Trong nguyên văn, Chiêm Hành hành động không tiện, hơn nữa có một lần đến căn tin ăn cơm bị Chiêm Tri Hành cố ý trêu chọc, thiếu chút nữa làm đổ cơm, sau đó bị Chiêm Tri Hành cùng với đám tay sai của anh ta cười nhạo một phen, từ đó về sau anh không bao giờ đi căn tin nữa.
Mỗi buổi trưa Chiêm Hành chỉ ăn một ít bánh mì đã chuẩn bị từ trước tạm lót bụng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Cận nhìn Chiêm Hành, Chiêm Hành mặt không chút thay đổi ăn bánh mì trong tay, ánh mắt lạnh nhạt, khuôn mặt trang nghiêm ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài.
Trong nguyên văn vợ chồng Chiêm thị tìm lại Chiêm Tri Hành, cảm thấy đối với Chiêm Tri Hành có áy náy trong lòng, thiếu Chiêm Tri Hành tình yêu thương mười năm, đối với Chiêm Tri Hành khá dung túng. Vẫn luôn là Chiêm Tri Hành muốn làm gì thì làm, ngẫu nhiên thấy Chiêm Tri Hành cười nhạo, làm khó Chiêm Hành bọn họ đều sẽ bảo Chiêm Hành nhường Chiêm Tri Hành một chút, nói anh là anh trai.
Bọn họ đã quên, rõ ràng Chiêm Hành và Chiêm Tri Hành bằng tuổi nhau, sinh ra cùng ngày, dựa vào cái gì Chiêm Hành phải nhường anh ta đây? Bởi vì anh không phải là con của họ...
Vợ chồng Chiêm thị vô cùng bận rộn, bình thường không có thời gian quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của Chiêm Hành và Chiêm Tri Hành, cho nên đem hết tất cả sự vụ giao cho quản gia trong nhà.
Lúc đầu quản gia mỗi ngày còn đưa cơm đến trường cho Chiêm Hành và Chiêm Tri Hành, chẳng qua sau đó Chiêm Tri Hành ngăn cản, nói đừng để bạn học cảm thấy nhà bọn họ có tiền khoe khoang, phải thân cận bạn học, cùng bạn học có quan hệ tốt, cho nên bảo quản gia không cần đưa cơm đến trường, bọn họ đến căn tin trường học ăn.
Quản gia là một người tinh mắt. Ở trong nhà này, ai mới là thiếu gia chân chính trong lòng mọi người đều biết rõ, vậy khẳng định coi Chiêm Tri Hành như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Cho nên từ đó về sau, Chiêm Hành đều tự mình giải quyết vấn đề ăn uống ở trường. Trường học cũng không cho phép gọi đồ ăn ở ngoài, cho nên Chiêm Hành chỉ có thể mỗi lần khi đến trường mua một ít đồ từ bên ngoài mang vào trường ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vợ chồng Chiêm thị mỗi tháng đều cho Chiêm Hành và Chiêm Tri Hành tiền tiêu vặt. Chiêm Hành bình thường cũng không phải người tiêu tiền lung tung, vẫn luôn giữ tiền.
Mỗi lần Chiêm Tri Hành tiêu tiền tiêu vặt đều tiêu rất nhanh, tiêu xong thì xin thêm vợ chồng Chiêm thị, vợ chồng Chiêm thị mỗi lần đều thỏa mãn yêu cầu của Chiêm Tri Hành, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu.
Chiêm Hành ngồi thẳng lưng trên xe lăn, mắt không hề nhìn đi chỗ khác xem sách trên bàn, ăn bánh mì trong tay. Bàn tay đó trắng nõn như ngọc, ngón tay thon dài, chính là có chút tái nhợt, nhìn quá gầy.
Ánh mặt trời chiếu rọi trên người anh, khoác cho anh một tầng kim quang lờ mờ, nhìn giống như cả người đều trở nên ấm áp. Chẳng qua ánh mặt trời tuy ấm, nhưng không làm ấm được khí chất u sầu lạnh như băng trên người Chiêm Hành.
Đường Cận xách giỏ thức ăn đi về phía Chiêm Hành. Bên cạnh Chiêm Hành có một vị trí trống, không có bạn học.
Đường Cận trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Chiêm Hành, đặt giỏ thức ăn lên bàn, sau đó tự mình bắt đầu bày thức ăn lên bàn.
Chiêm Hành ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Đường Cận, hiển nhiên không rõ vì sao Đường Cận lại lựa chọn ăn cơm bên cạnh anh.
Đường Cận đem đồ ăn đều bày xong, sau đó lại từ trong giỏ lấy ra hộp giữ ấm, rót một chén canh gà đẩy đến trước mặt Chiêm Hành, một bộ dạng vô cùng rất tự nhiên, khẽ cười nói: "Trời lạnh, trước tiên uống một chén canh gà ấm áp đi."
Chiêm Hành nhìn Đường Cận trên mặt mang theo nụ cười, ngây ngẩn cả người.
Đường Cận người này anh biết. Cô là hoa khôi trường học của họ. Nghe nói tính cách lãnh đạm, là nữ thần cao ngạo lạnh lùng trong trường học.
Cho nên cô sẽ giống như bây giờ, một bộ dạng rất tự nhiên cười bảo anh uống chén canh gà?
Bất thường như vậy? Chẳng lẽ canh gà có độc sao?
Đường Cận ngoại trừ là hoa khôi trường học ra, còn có một chuyện mọi người đều biết, đó chính là nam hoa khôi Chiêm Tri Hành thích Đường Cận, chuyện này ở trung học số một thành phố Minh không phải là bí mật, mọi người đều biết.
Chiêm Tri Hành còn từng nói, nói Đường Cận là cô gái anh ta coi trọng, kêu tất cả mọi người đừng hòng dành với anh ta.
Trên mặt Chiêm Hành không có biểu cảm dư thừa, đôi mắt lạnh nhạt đến cực điểm.
Tại sao cô lại cho mình uống canh gà? Mục đích của cô là gì?
Chiêm Hành nhớ tới tiết học cuối cùng vừa rồi, nghe thấy Chiêm Tri Hành cùng hai tên tay sai của anh ta nói chuyện.
Lúc ấy Chiêm Tri Hành khẳng định Đường Cận cũng thích anh ta, chẳng qua là đang chờ anh ta thổ lộ trước, cho nên buổi tự học tối nay anh ta sẽ thổ lộ với Đường Cận.
Chiêm Hành nhìn chén canh gà đó, nước dùng nồng đậm, nhìn vô cùng ngon miệng, chẳng qua trong lòng Chiêm Hành không hề gợn sóng.
Chắc là bởi vì Chiêm Tri Hành. Cô thích Chiêm Tri Hành, sắp trở thành bạn gái của Chiêm Tri Hành, cho nên đến lấy lòng anh trai trên danh nghĩa của bạn trai tương lai.
Chẳng qua anh chỉ là một tên tàn phế, có cái gì phải lấy lòng.
Trong mắt Chiêm Hành hiện lên một tia ý cười trào phúng.
Đang lúc anh ngây người, đột nhiên cảm thấy trong miệng nóng lên, sau đó liền nếm được hương vị thơm ngon của canh gà.
Chiêm Hành mở to hai mắt nhìn Đường Cận, Đường Cận đang bưng chén canh gà đó, trong tay còn cầm một cái thìa, vừa rồi Đường Cận bón cho Chiêm Hành ăn một ngụm canh gà.
Đường Cận thấy vẻ mặt ngơ ngác của Chiêm Hành nhịn không được cười nói: "Tớ thấy cậu nhìn chén canh gà này ngẩn người, cho nên bón cho cậu ăn một ngụm. Canh gà được dùng để uống, không phải để nhìn."
Trên mặt Chiêm Hành vẫn không có quá nhiều biểu cảm, nhưng vành tai trắng nõn lại hơi đỏ lên.
Đường Cận tất nhiên cũng nhìn thấy vành tai đỏ hồng của Chiêm Hành, nhướng mày với Chiêm Hành, "Cậu tự mình uống hay là muốn tớ tiếp tục bón cho cậu uống?"
Đường Cậu trực tiếp đưa ra hai lựa chọn, chính là không cho Chiêm Hành lựa chọn thứ ba, lựa chọn không uống.
Chiêm Hành trong lòng rối loạn, lại mơ hồ nhận lấy chén canh gà từ trong tay Đường Cận.
Chén canh gà đó bưng trong tay nóng hổi, Chiêm Hành bưng lên uống một ngụm, là hương vị mỹ vị trong tưởng tượng. Uống một ngụm ấm áp, giống như ngay cả trái tim cũng theo đó mà ấm áp.
Vừa rồi Đường Cận đưa canh gà cho Chiêm Hành trong lúc vô tình đụng phải tay của Chiêm Hành, lạnh như băng.
Vị trí ngồi của Chiêm Hành không tốt, Đường Cận cảm giác được, hệ thống sưởi ấm trong phòng học không chiếu cố được chỗ Chiêm Hành, toàn bộ vị trí của Chiêm Hành so với những nơi khác trong phòng học đều lạnh hơn một chút.
Hơn nữa chân Chiêm Hành còn không nhúc nhích được, chỉ có thể ngồi bất động trên xe lăn, không nhúc nhích thì càng lạnh. Trên người anh còn chỉ mặc đồng phục học sinh mỏng manh, nếu không chú ý sẽ bị bệnh.
Đường Cận nghĩ đến đây lấy ra một đôi đũa đưa đến tay Chiêm Hành, nói: "Ăn cơm đi, hôm nay cơm nấu hơi nhiều, coi như giúp tôi, bằng không tôi ăn không hết về nhà sẽ bị đánh."
Chiêm Hành vừa vặn uống canh gà xong, trong tay đã bị Đường Cận nhét một đôi đũa, dưới bộ dạng không cho phép từ chối.
Chiêm Hành cầm đũa cảm thấy có chút xấu hổ, lúc này Đường Cận gắp một món ăn đến trước mặt Chiêm Hành, cười nói: "Muốn tớ bón cho cậu ăn sao?"
Chiêm Hành vội vàng động đũa gắp thức ăn, vành tai lại đỏ lên.
Đường Cận thấy bộ dạng này của Chiêm Hành muốn cười, không ngờ Chiêm Hành lại dễ uy hiếp như vậy, thật đáng yêu.
Kỳ thật Đường Cận cũng là đọc qua nguyên văn mới biết được tính tình Chiêm Hành. Chiêm Hành đặc biệt không giỏi từ chối người khác. Anh chỉ biết duy trì thái độ lạnh như băng của mình, làm cho đối phương biết khó mà lui, kỳ thật bên trong anh rất thấp thỏm.
Bằng không Chiêm Hành thật sự giống như bề ngoài nhìn lạnh như băng, người lạ chớ đến gần của anh, anh cũng sẽ không bị Giản An An lừa gạt.
Giống như trong nguyên văn sau này, mỗi lần Chiêm Tri Hành chọc vào cục diện rối rắm gì đó, vợ chồng Chiêm thị nếu không giải quyết được sẽ đi cầu xin Chiêm Hành.
Bọn họ biết Chiêm Hành bên ngoài lạnh trong nóng, trái tim không lạnh giống như bề ngoài của anh. Chiêm Hành không biết cách từ chối người khác nhất, cho nên Chiêm Tri Hành mới có thể ỷ vào vợ chồng Chiêm thị cưng chiều anh ta, ỷ vào tính cách Chiêm Hành không kiêng nể gì cả.
Đường Cận buông đũa xuống, lại rót cho Chiêm Hành một chén canh gà đặt trước mặt Chiêm Hành, nói: "Cậu ăn trước, tớ đi ra ngoài một chút."
Chiêm Hành không nói gì, anh thật sự không hiểu Đường Cận rốt cuộc muốn làm gì.
Anh là một người ngồi xe lăn, trong khi cô là hoa khôi nổi tiếng của trường, nữ thần cao ngạo lạnh lùng. Ngày thường bọn họ căn bản chưa từng giao tiếp, Đường Cận đột nhiên tỏ vẻ ân cần làm cho anh có chút không biết làm sao.
Chiêm Hành trong lòng buồn rầu, anh rất muốn mở miệng bảo Đường Cận đừng tới gần anh, đừng tự nhiên tỏ vẻ ân cần lấy lòng anh, nhưng anh ăn nói vụng về, căn bản không biết mở miệng nói như thế nào.
Anh chỉ có thể tiếp tục duy trì thái độ lạnh như băng của mình, hy vọng Đường Cận tự mình biết khó mà lui.
Chẳng qua nhìn bộ dạng không cho phép từ chối và nước đổ lá khoai của Đường Cận, làm cho cô tự mình biết khó mà lui hình như có chút ảo tưởng...
Sau khi Đường Cận đi ra ngoài, qua một lát thì trở về, Chiêm Hành không ngẩng đầu nhìn cô, không nói một lời ăn cơm trong chén.
Đường Cận ôm một tấm thảm trong tay. Tấm thảm này ở trong xe, vừa nhờ chú Trương lấy đến.
Đường Cận đi về vị trí đó, sau đó kéo ghế ngồi xổm trước mặt Chiêm Hành, đắp chăn lên đùi Chiêm Hành, nhét góc vào cho anh.
Chiêm Hành nhất thời ngây ngẩn cả người, đôi mắt nhìn thẳng Đường Cận, nói không nên lời.
Đường Cận thì cảm thấy trong lòng ngọt ngào, tràn đầy.
Chuyện này cô đã sớm muốn làm. Cô đã sớm muốn chăm sóc Chiêm Hành thật tốt, cố gắng ở cùng cạnh anh.
Trước kia cô mỗi ngày cầm sách đọc, ảo tưởng nếu có một ngày Chiêm Hành thật sự ở trước mặt cô, cô sẽ đối xử với anh như thế nào.
Cô nhất định sẽ cố gắng hết sức che chở anh, không để cho người khác ăn hiếp anh. Sẽ cho anh ăn đầy đủ mỗi ngày, không để cho anh ăn bánh mì hoặc các sản phẩm thức ăn nhanh khác cả ngày.
Cô cũng sẽ bảo vệ anh thật tốt, để cho tên Chiêm Tri Hành không biết xấu hổ kia cách Chiêm Hành thật xa, làm cho vợ chồng Chiêm thị cũng cách Chiêm Hành thật xa, đừng hòng mơ tưởng lấy danh nghĩa "anh trai" trói buộc Chiêm Hành, làm cho Chiêm Hành mọi việc đều phải nhẫn nhịn Chiêm Tri Hành.
Chỉ là những thứ đó cũng chỉ là nghĩ mà thôi, dù sao một người ở trong sách, một người ở ngoài sách, chỉ có thể bất lực...
Không ngờ tới cô bây giờ lại thật sự nhìn thấy Chiêm Hành, thật sự có thể thực hiện được nhìn thấy anh ở trước mặt mình, có hô hấp, có nhịp tim...
Có trời mới biết trong lòng Đường Cận có bao nhiêu vui mừng kích động, tuy rằng hiện tại trên mặt cô vững vàng như tùng, kì thực từ lúc cô tới gần Chiêm Hành, tim của cô bắt đầu đập kịch liệt không ngừng nghỉ, cô đang lo lắng trái tim của mình sẽ nhảy ra ngoài làm Chiêm Hành hoảng sợ.
Thảm có kết cấu mềm mại, sờ thấy mềm mềm cực kỳ thoải mái. Khoảnh khắc đắp lên đùi thì chân không còn lạnh nữa, chân dường như dần dần nóng lên, khiến trái tim Chiêm Hành không tự chủ được đập kịch liệt.
Cô ấy muốn làm gì? Tại sao đột nhiên tiếp cận mình?
Tại sao đột nhiên lại chu đáo với anh như vậy? Đem cơm cho anh ăn, đem canh gà cho anh uống, hiện tại lại còn tự mình đắp thảm cho đôi chân tàn phế của anh?
Sắc mặt Chiêm Hành lạnh như băng, nhìn tấm thảm trên đùi không nói một lời. Kỳ thật anh cũng không biết mình nên nói cái gì.
Trực tiếp hỏi Đường Cận cô có mục đích gì?
Sau đó Đường Cận thẳng thắn nói ra mục đích của cô, làm cho mình cảm thấy quả nhiên là như thế, sau đó lòng càng thêm lạnh như băng, đây là thứ mình muốn sao?
Nhưng sự thật không phải là những gì anh đang nghĩ? Nếu Đường Cận thật sự không có mục đích gì, người như cô làm sao có thể chủ động tiếp cận người như anh?
Anh đã sớm biết, chỉ là trong lòng vẫn sẽ khó chịu. Anh cho rằng trái tim của anh đã sớm lạnh như băng sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì nữa, nhưng kết quả không hề như anh nghĩ.
Anh vẫn sẽ khó chịu.