lại, nó trông giống như một cái tủ đựng đồ lớn, mọi thứ bên trong được sắp xếp ngăn nắp - trái cây, rau củ, sữa tươi, sữa chua và cả một hàng chai nước. Nhưng với số tiền thuê ít ỏi mà được ở một nơi tốt như vậy, lại còn ăn đồ của người ta, cậu thực sự không động đến được.
Dường như đoán được suy nghĩ của Giang Cố, Tư Hành nhanh chóng nói thêm: "Để đổi lại, em mua các vật dụng hàng ngày trong nhà nhé. Tôi không kén chọn những thứ này đâu, dùng nhãn hiệu nào cũng được. Em thấy thế nào?"
Cuối cùng cũng không phải chỉ một mình mình chiếm lợi, Giang Cố đồng ý ngay lập tức: "Được, không thành vấn đề."
Tư Hành mỉm cười, mở từng ngăn tủ ra: "Ở đây có trà, trà xanh và trà hồng sâm. Thỉnh thoảng tôi sẽ uống trà, nhưng cũng không nhiều. Những thứ này đều do bạn bè tặng, em cứ tự nhiên uống. Tôi không thích cà phê nên trong nhà không có, vừa hay em cũng không uống được cà phê phải không?"
Giang Cố gật đầu, cà phê là thứ cấm kỵ, cậu cũng không thèm nên tất nhiên sẽ không uống.
Sau khi đưa cậu đi xem quanh bếp và hướng dẫn cách sử dụng lò nướng, bếp nấu, Tư Hành dẫn cậu đến thư phòng: "Trong nhà này chỉ có hai không gian riêng tư, đó là phòng của em và phòng của tôi. Những nơi khác đều là không gian chung, em có thể tự do sử dụng. Thư phòng cũng vậy, cứ thoải mái dùng, những tài liệu quan trọng tôi thường để ở văn phòng, những thứ ở nhà đều không quan trọng lắm, nên em đừng ngại. Máy tính không có mật khẩu, bật lên là dùng được luôn. Ngoài ra, những cuốn sách này..."
Tư Hành vừa nói vừa dẫn cậu đến một bức tường toàn kệ sách: "Đây là thiết kế của nhà thiết kế ban đầu, để trông đẹp mắt nên tôi đã mua khá nhiều sách để trang trí. Tôi không thích đọc sách lắm, những cuốn này hầu như chưa động đến. Nếu em thấy cuốn nào thú vị thì cứ tự nhiên đọc."
Nhìn thấy đủ loại sách trên kệ, mắt Giang Cố sáng lên. Lần trước đến đây, tuy chỉ xem qua loa căn nhà nhưng ấn tượng sâu đậm nhất của cậu chính là căn phòng đọc sách này. Lúc đó cậu đã thấy thèm thuồng rồi, giờ nghe nói có thể tự do đọc, cậu lập tức vui vẻ hẳn lên.
Nhận thấy niềm vui trong mắt cậu, nụ cười trên môi Tư Hành cũng sâu sắc hơn. Anh bước lên phía trước hai bước, mở một cánh cửa tủ ẩn trên tường: "Đây là đồ dùng của Guli, dưới cùng là cát vệ sinh và thức ăn cho mèo, ở giữa là các loại thức ăn mèo đóng gói, đồ hộp và cỏ mèo. Những thứ này cho nó ăn ít thôi, mỗi tuần một lần là đủ rồi."
Nhìn thấy đồ dùng của Guli, Giang Cố mới nhớ ra là chưa thấy con mèo đâu: "Guli đâu rồi?"
Tư Hành đáp: "Đem đi tắm rồi, việc tắm cho nó thì em không cần lo, cứ hai ba tháng tắm một lần là được. Khi có thời gian tôi sẽ tự đưa nó đến cửa hàng thú cưng."
Mặc dù phòng khách không nhỏ, nhưng đồ đạc khá ít nên cũng dễ nhìn thấy hết. Trên ban công có nhiều cây xanh, nhưng hầu hết đều là loại không cần chăm sóc kỹ lưỡng - sen đá, phong lan, và vài chậu cây trông hơi lạ nhưng ra hoa rất đẹp.
Tư Hành nói: "Đây là hoa hồng sa mạc, thích khô không thích ẩm, không cần tưới nước thường xuyên. Thường thì dì giúp việc sẽ đến chăm sóc một tuần một lần, những lúc khác không cần quan tâm nhiều. À đúng rồi, cửa ban công em nhớ chú ý một chút, đừng để Guli chạy ra ngoài. Một số cây không thể để mèo cắn, như hoa hồng sa mạc này chẳng hạn, cố gắng tránh để mèo tiếp xúc."
Giang Cố ừm một tiếng, biểu thị đã ghi nhớ.
Ban công nhà Tư Hành là kiểu mở, rất rộng, ngoài một góc bày đầy cây xanh, phía bên kia còn có một bộ bàn ghế kiểu dây leo, Giang Cố có thể tưởng tượng ra cảnh ngồi ở đây hưởng gió ngắm hoàng hôn vào đầu thu sẽ thú vị đến mức nào.
Thấy cậu vịn lan can nhìn xuống, Tư Hành theo bản năng tiến lên hai bước, một tay cũng đặt lên lan can: "Em không sợ độ cao chứ?"
Giang Cố lắc đầu: "Không sợ độ cao, tuy nhìn xuống thế này cũng hơi đáng sợ, nhưng chỉ cần không nhìn chằm chằm xuống dưới thì vẫn ổn."
Tư Hành không để cậu ở ban công lâu. Giữa trưa, mặt trời rất gắt, dễ khiến người ta chóng mặt, nên sau khi đưa cậu ra xem cây cối một lúc thì vào nhà ngay: "Vệ sinh trong nhà không cần làm đâu, dì giúp việc sẽ đến dọn dẹp mỗi tuần một lần. Nhưng vì Guli rụng lông nên không thể đợi đến một tuần mới quét dọn được. Lát nữa em tải một ứng dụng máy hút bụi về, khi nhớ ra thì mở lên quét quét là được."
Tư Hành đã dặn dò tỉ mỉ mọi thứ có thể nghĩ đến: "Còn điều gì tôi chưa nói rõ không?"
Giang Cố: "Em thấy đã rất rõ ràng rồi."
Thật sự rất chi tiết, từ trong ra ngoài, chỉ thiếu mỗi việc nói mật khẩu két sắt. Có thể thấy Tư Hành thực sự là người tỉ mỉ, khó trách lại liệt kê ra nhiều yêu cầu chung sống như vậy.
Trong một môi trường mới, Tư Hành nghĩ nên cho Giang Cố một chút thời gian để tự thích nghi, tránh việc mình ở đây sẽ khiến cậu không thoải mái, nên nói: "Vậy em cứ sắp xếp đồ đạc đi, tôi đi đón Guli về. Bữa tối em tự ăn nhé, trong bếp có sẵn nguyên liệu, em tự nấu tùy ý."
Giang Cố nhìn anh: "Không phải anh đã tan làm rồi sao?"
Tư Hành: "Tối nay có một bữa tiệc rượu, tôi phải đi tham dự."
Sau khi Tư Hành đi khỏi, Giang Cố mới cảm thấy thả lỏng một chút, cậu cũng không vội vàng dọn dẹp đồ đạc, mà trở về phòng mình và ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ đặt cạnh cửa sổ lớn.
Sáng nay cậu đã bắt đầu sắp xếp đồ đạc từ rất sớm, trưa ăn qua loa vài miếng rồi lại vất vả đến tận bây giờ, đã mệt đến mức hơi chóng mặt, chỉ là cố gắng không biểu lộ ra ngoài.
Tư Hành vừa đi, cậu tự nhiên không cần phải cố gắng nữa, về phòng là gục ngay xuống tay vịn ghế sofa để cố lấy lại sức.
Cậu bị bệnh tim bẩm sinh, tuổi càng lớn gánhp càng nặng. Khi hít thở, cậu luôn cảm thấy có một lớp màng vô hình trong lồng ngực cản trở không khí đi vào, cho nên thường xuyên cảm thấy tức ngực và mệt mỏi.
Nghỉ ngơi một lúc lâu cuối cùng cũng đỡ khó chịu hơn, Giang Cố mới mở vali ra, cất số quần áo ít ỏi vào phòng thay đồ, sau đó bắt đầu xếp sách vào kệ sau bàn máy tính từ thấp lên cao.
Khi vừa sắp xếp xong chiếc vali đầu tiên, ở cửa phòng xuất hiện một cái đầu lông xù xinh đẹp, đôi mắt mèo to tròn đang tò mò nhìn cậu chằm chằm.
Giang Cố đặt cuốn sách trong tay xuống, ngồi thẳng xuống sàn, vỗ tay về phía cô mèo nhỏ đang thò đầu ra thò đầu vào kia: "Guli, em tắm xong về rồi à, lại đây ôm một cái nào."
Cô mèo con cũng không sợ người lạ, nó ngẩng cao cái đuôi to của mình, chậm rãi bước vào, rồi áp đầu vào đầu gối của Giang Cố cọ cọ, dáng vẻ đáng yêu khiến người ta muốn tan chảy cả trái tim.
Giang Cố bế Guli lên, lông mèo mượt mà như tơ lụa trong tay cậu, còn toát ra một mùi hương sang trọng dễ chịu, khiến cậu không kìm được mà đắm đuối vuốt ve tận mấy lần.
Nhìn cô mèo con đang kêu meo meo với mình, Giang Cố nâng bàn chân nhỏ hồng hào mềm mại của nó lên, đặt một nụ hôn lên đó.
Tuy con mèo này không phải của cậu, nhưng bốn bỏ lên năm về sau cũng coi như là của cậu cũng được, vì Tư Hành ngày nào cũng phải đi làm, còn cậu thì có thể ở nhà cả ngày. Nghĩ đến việc được ở một nơi thoải mái, lại còn có mèo để vuốt ve, Giang Cố ôm mèo nằm xuống sàn, hạnh phúc đến mức muốn lăn lộn.
Khi Tư Hành đi qua, anh thấy cảnh Giang Cố nằm dưới sàn, con mèo nằm trên người cậu, đang âu yếm cọ đầu vào cằm cậu. Trong thoáng chốc, ánh mắt anh trở nên u ám hơn.
Anh đưa tay gõ cửa, thu hút sự chú ý của người và mèo trong phòng, rồi nói: "Tôi đi đây, có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi."
Giang Cố chống tay xuống sàn ngồi dậy, nhưng không vội đứng lên, vì sợ đứng quá nhanh sẽ bị chóng mặt. Cậu tiện thể ngồi yên đó, rồi nắm lấy chân mèo của Guli vẫy vẫy về phía Tư Hành: "Được, anh đi đường cẩn thận."
Giang Cố không biết rằng, cảnh tượng này đã tạo ra một cú sốc lớn đối với Tư Hành, như thể mọi khao khát đều trở thành hiện thực vậy. Anh sợ rằng nếu ở lại lâu hơn, mọi kiềm chế sẽ sụp đổ, nên vội vàng thu hồi ánh mắt và lùi lại vài bước.
Tuy nhiên, trước khi đi anh vẫn không nhịn được mà dặn dò: "Đừng ngồi dưới sàn, cẩn thận bị lạnh đấy."
Vừa đi ra ngoài, anh vừa nghĩ xem có nên trải thêm vài tấm thảm trong nhà hay không, nhưng rồi lại nghĩ thảm dễ tích tụ bụi bẩn, không tốt cho đường hô hấp.
Giang Cố là người biết nghe lời, cậu gật đầu ừ ừ tỏ ý đã hiểu, rồi từ từ vịn tủ đứng dậy.
Một lúc sau, tiếng đóng cửa vang lên từ phòng khách, Giang Cố nhìn về phía Guli đang nằm trên giường mình, đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc vào đầu nó: "Giờ chỉ còn mình chúng ta trong nhà thôi."
Guli nghiêng đầu cọ vào đầu ngón tay Giang Cố: "Meo~"