Chiêm Tri Hành một mình ôm một bó hoa hồng lớn đi trên đường.

Vừa rồi ở trong phòng học, sau khi anh ta thâm tình hát xong, cho người bật đèn trong phòng học, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt cảm động của Đường Cận nhìn anh ta, kết quả nơi đó không có ai cả, sớm đã không còn bóng dáng của Đường Cận.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh ta chỉ có thể cầm hoa nhanh chóng đi nhà họ Đường tìm Đường Cận, thổ lộ một lần nữa. Khẳng định là vừa rồi đèn trong phòng học tắt, Đường Cận không nhìn thấy anh ta ở đâu, không biết anh ta muốn thổ lộ với cô, cho nên cô mới về nhà trước.

Chiêm Tri Hành tự nghĩ, đang đi về phía trước, đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người anh ta đã bị một thứ gì đó bao trùm đầu.

Sau đó chính là những nắm đấm ùn ùn kéo đến, một quyền rồi một quyền hung hăng nện lên người anh ta, anh ta trực tiếp bị nện ngã xuống đất.

Sức lực của người nọ quá lớn, anh ta còn bị người nọ cưỡi trên người, mà muốn cử động cũng không cử động được, chỉ có thể yên lặng nhận lấy nắm đấm ùn ùn không ngừng.

Có một cú đấm vừa vặn đập vào miệng anh ta, đau đến nỗi anh ta hét lên: "Mẹ nó! Fuck! Con mẹ nó mày là ai vậy? Dám đánh tao! Con mẹ nó có gan đừng che tầm mắt của tao, xem tao có đánh chết mày không!"

Chiêm Tri Hành càng hung dữ, nắm đấm của người nọ lại càng nặng, đánh anh ta nói không nên lời.

"Tha mạng, tha, tha mạng! Anh, anh là ai? Tôi, đưa tiền cho anh! Đừng, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!" Chiêm Tri Hành bị đập đau đớn không chịu nổi, cầu xin tha thứ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người nọ chính là không hé răng một tiếng, một nắm đấm rồi một nắm đấm dùng sức nện ở trên người anh ta, đánh anh ta đến sắp tắt thở.

Cuối cùng, Chiêm Tri Hành cảm giác người nọ đã dừng đánh đập, cũng từ trên người anh ta đi xuống, anh ta vội vàng đem đồ phủ lên mình xốc ra, chỉ thấy bên cạnh không có một bóng người nào có bóng dáng ai? Kẻ đánh người đó đã sớm bỏ chạy!

Chiêm Tri Hành nhe răng trợn mắt đứng dậy, bị đập toàn thân đều đau, vừa rồi còn có một quyền nện vào miệng anh ta, anh ta cảm giác trong miệng bây giờ đều là mùi máu tươi, đau chết được, may mà răng không bị nện rụng ra.

Chiêm Tri Hành nhổ một ngụm, phun ra một ngụm máu, nhìn bốn phía. Kết quả vừa nhìn càng tức giận, cái chỗ này vừa vặn là một góc chết của camera giám sát, cho dù điều giám sát cũng không nhìn thấy ai đánh anh ta.

Bó hoa hồng chuẩn bị dùng để tỏ tình cũng bị đánh rơi rớt hết, đáng thương nằm trên mặt đất.

Chiêm Tri Hành toàn thân đau đến chết, bị đánh một trận còn không biết đối phương là ai, làm cho anh ta tức giận, xả giận vào bông hồng trên mặt đất, hung hăng đá một cước, sau đó khập khiễng đi về nhà.

............

Đường Cận trên đường đi về nhà tâm tình vô cùng tốt, còn ngâm nga bài hát.

Trận đánh vừa rồi thật sự là quá sảng khoái! Cô thiếu chút nữa vỗ tay hô to!

Cũng may thân thể nguyên bản này rất có lực, không hề gây trở ngại cho cô, có thể hoàn mỹ sử dụng sức mạnh trước kia mà cô luyện ra ở mạt thế!

Nghĩ đến vừa rồi Chiêm Tri Hành bị đánh khóc kêu cầu xin tha thứ, tâm tình cô cực kỳ sảng khoái! Ai bảo anh ta ăn hiếp Chiêm Hành của cô?

Tuy rằng cô không thể công khai đánh Chiêm Tri Hành, nhưng cô có thể sau lưng đánh lén anh ta!

Đường Cận trên đường đi ngâm nga ca hát, tránh né camera giám sát dựa theo địa chỉ nhận hàng chuyển phát nhanh trong điện thoại di động của nguyên bản đi về nhà.

.........

Chiêm Tri Hành về đến nhà tức giận đá nát bình hoa ở cửa.

Trong phòng có vợ chồng Chiêm thị và Chiêm Hành, bọn họ bị tiếng bình hoa vỡ vụn làm hoảng sợ, đều đi tới.

Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân vừa nhìn thấy Chiêm Tri Hành sợ tới mức hô một tiếng: "Trời ạ! Có chuyện gì với con vậy?"

Khóe miệng Chiêm Tri Hành sưng cao lên, mắt phải có một mảng bầm tím, vừa nhìn đã biết là bị người ta đánh.

Chiêm Hành cũng có chút kinh ngạc nhìn vết thương trên mặt Chiêm Tri Hành, sau đó nhìn thấy tấm thảm Chiêm Tri Hành đang ôm trong ngực sững sờ cả người.

Phương Vân đau lòng đi đến bên cạnh Chiêm Tri Hành: "Trời ơi, con bị ai đánh? Ai dám đánh con chứ?"

Chiêm Tri Hành bị bịt kín đánh một trận, đang tức giận, hung hăng ném cái thảm trong ngực xuống đất, giận dữ nói: "Mẹ nó, con cũng không biết là ai muốn chết! Con đang đi trên đường thì bị thứ này bịt kín đầu, ngay cả người cũng không thấy rõ là ai, đã bị đánh một trận!"

Chiêm Sĩ Đức dặn dò bảo mẫu ở một bên nhanh đi lấy rương thuốc, sau đó nhíu mày nói: "Gần đây con có gây chuyện gì không? Nếu không làm sao có người đánh con? Còn lựa chọn thủ đoạn đen tối như vậy?"

Chiêm Tri Hành ôm khóe miệng đang sưng cao lên, giận dữ nói: "Gần đây con căn bản không gây chuyện, ai biết là tên thần kinh nào, một câu cũng không nói, cứ liên tục đánh, xuống tay rất nặng. Con cảm giác hắn chính là muốn đập vào miệng con, cũng may con thông minh vẫn luôn cúi đầu che mặt, bằng không trên mặt không chỉ có tổn thương những thứ này."

Mặt Phương Vân tức giận đỏ lên, đau lòng ôm Chiêm Tri Hành: "Con trai của mẹ, tên thần kinh nào đánh con trai của mẹ! Con trai, hay là chúng ta đến bệnh viện khám đi?"

Chiêm Tri Hành lắc đầu: "Không nghiêm trọng như vậy, hắn chính là xuống tay nặng. Vừa rồi con xem trên đường đi rồi, không để lại trên người con một chút vết thương, nhưng đau thì rất đau! Mẹ kiếp, tên đó thật âm độc!"

Chiêm Hành nghe Chiêm Tri Hành trầm mặc không nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tấm chăn trên mặt đất.

Chiêm Sĩ Đức tức giận nói: "Ở trong biệt thự Minh Hoa lại còn dám ngang ngược tùy tiện đánh người như vậy? Ba sai người đi điều camera giám sát, tra ra được nhất định phải để hắn vào tù!"

Chiêm Hành nghe vậy đôi tay đang vịu tay cầm xe lăn siết chặt, đôi môi mỏng hơi mím lại, khẽ nhíu mày.

Chiêm Tri Hành nói, "Vô dụng, nếu hắn có thể nghĩ đến dùng phương thức đen tối như vậy đánh con, chẳng lẽ chưa suy xét qua camera giám sát sao? Lúc nãy con xem rồi, nơi đó chính là một góc chết của camera giám sát, cái gì cũng không quay được!"

Chiêm Hành nghe xong lời của Chiêm Tri Hành tay buông lỏng một chút, lông mày cũng giãn ra, vô ý thức nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Phương Vân đau lòng nhìn Chiêm Tri Hành: "Sau này con nhất định phải ngồi xe về nhà, ngồi xe đi ra ngoài! Một chút nữa sắp xếp thêm cho con hai vệ sĩ, con phải bảo vệ tốt bản thân!"

Chiêm Sĩ Đức nghe vậy gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra nói: "Lần này coi như hắn may mắn, bây giờ ba sẽ gọi điện thoại cho thư ký, bảo anh ta điều hai vệ sĩ tới đây cho con, sau này con đi đâu cũng phải dẫn theo."

Chiêm Tri Hành nghe vậy không kiên nhẫn đi vào phòng khách, vừa đi vừa oán giận: "Con không cần vệ sĩ, giống như theo dõi con vậy, phiền chết!"

Phương Vân đi theo phía sau Chiêm Tri Hành, dịu dàng khuyên Chiêm Tri Hành phải nghe lời, đi theo Chiêm Tri Hành vào phòng khách.

Chiêm Sĩ Đức gọi điện thoại xong kêu bảo mẫu bên cạnh ném thảm trên mặt đất ra ngoài, sau đó cũng vội vàng đi vào phòng khách, từ đầu đến cuối không ai liếc mắt nhìn Chiêm Hành ở một bên, tựa như không có người này.

Chiêm Hành một mình ngồi ở vị trí cũ nhìn tấm thảm đó sững người. Bảo mẫu nghe xong lời dặn của Chiêm Sĩ Đức cầm chăn lên định đi ra ngoài, bị Chiêm Hành gọi lại.

Chiêm Hành yết hầu lay động một chút, nói: "Thảm này... Đưa nó cho tôi."

Bảo mẫu thấy Chiêm Hành muốn tấm thảm này, đỡ cho bà ta lại đi ra ngoài ném rác, nên vui mừng đưa cho Chiêm Hành.

Chiêm Hành đặt thảm lên người, sau đó xoay xe lăn trở về phòng.

Phòng của anh ở tầng trệt vì anh không thuận tiện khi lên lầu.

Anh mở cửa phòng đi vào, sau đó đóng cửa phòng lại, ngăn cách cảnh tượng náo nhiệt của phòng khách ở bên ngoài cánh cửa này.

Chiêm Hành cúi đầu nhìn tấm thảm màu vàng hoa văn trắng. Màu sắc giống nhau, hoa văn giống nhau, là cùng một tấm.

Tay phải Chiêm Hành nhẹ nhàng đặt trên thảm, kết cấu thảm mềm mại, sờ vô cùng thoải mái.

Chiêm Hành đang sờ thì nghĩ đến khuôn mặt tươi cười sáng lạn kia, trong mắt không khỏi hiện ra một tia ý cười.

Lại nghĩ đến bộ dạng buồn cười vừa rồi của Chiêm Tri Hành khi bị đánh, ý cười trong mắt càng sâu, ngay cả khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

Ngoài cửa dường như còn có thể nghe thấy âm thanh của Chiêm Sĩ Đức, nói cho dù nơi đó là góc chết của camera giám sát, ông ta cũng phải gọi điện thoại cho Đường tổng của tập đoàn Đường thị kêu người cho ông ta xem camera giám sát.

Chiêm Hành nghe thấy cũng không lo lắng. Biệt thự Minh Hoa là sản nghiệp của nhà họ Đường, lúc cô đánh người đã nghĩ đến việc tránh camera giám sát, như vậy sau này chuyện Chiêm Sĩ Đức muốn kiểm tra camera giám sát khẳng định cô cũng nghĩ đến.

Sản nghiệp trong nhà mình, camera giám sát cho người khác xem hay không chẳng phải chỉ là một câu nói?

Chiêm Hành sờ sờ nhìn tấm thảm trên đùi. Nhìn bộ dạng cô yếu đuối như vậy sao lại có sức lực lớn như thế? Lại đánh Chiêm Tri Hành người đàn ông cao 1m8 không có cơ hội đánh trả.

Quả nhiên, lời đồn gì đó căn bản không thể tin. Nếu cô đã động thủ đánh Chiêm Tri Hành, có phải đại diện rằng cô không thích Chiêm Tri Hành hay không?

Chiêm Hành nhìn một tấm chăn trong lòng nổi lên hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ.

...............

Đường Cận dựa theo địa chỉ chuyển phát nhanh trong điện thoại tìm được nhà họ Đường, sau đó ấn chuông cửa.

Cửa rất nhanh được người khác mở ra, trong khoảng khắc cửa mở ra lộ ra ba cái đầu người, khiến Đường Cận hoảng sợ.

Nếu nơi này là mạt thế, đột nhiên xuất hiện ba cái đầu người, cô khẳng định sẽ vung mạnh vũ khí chuẩn bị chém qua bất cứ lúc nào.

Ba đầu người đó từ trên xuống dưới đều nằm sấp trong khe cửa, hai nam một nữ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Đường Cận.

Cái đầu ở giữa là một người phụ nữ, nhìn có vẻ ba bốn mươi tuổi, bộ dạng rất đẹp, hầu như không nhìn thấy nếp nhăn trên mặt, bà ta lo lắng nhìn Đường Cận: "Tiểu Cận, tan học không về nhà, con đi đâu vậy? Làm chúng tôi lo lắng chết đi được!"

Cái đầu phía dưới là một người đàn ông nhìn qua khoảng hai mươi mấy tuổi, dáng vẻ rất đẹp trai, cũng là vẻ mặt lo lắng nhìn Đường Cận: "Em gái, em là con gái, buổi tối đừng chạy lung tung, lỡ như đụng phải người xấu thì làm sao bây giờ?"

Cái đầu trên cùng cũng nói: "Đúng rồi, mẹ và anh con nói đúng!"

Ba cái đầu này... Ba người, đều là người nhà của Đường Cận, ba mẹ còn có anh trai.

Trong nguyên văn người nhà 'Đường Cận' đều rất sủng ái 'Đường Cận', đặc biệt là anh trai của 'Đường Cận', có xu hướng yêu thích em gái.

Bởi vì 'Đường Cận' rất được sủng ái, ít nhiều có chút tính cách đại tiểu thư, nhưng cô ta thích cao ngạo lạnh lùng hơn một chút, cho nên bình thường cũng không nhìn thấy tính cách đại tiểu thư của cô ta, nhưng cô ta chính là thích để cho người ta đều vây quanh mình, thích người khác đều đi theo phía sau cô ta đoán tâm tư của cô ta, không thích tự mình nói.

Trong nguyên văn 'Đường Cận' ngay cả khi đối mặt với người nhà cũng rất lạnh lùng, bình thường đều là thái độ lãnh đạm. Tuy bên ngoài cô ta lạnh lùng nhàn nhạt, kỳ thật trong lòng rất hưởng thụ cái cách trong nhà đối với cô ta ngoan ngoãn phục tùng chuyện gì cũng nghĩ đến cô ta.

Chẳng qua tính cách của Đường Cận hoàn toàn không giống với 'Đường Cận' trong sách.

'Đường Cận' trong sách chính là một đại tiểu thư, ra vẻ cao ngạo lạnh lùng, thiết lập bản thân đi theo hướng cao ngạo lạnh lùng. Mà Đường Cận tính cách thật sự có chút lãnh đạm, thích thanh tịnh.

Kỳ thật trước kia Đường Cận ở thế giới đó gia cảnh cũng không tệ, cha là giáo sư đại học, mẹ là quán chủ võ quán.

Mẹ Đường Cận thuộc loại tính cách tùy tiện, bộ dạng nhìn rất cao lãnh, lúc không cười cảm giác có chút hung dữ, hơn nữa có đôi khi còn chửi thề.

Mà ba Đường Cận là một người đọc sách, khí chất nho nhã, nói chuyện cũng hào hoa phong nhã, đối với Đường Cận chu đáo hơn nhiều, tính tình cũng nhu nhược hơn một chút.

Mẹ Đường Cận từ nhỏ đã lôi Đường Cận đi luyện võ, hoàn toàn không coi Đường Cận là con gái, đối với cô không có dịu dàng và cẩn thận như người mẹ khác.

Mà cha của Đường Cận biết cách an ủi con gái khi con gái luyện công bị thương, bôi thuốc cho con gái, cùng cô nói những lời tri kỷ.

Hai người bọn họ một người cực cứng rắn, một người cực nhu hoà, Chẳng qua tính tình Đường Cận lại không theo bất kỳ người nào trong hai người bọn họ. Tính cách của Đường Cận vừa khéo thuộc về vị trí ở giữa.

Nếu bạn nói lúc cô ấy không cười, bề ngoài thoạt nhìn rất khó chọc, giống như mẹ cô ấy nhìn có chút hung dữ, nhưng cô ấy lại không lạnh lùng như bề ngoài. Chính là nhìn thấy đối với người khác lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng lúc cô ấy đối mặt với người cô ấy để ý lại không hề lãnh đạm.

Vậy nếu bạn nói cô ấy dịu dàng như cha cô ấy? Nhưng nếu người khác ăn hiếp cô ấy, vậy cô ấy có thể mặt không đổi sắc tay không đánh đổ đối phương khiến bạn tâm phục khẩu phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play