Khi một người cô độc lạnh lùng quen rồi, cho dù bên ngoài đối với anh vẫn không ngừng có ác ý và thương tổn, nhưng anh cũng sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, càng sẽ không để ý, chỉ biết lặng lẽ tiếp nhận.
Anh sợ chính là ánh sáng và sự ấm áp đột ngột.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì ánh sáng và sự ấm áp đó là những thứ anh không có, anh cũng không thể không thừa nhận đó là điều anh luôn muốn, mong muốn xa vời trong giấc mơ.
Anh sợ sau khi có được, ánh sáng và sự ấm áp đó sẽ biến mất, sẽ lộ ra bộ mặt thật phía sau, sau đó hoàn toàn thay đổi, biến mất hầu như không còn, đâm mạnh vào trong trái tim anh.
Nếu thật sự như vậy, còn không bằng ngay từ đầu đừng để anh tiếp xúc với ánh sáng và sự ấm áp đó, để cho anh một mình tiếp tục cô độc lạnh lẽnh, để cho anh một mình bốc mùi thối rữa, ở lại trong thế giới của mình.
Như vậy cho dù anh sẽ khó chịu, trái tim sẽ đau, nhưng cũng có thể chịu đựng kiên trì, dẫu sao từ trước cho tới nay anh chính là sống như vậy, sớm đã tê liệt rồi.
Chỉ sợ sau khi trải qua sự ấm áp và tốt đẹp lại một lần nữa rơi vào cô độc và tối tăm, làm cho anh hiểu được người tàn phế như anh không xứng được yêu, như vậy, đến lúc đó, anh sợ anh thật sự sẽ chịu không nổi.
Chiêm Hành giương mắt nhìn Đường Cận, hơi há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra.
Đường Cận lấy chén canh của Chiêm Hành, lại rót cho Chiêm Hành thêm một chén canh gà, nói: "Uống nhiều một chút, như vậy trong người sẽ không thấy lạnh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiêm Hành nhận lấy chén rủ mắt uống canh gà, không nói gì.
Canh gà này rất ngon, sau khi uống toàn thân trở nên nóng rực, làm cho anh có chút say đắm.
Khoan hẳn nói, cứ như vậy đi. Dù sao chờ qua đêm nay cô sẽ là bạn gái chính thức của Chiêm Tri Hành, đến lúc đó sau khi cô nghe Chiêm Tri Hành đánh giá anh, nhất định sẽ không muốn liên quan đến mình nữa.
Tạm thời cứ như vậy đi, canh gà, rất ngon...
Chờ Đường Cận và Chiêm Hành ăn cơm xong, Đường Cận thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng học giao giỏ cơm cho chú Trương.
Bảo chú Trương buổi tối tan học đến giờ cơm vẫn đưa cơm tới, giống như vậy hai bộ đồ ăn.
Chú Trương đối với chuyện này không hỏi nhiều, chỉ gật đầu cười đáp ứng.
Sau khi chú Trương đi rồi, Đường Cận nhìn thấy có bạn học ăn cơm xong lục tục trở về, Giản An An trở về trong tay mang theo một phần cơm.
Giản An An gặp được Đường Cận hơi ngẩn ra, sau đó rất nhanh trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết: "Cận Cận, cậu làm gì bên ngoài lớp học vậy? Bên ngoài trời lạnh, mau vào đi."
Đường Cận nhìn cơm trong tay Giản An An, hẳn là cơm đĩa, làm sao ngon hơn cơm của cô.
Đường Cận nhếch môi nhìn Giản An An: "Cơm này là cậu mang cho tớ sao?"
Giản An An sửng sốt, trên mặt có chút xấu hổ: "Cậu... Cậu không phải nói có người trong nhà đưa cơm cho cậu sao, cậu vẫn chưa ăn à?"
Đường Cận cố ý, cô đương nhiên biết cơm này của Giản An An không phải mang đến cho cô, cơm này là Giản An An mang đến cho Chiêm Hành.
Trong nguyên văn, kiếp trước Giản An An và 'Đường Cận' đi ăn cơm, lúc ấy cô ta nghe thấy tin tức, nói buổi tự học tối Chiêm Tri Hành có thể sẽ thổ lộ với 'Đường Cận', sau đó lúc ăn cơm cô ta nói bóng nói gió đã biết tâm ý của 'Đường Cận' đối với Chiêm Tri Hành, 'Đường Cận' chuẩn bị chờ khi Chiêm Tri Hành tỏ tình thì đồng ý quen Chiêm Tri Hành.
Giản An An An hoảng hốt, tâm tư vốn định chủ động tiếp cận Chiêm Hành còn có chút lung lay bất định, sau khi nghe những lời này của 'Đường Cận', cô ta lập tức hạ quyết tâm tiếp cận Chiêm Hành, sau đó đợi ăn cơm xong ở căn tin bèn thuận tiện mua cho Chiêm Hành một phần cơm, tiền vẫn là 'Đường Cận' người ta trả.
Đường Cận nhìn cơm trong tay Giản An An, nhớ lại nguyên văn xong, trong lòng cười nhạo.
Cô cũng không phải là 'Đường Cận' nguyên bản, không phải là bạn thân của Giản An An, cho nên hôm nay cô không đi ăn cơm với Giản An An, phần cơm này khẳng định là Giản An An tự mình lấy tiền mua?
Chẳng qua đáng tiếc, cô đã cho Chiêm Hành ăn no, sợ là bụng của Chiêm Hành không còn chỗ ăn cơm của Giản An An.
Giản An An thấy Đường Cận vẫn nhìn cơm trong tay mình, cho rằng Đường Cận thật sự muốn ăn phần cơm này, không khỏi có chút lo lắng.
Trường học gọi đồ ăn riêng đều rất đắt tiền, phần cơm này cô ta còn đặt biệt yêu cầu đầu bếp căn tin làm, toàn thêm thức ăn và thịt, càng đắt hơn, làm ra cũng tốn không ít thời gian.
Nếu Đường Cận thật sự muốn ăn phần cơm này thì làm sao bây giờ? Cô ta nào còn có thời gian để người ta làm một phần nữa?
Giản An An trong lòng có chút thấp thỏm.
Đường Cận thu hồi ánh mắt không nhìn Giản An An nữa, thản nhiên nói: "Tớ đã ăn cơm xong rồi, vừa rồi trêu cậu đấy. Bây giờ tớ đã ăn rất no, không thể ăn bất cứ gì khác."
Giản An An nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Thật không? Tớ tưởng cậu thực sự chưa ăn cơm nữa, đang muốn đưa cơm cho cậu, hóa ra cậu đã ăn rồi."
Đường Cận không muốn ở đây nói nhảm với Giản An An, bên ngoài còn đang rất lạnh.
Đường Cận trực tiếp không để ý tới Giản An An, mở cửa phòng học đi vào trong, đi thẳng đến vị trí của mình ngồi xuống.
Giản An An nhìn Đường Cận lại trở về bộ dạng lạnh lùng nhàn nhạt, trong lòng có chút nghi hoặc.
Kiếp trước thời gian này quan hệ của Đường Cận và cô vẫn rất tốt, dường như muốn lúc nào cũng dính nhau ở cùng một chỗ với nhau, rất tín nhiệm cô, cái gì cũng nói với cô, không có gì không chia sẻ được. Tuy rằng Đường Cận đối với người khác đều là bộ dạng lạnh lùng thản nhiên, nhưng cho tới bây giờ chưa từng đối xử với cô như vậy, chẳng lẽ là bởi vì cô sống lại, cho nên mới có biến hóa sao?
Giản An An lo lắng. Nếu Đường Cận vẫn lãnh đạm với cô như vậy, làm sao cô có thể tiếp cận Đường Cận với thân phận bạn thân tốt được? Còn làm sao tiếp tục đạt được tín nhiệm của Đường Cận? Còn làm sao để Đường Cận tiếp tục không đề phòng cô ta, không có gì không chia sẻ được?
Nếu như vậy cô ta phải báo thù thế nào!
Ánh mắt Giản An An lóe lên, tay nắm chặt túi xách trong tay, sau đó hít sâu một chút để làm cho mình tỉnh táo lại.
Hiện tại cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là trước tiên cô ta phải nhanh chóng nắm chặt người đó. Chỉ cần nắm chắc anh, như vậy tương lai cô ta sẽ có một chỗ dựa lớn nhất!
Giản An An mở cửa đi vào phòng học, đi về phía hàng cuối cùng.
Đường Cận ngồi ở vị trí của mình xoay người nhìn về phía sau, nhìn nhất cử nhất động của Giản An An.
Giản An An nhìn chăm chú vào Chiêm Hành ở hàng cuối cùng, trái tim không khỏi đập mạnh.
Khuôn mặt Chiêm Hành tuấn mỹ, khí chất xuất trần nổi bật. Nếu như không phải bởi vì đôi chân kia, vị trí nam hoa khôi trong trường tuyệt đối không tới phiên Chiêm Tri Hành.
Giản An An nhìn Chiêm Hành, người đàn ông này tương lai sẽ là người đàn ông giàu có và quyền thế nhất thành phố Minh. Tất cả quý nữ danh môn ở thành phố Minh đều ước gì có thể gả cho anh, nhưng kiếp trước anh lại đối với cô ta rễ tình đâm sâu... Nghĩ tới đây trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy có chút đắc ý và kích động.
Cô ta vẫn nhớ rõ kiếp trước, anh liều lĩnh đem xe của mình chắn ngang giữa chiếc xe gào thét đâm tới cô ta, vì cô ta, đôi chân vừa mới bình phục không lâu của anh bị tàn phế hoàn toàn.
Kiếp trước cô ta thật sự là mù mắt, sao lại bị tên cặn bã Chiêm Tri Hành kia mê mẩn, phụ bạc một người đàn ông hoàn mỹ như Chiêm Hành?
Cũng may ông trời cho cô ta một cơ hội làm lại từ đầu, đời này cô ta nhất định sẽ không phụ lòng anh.
Cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Chiêm Tri Hành và Đường Cận, đoạt lại những thứ kiếp trước bọn họ nợ cô ta, không để cho bọn họ dễ sống!
Cô ta sẽ giúp Chiêm Hành đoạt tập đoàn Chiêm thị cho anh, để Chiêm Hành có được tập đoàn Chiêm thị, bởi vì hai vợ chồng Chiêm thị không xứng!
Kiếp trước khi cô ta sảy thai ở bệnh viện, vợ chồng Chiêm thị từ đầu đến cuối chưa từng đi thăm cô ta một lần, đôi vợ chồng kia thật sự là ác độc, biết Chiêm Tri Hành ngoại tình với Đường Cận nhưng cái gì cũng không nói!
Loại người này, cô ta sẽ không để cho bọn họ dễ chịu, cô ta sẽ cướp đi tất cả những thứ của bọn họ, để cho bọn họ sống không bằng chết!
Trong mắt Giản An An có độc ác và tia sáng, sau đó thu lại tâm thần, đi tới trước mặt Chiêm Hành, lập tức biến thành một bộ dạng khác.
Khuôn mặt Giản An An hơi có chút đỏ hồng, mặt ngượng ngùng nhìn Chiêm Hành, đôi mắt nhu tình như nước, âm thanh cũng có chút mềm nhũn: "Bạn học Chiêm Hành, tôi thấy hôm nay bạn không đi căn tin ăn cơm, đặc biệt mang về cho bạn một phần, cơm vẫn còn nóng bạn ăn đi."
Chiêm Hành đang đọc sách trong tay, nghe vậy ngẩng đầu lên, hơi ngẩn ra.
Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao ai cũng chạy tới đưa cơm cho anh ăn? Hôm nay là ngày Cá tháng Tư?
Chẳng qua anh bây giờ rất no, uống mấy chén canh gà, hơn nữa ăn không ít cơm, anh bây giờ không thể ăn cái gì được nữa.
Chiêm Hành nhìn Giản An An một cái, đôi mắt vẫn vô cùng lạnh nhạt, thành thật nói: "Thật ngại quá, tôi đã ăn rồi, cám ơn ý tốt của bạn."
Giản An An nghe vậy có chút bất ngờ.
Cô ta biết, Chiêm Hành người này không biết nói dối, càng không biết cách cự tuyệt người khác, cho nên anh nói ăn rồi nhất định thật sự đã ăn rồi.
Chẳng qua tình huống hiện tại lại có chút không giống như đời trước. Cô ta nhớ rõ kiếp trước khi cô ta đến đưa cơm cho Chiêm Hành, Chiêm Hành còn đang ăn bánh mì, lúc đem cơm cho anh, anh nói không cần, nhưng cô ta kiên trì đặt cơm ở trước mặt Chiêm Hành, khiến Chiêm Hành không có cách nào từ chối, cũng bởi vậy mà làm cho Chiêm Hành ấn tượng với cô ta một chút.
Không ngờ tới hiện tại tình huống thay đổi, cô ta đưa cơm cho anh như thế nào đây?
Giản An An đang nghĩ, đúng lúc Chiêm Tri Hành từ bên ngoài đi vào, thấy trong tay Giản An An xách cơm muốn đưa cho Chiêm Hành, nhưng vẻ mặt Chiêm Hành lãnh đạm không tiếp nhận, anh ta mang vẻ mặt cười châm biếm đi đến bên cạnh bọn họ.
Chiêm Tri Hành cười nhạo một tiếng nhìn Chiêm Hành: "Anh trai, chân của anh không tiện, nữ sinh nhà người ta tốt bụng mang cơm cho anh, anh cũng đừng khăng khăng giữ chút tự tôn đó của anh, nhận lấy đi, bây giờ hẳn là anh đã sớm đói bụng rồi phải không?"
Chiêm Hành nghe vậy sắc mặt càng thêm lạnh như băng, đôi mắt lạnh nhạt đến cực điểm, không nói gì.
Chiêm Tri Hành mang vẻ mặt cười châm biếm, ánh mắt khinh miệt đảo qua hai chân Chiêm Hành, cười nói: "Chân bị tàn phế chính là không tiện, ngay cả ăn cơm cũng không ăn được, còn phải dựa vào phụ nữ đưa tới cho anh. Anh trai, anh nên nói sớm, em sẽ mang một ít về cho anh."
Chiêm Tri Hành chỉ lo giễu Chiêm Hành, cũng không chú ý tới ánh mắt Giản An An bên cạnh nhìn anh ta.
Giản An An sắc mặt âm trầm, đôi mắt cực kỳ oán độc nhìn Chiêm Tri Hành, hận không thể lột da Chiêm Tri Hành.
Đường Cận nhìn bộ dạng gợi đòn của Chiêm Tri Hành liền muốn bóp nát đầu chó của anh ta.
Lại dám ăn hiếp người đàn ông cô coi trọng? Tìm cơ hội nhất định sẽ đánh chết ngươi.
Đường Cận vẫn ngồi ở chỗ của mình, lấy tay vỗ vỗ bàn của mình, lạnh lùng nói: "Phía sau làm gì vậy? Không thấy các bạn cùng lớp đang học sao? Nói chuyện giọng lớn như vậy làm gì? Âm thanh đó lớn hơn tiếng chó sủa mà tôi thấy trên đường đến trường ngày hôm nay."
Đường Cận vừa nói ra, phía sau lập tức im lặng.
Giản An An khiếp sợ nhìn về phía Đường Cận, không nghĩ tới Đường Cận lại nói ra những lời như vậy.
Chiêm Hành hơi giật mình, kinh ngạc nhìn Đường Cận, sau đó lại thu hồi tầm mắt, hơi cúi đầu, mím môi mỏng không nói gì.
Chiêm Tri Hành nghe vậy có chút không thể tin nhìn về phía Đường Cận: "Cận, em đang nói anh sao?"
Đường Cận giả bộ mới nhìn thấy Chiêm Tri Hành, giơ quyển sách trong tay lên, nói: "Ôi, thì ra là cậu à. Thật ngại quá, vừa rồi tôi đọc sách, không phát hiện rốt cuộc là ai đang nói chuyện, chính là nghe thấy phía sau ríu rít có người quái gở, nói chuyện chanh chua có chút không giống lời con người nói, bị ồn ào khó chịu mới lên tiếng ngăn cản. Không nghĩ tới lại là cậu! Người vừa nói chuyện đằng sau thật sự là cậu à?"
Chiêm Tri Hành nhìn vẻ mặt Đường Cận chân thành, tò mò nhìn mình, nhất thời cảm thấy có chút chột dạ, trên mặt nóng rực có chút xấu hổ, phủ nhận: "Không, không có, anh vừa mới về, anh không nói gì cả."
Đường Cận gật gật đầu: "Không nói gì thì tốt, nên ngậm miệng đừng nói chuyện." Đường Cận nói nửa sau của câu này cố ý tăng thêm ngữ khí, sau đó lại nói: "Dù sao lớp học dùng để học tập, không phải dùng để nói chuyện phiếm."
Chiêm Hành nhìn thoáng qua phòng học, trong phòng học hiện tại chỉ có một số học sinh, những học sinh khác còn chưa trở về. Thời điểm này học sinh cũng đều cúi đầu nói chuyện phiếm, nào có bộ dạng học tập.
Lại nghe thấy câu nói trước tăng thêm ngữ khí bao hàm thâm ý của Đường Cận, trong mắt không khỏi hiện lên một ý cười.