Ý của anh rất rõ ràng cũng rất thẳng thắn, rõ đến mức một người có chút tự ti như cô cũng có thể nhận ra, nhìn thấy và ý thức được rằng, đúng vậy, cô chính là sự lựa chọn hàng đầu của anh.
Con người không nên quá tham lam, cũng không phải là tiền mà có được sự yêu thích của tất cả mọi người, một người là đủ rồi.
“Gần đến Đông chí rồi, sau đó là đêm vọng lễ Giáng Sinh, đêm Giáng sinh, vừa hay con vừa nghỉ việc, về nhà ăn bữa cơm đoàn viên đi.”
Trong phòng khách nhỏ, có một chiếc bàn trắng và một chiếc bàn màu gỗ được đặt đối diện nhau, Nam Chi ngồi ở bàn trắng, Tống Thanh ngồi ở bàn gỗ.
Khi nhận được cuộc gọi, Nam Chi đang vẽ tranh, giờ cũng không rời đi, vẫn ngồi nguyên chỗ cũ. Hai người ở rất gần nhau, gần đến mức khi mở loa ngoài, âm thanh trong điện thoại bên kia cũng nghe rõ ràng.
Tống Thanh ngừng gõ bàn phím, trong phòng vốn đã yên tĩnh, chỉ có âm thanh do anh tạo ra, sau khi anh dừng lại thì càng yên ắng hơn, yên ắng đến mức khiến Nam Chi nhận ra ngay có gì đó không đúng nên quay đầu lại nhìn anh.
Ngón tay của Tống Thanh hơi co lại, ấn bàn phím.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play