Trong nguyên văn, ba mẹ 'Đường Cận' và tính cách của ba mẹ Đường Cận hoàn toàn không giống nhau, tính cách của ba mẹ 'Đường Cận' trong nguyên văn đều thuộc loại nhiệt tình náo nhiệt.
Chẳng qua hiện tại làm cho Đường Cận trợn mắt há hốc mồm không phải thái độ của ba mẹ nguyên bản trước mặt, mà là diện mạo của bọn họ, không ngờ lại giống như đúc ba mẹ trong thế giới kia của Đường Cận!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Cận bây giờ vẫn nhớ rõ cảnh tượng cuối cùng gặp ba mẹ mình.
Đó là một ngày rất bình thường, ngoại trừ trời nhìn âm u, giống như sẽ đổ ập xuống bất cứ lúc nào.
Mẹ Đường Cận vẫn là vẻ mặt lãnh đạm như cũ, nhìn Đường Cận: "Hiện tại trong nhà tuy rằng vẫn có đồ ăn, nhưng không nhiều lắm, mẹ cùng ba con đi ra ngoài một chuyến, con tự mình ở nhà trông nhà."
Ba của Đường Cận nhìn Đường Cận cười dịu dàng: "Tiểu Cận, con ở nhà cẩn thận một chút, đóng cửa sổ lại."
Mẹ Đường Cận gật gật đầu: "Thấy có thứ gì đó tới đây cũng đừng sợ, trực tiếp giết chết!"
Ba Đường Cận nghe vậy bất đắc dĩ cười cười: "Nhưng nhất định phải giữ an toàn cho chính mình."
Sau đó, hai người họ rời đi, cuộc chia tay đó là vĩnh biệt, họ không bao giờ trở lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Cận biết, hai người bọn họ khẳng định đã mất rồi, bằng không bọn họ sẽ không để Đường Cận ở nhà một mình không trở về.
Đường Cận nhìn hai gương mặt quen thuộc trước mắt có chút xuất thần.
Đường Cận kiên trì đọc đi đọc lại cuốn tiểu thuyết "Để tôi yêu anh", ngoại trừ vì xem Chiêm Hành ra còn có một nguyên nhân khác, đó chính là tên của ba mẹ 'Đường Cận' trong truyện cũng giống như tên của ba mẹ cô.
Cô mỗi ngày ngoại trừ xem hết lần này đến lần khác các đoạn về Chiêm Hành ra, còn thường xuyên xem đi xem lại các đoạn về ba mẹ của 'Đường Cận' nguyên bản.
Ba người trong cửa thấy Đường Cận không nói gì nên mở cửa đi ra.
Đường Học Sơn đi tới trước mặt Đường Cận lo lắng nói: "Tiểu Cận, con làm sao vậy? Sao con không nói chuyện?"
Chu Hi lo lắng kéo tay Đường Cận: "Cận Cận, xảy ra chuyện gì?"
Đường Triết cũng lo lắng nhìn Đường Cận: "Em gái, có phải có người ăn hiếp em không? Nói cho anh biết đó là ai, anh sẽ băm hắn ta!"
Đường Cận sững sờ nhìn Đường Triết. Kỳ thật ở thế giới kia cô cũng có một người anh trai, Chẳng qua lúc cô hai tuổi anh trai cô đã bệnh chết.
Anh trai cô lớn hơn cô năm tuổi, khi chết mới bảy tuổi. Chỉ là lúc đó cô còn quá nhỏ, ký ức về anh trai đã rất mơ hồ.
Gia đình cô có một bức ảnh gia đình, tổng cộng bốn người, trong đó có anh trai của cô.
Đường Cận ngơ ngác nhìn Đường Triết. Nếu anh trai cô không chết, nếu anh trai cô ấy đã trưởng thành, chắc chắn cũng giống như chàng trai đẹp trai và ấm áp trước mặt cô?
Chẳng qua anh trai của cô không phải tên Đường Triết, tên là Đường Tông.
Nhưng nếu như anh trai của cô ở đây, khẳng định cũng có hình dạng như trước mặt.
Thật tốt.
Sống lại một lần nữa, bố ở đây, mẹ ở đây, ngay cả anh trai cũng ở đây, thật tốt...
Đường Cận vẫn không nói gì, ba người trước mặt lo lắng muốn chết, đột nhiên Đường Cận liền ôm chặt lấy ba người họ.
Đường Triết ngây người, em gái cao ngạo lạnh lùng của anh ta từ lúc hiểu chuyện có khi nào để cho anh ta ôm? Còn chủ động ôm anh ta như vậy?
Đường Học Sơn và Chu Hi cũng có vẻ mặt không thể tin được.
Đường Cận ôm bọn họ trong chốc lát, sau đó buông bọn họ ra, cười vui vẻ với bọn họ: "Con không sao, chính là, có chút nhớ mọi người..."
Ba người vẻ mặt ngốc nghếch: cách mở cửa của chúng ta không đúng sao?
Chu Hi dẫn đầu phản ứng lại, vẻ mặt vui mừng cùng cảm động nhìn Đường Cận: "Cận Cận, không ngờ Cận Cận của chúng ta chủ động nói nhớ ba ôm ba!"
Đường Triết mang vẻ mặt vừa mừng lại vừa lo: "Hôm nay con không tắm nữa."
Vẻ mặt Đường Học Sơn cũng kinh hãi: "Ba cũng không tắm."
Chu Hi nghe vậy đạp Đường Học Sơn một cước: "Không tắm đừng lên giường!"
Đường Học Sơn: "... Không dám không dám..."
Đường Triết: ......
Đường Cận có chút dở khóc dở cười. Tuy rằng người nhà trước mặt so với người nhà ở thế giới kia tính cách hoàn toàn bất đồng, nhưng cô rất vui, từ giờ phút này trở đi bọn họ chính là người nhà của cô, cô sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt.
Bốn người tiến vào phòng, các bảo mẫu trong nhà đã đem đồ ăn dọn lên bàn, cả nhà chuẩn bị ăn cơm, Đường Cận đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn Đường Học Sơn nói: "Ba, nếu có người gọi điện thoại cho ba, nói muốn xem tất cả video giám sát của biệt thự Minh Hoa tối nay, ba đừng đồng ý, tùy tiện tìm lý do đuổi đi."
Đường Học Sơn nghe vậy sửng sốt. Tuy rằng cảm thấy lời nói của Đường Cận rất kỳ quái, nhưng hôm nay được Đường Cận chủ động ôm một cái, trong lòng đang vui sướng, tất nhiên con gái nói cái gì thì là cái đó.
Đường Học Sơn: "Cứ để ba lo! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Đường Cận nhếch môi, nhìn người nhà trước mặt nói: "Sau này mọi người không cần đặc biệt chờ cơm con nữa, buổi chiều ở trường con đã ăn cơm chú Trương đưa."
Vẻ mặt Chu Hi tươi cười: "Hiện tại áp lực học tập nặng như vậy, con nhất định phải ăn nhiều một chút, dù sao chúng ta cũng không đói, chờ con cùng ăn cũng không sao."
Đường Cận nhìn nụ cười trên mặt Chu Hi có chút không thích ứng. Quả nhiên vẫn nhìn bộ dạng lãnh đạm của khuôn mặt này quen rồi, đột nhiên lấy vẻ mặt tươi cười nhìn cô làm cho cô cảm giác có chút quỷ dị, còn không bằng đánh cô một trận!
Đường Triết gắp cho Đường Cận một con tôm: "Em ơi, em vừa rồi ở cửa không nói lời nào làm anh giật mình, anh còn tưởng em bị người khác ức hiếp."
Đường Cận nhìn con tôm trong chén nhớ tới Chiêm Hành, lại nghĩ đến vừa rồi mình đánh Chiêm Tri Hành một trận nhất thời trên mặt lộ ra ý cười: "Không ai ức hiếp em, chính là không cẩn thận ức hiếp người khác."
Đường Học Sơn nghe vậy yên tâm: "Vậy thì tốt."
Đường Cận: ......
Đang nói, điện thoại di động của Đường Học Sơn vang lên. Đường Học Sơn buông đũa cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, thấy màn hình điện thoại nghi hoặc nói: "Chiêm Sĩ Đức? Trễ thế này ông ta gọi cho mình làm gì?"
Đường Học Sơn nghe máy: "A lô? Chiêm tổng? Trễ thế này rồi có chuyện gì không?"
Đường Cận cúi đầu yên lặng ăn tôm, nhưng lỗ tai lặng lẽ dựng thẳng lên nghe Chiêm Sĩ Đức ở đầu bên kia điện thoại nói điều gì.
"Đường tổng, trễ như vậy quả thật có chút quấy rầy, nhưng có chuyện rất gấp. Anh có thể đưa camera giám sát của biệt thự Minh Hoa tối nay đến nhà tôi được không?"
Đường Học Sơn nghe xong lời của Chiêm Sĩ Đức sửng sốt, lập tức nghĩ đến lời Đường Cận vừa rồi nói, nhìn Đường Cận một cái.
Đường Cận mang bộ dạng ngoan ngoãn ăn cơm.
Đường Học Sơn thu hồi tầm mắt: "Làm sao vậy Chiêm tổng? Có chuyện gì không? Tại sao đột nhiên cần camera giám sát?"
Chiêm Sĩ Đức bên kia điện thoại hiển nhiên cũng cảm thấy buổi tối hỏi người khác lấy camera giám sát có chút kỳ quái, nhưng chuyện con trai mình bị đánh một trận không minh bạch có chút quá mất mặt, khó có thể mở miệng.
"Cũng không có gì, chính là... Một người bảo mẫu trong gia đình tôi đã bị một người ta đánh, nhưng cô ấy không nhìn thấy ai đã đánh mình. Ở biệt thự Minh Hoa vậy mà có người dám đánh người không kiêng nể gì, chuyện này quá mức ác liệt! Vì vậy, tôi muốn xem camera giám sát."
Đường Học Sơn hiển nhiên không tin lý do của Chiêm Sĩ Đức, nhưng nếu người ta không muốn nói ông ta cũng không tiện hỏi rõ.
Đường Học Sơn xin lỗi cười cười: "Chiêm tổng, nói đến thật đúng là không khéo, đúng lúc camera giám sát của biệt thự Minh Hoa chúng tôi hôm nay đều sửa chữa, camera giám sát cả ngày hôm nay sợ là đều không điều được. Chuyện đánh người quả thật ác liệt, nói đi nói lại vẫn là biệt thự Minh Hoa chúng tôi an ninh không nghiêm, kính xin Chiêm tổng lượng thứ nhiều hơn."
Kế tiếp Đường Học Sơn và Chiêm Sĩ Đức khách sáo với nhau một phen, lại thương mại thổi phồng lẫn nhau một chút, chuyện camera giám sát xem như đã kéo qua một bên.
Đường Học Sơn cúp điện thoại đặt điện thoại di động lên bàn, kỳ quái nhìn Đường Cận: "Tiểu Cận, vừa rồi con nói có người muốn xem camera giám sát, nói chính là Chiêm Sĩ Đức sao?"
Đường Cận dùng đũa chọc tôm trong chén có chút do dự.
Chuyện đánh Chiêm Tri Hành có nên nói ra hay không? Nếu nói ra còn phải nói ra lý do vì sao đánh người chứ nhỉ?
Đường Cận đang nghĩ nên nói như thế nào đây, Chu Hi và Đường Triết đều nghi hoặc nhìn Đường Học Sơn hỏi ông ta có chuyện gì thế.
Đường Học Sơn lặp lại lời vừa rồi trong điện thoại của Chiêm Sĩ Đức, Đường Triết kỳ quái nói: "Bảo mẫu nhà Chiêm Sĩ Đức bị người ta đánh? Bị đánh ở cửa nhà à?"
Đường Cận: ... Tên Chiêm Tri Hành kia, còn không bằng bảo mẫu.
Chu Hi buông đũa xuống nói: "Hẳn là không phải bị người ta đánh ở trước cửa nhà của ông ta đâu? Biệt thự Minh Hoa chúng ta tuy rằng có hệ thống giám sát riêng, nhưng người ở Minh Hoa có nhà nào không tự mình lắp đặt camera giám sát khác?"
Đường Triết gật gật đầu: "Đúng vậy, nếu như bị đánh ở trước cửa nhà ông ta trực tiếp điều giám sát nhà mình xem là được rồi, còn muốn toàn bộ camera giám sát biệt thự Minh Hoa làm gì?"
Đường Học Sơn nhìn Đường Cận vẫn trầm mặc không nói, cẩn thận nói: "Tiểu Cận, bảo mẫu nhà họ Chiêm... Không phải là do con đánh chứ?"
Chu Hi và Đường Triết nghe Đường Học Sơn nói xong đều sửng sốt, lập tức nghĩ đến Đường Cận vừa rồi không ngồi xe nhà mình trở về, để cho tài xế trở về trước, khoảng thời gian đó không biết cô đã làm gì.
Rất có thể là đi đánh người!
Đường Triết vỗ bàn đứng lên, nhìn Đường Cận sốt ruột nói: "Tiểu Cận! Có phải người bảo mẫu đó đã bắt nạt em không?"
Chu Hi cũng vẻ mặt lo lắng: "Tiểu Cận, con không sao chứ?"
Đường Cận: ......
Đường Cận buông đũa trong tay xuống nhìn ba người đang mang vẻ mặt lo lắng trước mặt mở miệng nói: "Không... Con không đánh bảo mẫu, con... Đánh Chiêm Tri Hành..."
Ba người nghe vậy vẻ mặt đều sững sờ, khuôn mặt Chu Hi mù tịt mở miệng hỏi: "Chiêm Tri Hành... Đó là ai vậy?"
Đường Triết cẩn thận suy nghĩ tìm tòi trong trí nhớ một chút, lại ngồi xuống vỗ tay nói: "Con nhớ ra rồi, con trai út của Chiêm Sĩ Đức hình như chính là Chiêm Tri Hành."
Đường Học Sơn gật gật đầu: "Thì ra là con trai ông ta bị đánh, ta đã nói loại người như Chiêm Sĩ Đức làm sao có thể hảo tâm giúp bảo mẫu nhà ông ta lấy camera giám sát chứ."
Chu Hi cau mày nhìn Đường Cận: "Tiểu Cận, vì sao con lại đánh Chiêm Tri Hành? Có phải cậu ta bắt nạt con không?"
Chu Hi vừa nói ra lời này, Đường Học Sơn và Đường Triết đều có vẻ mặt khiếp sợ: "Cái gì? Chiêm Tri Hành bắt nạt tiểu Cận?"
Đường Cận: ... Đây là điểm mấu chốt à? Sao lúc nào cũng nghĩ tôi bị bắt nạt...
Đường Triết lại vỗ bàn đứng lên tức giận nói: "Chiêm Tri Hành dám bắt nạt em gái tôi? Tôi cũng phải đánh hắn một trận!"
Đường Cận vội vàng xua tay nói: "Không có không có, bình tĩnh bình tĩnh, em không bị hắn bắt nạt, ngược lại... Hắn ta bị em đánh không nhẹ."
Ba người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."
Đường Cận: ......
Đường Học Sơn biết con gái nhà mình không bị bắt nạt thì yên tâm, lúc này mới nhớ tới hỏi tại sao đánh người!
"Tiểu Cận, tại sao con lại đánh cậu ta?"
Đường Cận suy nghĩ một chút, nghĩ đến chuyện tự học tối nay Chiêm Tri Hành muốn thổ lộ với cô, nhất thời nảy ra sáng kiến.
Đường Cận làm ra vẻ mặt nghiêm trọng mở miệng nói: "Chiêm Tri Hành... Muốn theo đuổi con."
Ba người vừa nghe vẻ mặt nhất thời trống rỗng, vẫn là Đường Triết nổ tung trước, cũng không đập bàn nữa, trực tiếp đứng lên, thiếu chút nữa làm đổ ghế.
Đường Triết kêu lên: "Cái gì!? Tên khốn kiếp đó muốn theo đuổi em!?"
Đường Triết không vỗ bàn nữa, đổi lại Đường Học Sơn vẻ mặt phẫn nộ vỗ bàn nói: "Hắn muốn cuỗm đi khuê nữ của tôi!?"
Chu Hi vẻ mặt tức giận: "Há có lý này!"