Sau Khi Phát Sóng Trực Tiếp Show Sinh Tồn Được Mãnh Thú Nuôi Dưỡng

CHƯƠNG 2: SỨC QUYẾN RŨ CỦA BẠC HÀ MÈO


1 tuần

trướctiếp

Dòng bình luận như thể bị người ta cố ý xóa sạch, một lúc lâu sau cũng chẳng có ai lên tiếng.

Nối tiếp đến là màn bắn pháo hoa bùng nổ.

[ Trời má!!! Sao lại có người! Sao lại có người!!! Lại còn hoàn mỹ trùng khớp với hình mẫu trong tim tôi như vậy chứ?! Trong vòng một phút, tôi muốn có được toàn bộ thông tin của người phụ nữ này!!! ]

[ Chết tiệt! Tôi tốt nghiệp thạc sĩ trường A, có nhà có xe có hộ khẩu thành phố, thường hay lên mạng để tìm kiếm một cô bạn gái như vậy! Dịu dàng cá tính đều được, nuôi mèo nuôi chó, bao hết việc nhà, đi dạo, uống rượu, hát karaoke đều không từ chối! Chị ơi, nhìn em này! ]

[ Ông anh phía trên cút xéo! Chị gái xinh đẹp ơi nhìn em này, bạn thân em lâm bệnh nặng đang nằm liệt giường, đã dặn dò em nhất định phải xin được phương thức liên lạc của chị!!! ]

Ánh mắt khán giả một khi đã bị hấp dẫn thì sẽ không tự chủ được mà dán chặt vào Nhung Thu không rời.

Giống như loài mèo gặp phải cỏ bạc hà mèo, mặt trăng gặp phải lực hấp dẫn của trái đất vậy.

Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, ngón tay đã lướt trên bàn phím không thể khống chế được mà để lộ ra suy nghĩ, dưới sự trùng kích của thị giác lại càng dễ dàng bị lay động tâm thần và bị lực hấp dẫn kỳ diệu xâm chiếm.

Muốn đến gần, muốn được ôm ấp~

Có lẽ phải đợi đến khi gương mặt này liên tục xuất hiện trước tầm mắt công chúng, thì sức hút của “cỏ bạc hà mèo” này mới giảm bớt.

Nhung Thu không biết bản thân có sức hút như thế nào đối với loài hai chân, cô giơ tay đón lấy con vẹt đang bay tới, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông vũ màu xanh lục của nó.

Đoàn quay phim lúc này mới phát hiện ra có người xuất hiện, sau đó tất cả đều ngây người ra tại chỗ.

Gia Nhạc ngơ ngác nhìn đối phương, trong khoảng thời gian ngắn ngủi phải đối mặt trực tiếp với bản thể của sự thân thiện, đầu óc trở nên trống rỗng: “.....”

Nhung Thu thấy đối phương cứ im lặng không nói liền dịu dàng hỏi: “Xin hỏi có phải nhân viên công tác của chương trình {Tuyến đầu sinh tồn} không ạ?”

“....Ph..phải!” Gia Nhạc như tên ngốc nhảy dựng lên.

Anh ngượng ngùng gãi gãi đầu, thấy người quay phim vẫn còn đang ngẩn người lập tức vỗ vai đối phương, ra hiệu anh ta mau chỉnh lại ống kính livestream.

Bộ không thấy chỉ mới một lúc khán giả không được thân mật với “cỏ bạc hà mèo”, chỉ có thể nhìn từ góc khuất mà đã bắt đầu mắng chửi ầm ĩ rồi sao?!

Gia Nhạc cẩn thận hỏi: “Xin hỏi, cô là cô Nhung Thu phải không?”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nhung Thu vội vàng gật đầu, đôi mắt màu hổ phách trầm lắng sự sạch sẽ thuần túy, như ẩn chứa trong đó là dải ngân hà và biển cả, khi hàng mi cô khẽ run, người ta sẽ chỉ bị thu hút bởi ánh sáng trong đôi mắt ấy.

Cô là một cô gái giống như búp bê vậy, khí chất đặc biệt trong trẻo và dịu dàng, vừa nhìn liền khiến người ta yêu thích.

Gia Nhạc nhìn Nhung Thu một cách nghiêm túc, giọng nói ôn hòa: “Chào cô Nhung Thu, tôi là MC Gia Nhạc phụ trách ghi hình theo sát cô bên phía chương trình {Tuyến đầu sinh tồn}. Livestream bên cô sẽ do tôi phụ trách, mong được cô chỉ giáo thêm trong thời gian tới.”

Nhung Thu khẽ cúi người, trên mặt mang theo ý cười: “Đây là lần đầu tiên tôi tham gia chương trình truyền hình thực tế, cũng hy vọng anh Gia Nhạc có thể chỉ bảo thêm cho tôi.”

......Cô ấy gọi tôi là anh kìa.

Lơ đãng một lúc, Gia Nhạc nhìn Nhung Thu với ánh mắt càng thêm phần “trìu mến”, cô gái nhỏ này trông rất ngoan ngoãn, tham gia chương trình sinh tồn nơi hoang dã như thế này có thật sự phù hợp hay không?

Dòng suy nghĩ trong đầu như ngựa hoang phi trên thảo nguyên, nhưng Gia Nhạc vẫn giữ vững thần sắc chuyên nghiệp trên gương mặt, cười giới thiệu lịch trình tiếp theo: “Cô Nhung Thu, buổi livestream thông báo trước của chúng ta đã bắt đầu rồi, lát nữa chúng ta sẽ có một cuộc phỏng vấn ngắn. Nào, cô Nhung Thu, hãy chào khán giả của chúng ta một tiếng nhé.”

Nhung Thu bước tới gần, tò mò nhìn vào ống kính livestream.

Đối diện trực tiếp với nhan sắc khuynh thành phóng đại, tốc độ nhảy lên của dòng bình luận càng thêm chóng mặt hoa mắt.

[ Trời ơi trời ơi! Đây là thật sao? Sao có thể! Không hề có chút tì vết nào! ]

[ Là mặt mộc, là mặt mộc, xinh đẹp, xinh đẹp quá đi mất %&%……&……% ]

[ Chị ơi cầu xin chị debut! Debut đi!!! Em đồng ý! Em đồng ý call video luôn! Nhan sắc này phải thuộc về cả thế giới! Không thể để nó bị chôn vùi được!!! ]

Độ hot của buổi livestream so với lúc ban đầu đã tăng lên gấp nhiều lần một cách không thể ngờ tới.

Có những người nghe nói ở đây có mèo và chim nên đến xem, cũng có người muốn đến chiêm ngưỡng phong cách trang trí, và cả những nhóm anti fan kéo đến.

Nhưng vừa vào đã thấy nhan sắc đỉnh cao, phần lớn mọi người đều biến thành gà con gào thét chỉ biết kêu “xinh đẹp, xinh đẹp quá”, câu nói ngũ quan quyết định tam quan quả nhiên không phải là lời nói dối.

Dù cuối cùng nếu biết được sự xấu xa ẩn sau vẻ đẹp ấy sẽ thấy ghê tởm và khó chịu, nhưng vào lúc ban đầu, con người đa phần đều có thị giác của động vật, người xinh đẹp sẽ được đối đãi ưu ái hơn một cách mặc định.

Ví dụ như, thời gian giải thích sẽ được cộng thêm ba giây?

Cũng như hành động cổ vũ nhiệt tình của đám “fan cuồng nhan sắc” đang gào thét kia.

Chỉ có những "anh hùng bàn phím" cứng đầu vẫn đang cố gắng công kích Nhung Thu bằng những bình luận ác ý, nhưng kết quả là bị nhấn chìm trong độ hot khủng khiếp này, ít nhất Nhung Thu chỉ nhìn thấy một đống [ Xin phương thức liên lạc ][ Xin link mua túi xách ] [ Người đẹp ơi ôm cái nào ]. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Có một số câu cô không hiểu, nhưng cô có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của khán giả từ những dòng chữ đơn giản, nhìn số lượng người xem hiển thị trên livestream, cô chậm rãi nhận ra rằng có hàng vạn người đang theo dõi cô qua màn hình.

Cô khẽ chớp mắt, hàng mi dài và dày khẽ rung lên vì hồi hộp, dường như có chút ngại ngùng mà cúi đầu xuống và ưỡn thẳng lưng, nhưng dái tai lại bắt đầu lan tỏa ráng đỏ.

Khiến người ta nhìn mà nín thở.

Đặc biệt là khi cô còn dịu dàng lên tiếng, giọng nói ngọt ngào như lưỡi hái câu hồn của sứ giả địa ngục: “Xin chào mọi người? Tôi là Nhung Thu.”

[......Trời đất, ai chịu nổi đây?! Tôi không được rồi! ]

[ Chị đẹp ơi giết em không cần phải tàn nhẫn như vậy đâu, em muốn chảy máu (cam) đến chết rồi! Em thật sự rất mê nhan sắc này!!! ]

[ Đây thật sự là Nhung Thu sao? Trước kia sao tôi có thể mắng cô ấy được chứ?! Thật không thể tin được! Bây giờ xin lỗi còn kịp không? ]

[ Chị ơi chị xinh đẹp quá! Chị ơi chị đáng yêu quá! Chị ơi nhất định phải debut làm idol đi! Nhìn khuôn mặt này trên màn hình lớn chắc chắn rất tuyệt vời! ]

Những bình luận cuồng nhiệt như thác lũ, có những người chỉ mới nhìn qua màn hình thôi mà đã bị thu hút sâu sắc.

Họ điên cuồng truy tìm thứ sức mạnh có thể xoa dịu tâm hồn ấy.

Và những khán giả không mấy nhạy cảm thì nhíu mày: [ Xinh thì cũng xinh thật đấy, nhưng có cần phải như vậy không? ]

Nhưng những lời nói như vậy nhanh chóng bị nhấn chìm.

Gia Nhạc là người có mặt tại hiện trường, là người cảm nhận rõ ràng nhất sức hút kỳ lạ đó, đến cả nhịp tim cũng không khỏi chậm lại.

Anh nói đùa: “Có vẻ như cô Nhung Thu đây rất được chào đón nhỉ, thật ra tôi lại thấy cô Nhung Thu nên đi làm idol mới đúng, sao lại muốn trở thành một nhạc sĩ?”

Nhung Thu suy nghĩ một chút: “Bởi vì âm nhạc là một cách thể hiện rất lãng mạn, những nốt nhạc đuổi theo những nốt nhạc, nhảy nhót như đang xây nhà vậy, mỗi một nốt nhạc đều là một viên gạch liên tục không ngừng xây nên một ngôi nhà mới.”

“Thật là một cách miêu tả rất hình tượng và tao nhã, có vẻ như cô Nhung Thu rất yêu âm nhạc nhỉ.”

“Ừm.” Nhung Thu nghiêm túc nói: “Đây là một nghề nghiệp vô cùng thiêng liêng và không thể thiếu tôn trọng.”

Một vài antifan không cam lòng trồi lên: [ Cô còn dám nói ra những lời như vậy sao! Thứ rác rưởi đạo nhái thì biến khỏi giới giải trí đi! ]

Nhưng những người qua đường đã bị Nhung Thu thu hút lại theo bản năng bênh vực cô: [ Trông cô ấy rất chân thành, tôi tin cô ấy không đạo nhạc! ]

[ Mấy người nói đạo nhạc, thật ra tôi luôn cảm thấy là Cổ Viễn Nhạc mới đúng, bằng chứng đưa ra cũng chỉ là một đoạn video đã qua chỉnh sửa. ]

[ Ừm ừm ừm ... Bằng chứng của cả hai người đều rất khó nói, Nhung Thu đưa ra cũng chỉ là bản thảo, không chứng minh được thời gian.... ]

Dòng bình luận bắt đầu tranh cãi không ngớt, còn buổi phỏng vấn ngẫu hứng tại chỗ vẫn đang tiếp tục.

Gia Nhạc: “Tôi có xem qua đơn đăng ký tham gia chương trình mà cô Nhung Thu đã gửi, cô tham gia chương trình của chúng tôi là vì muốn đến với thiên nhiên để tìm cảm hứng sáng tác sao?”

Nhung Thu khẽ chớp mắt, nếu cô nhớ không nhầm thì đơn đăng ký đó là do công ty quản lý tùy tiện nộp lên.

Nhưng cô cũng không ngốc đến nỗi nói ra trước mặt ống kính livestream.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong thiên nhiên có rất nhiều âm thanh, đều có thể sử dụng trong âm nhạc.”

Gia Nhạc cười nói: "Tôi biết, tiếng gõ, tiếng nước chảy, đều là những chất liệu âm nhạc rất phổ biến. Nhưng tuy là đến để tìm cảm hứng sáng tác, nhưng chương trình của chúng tôi không hề nhẹ nhàng đâu cô Nhung Thu.”

Cậu ta giả vờ dọa nạt: “Chương trình của chúng tôi chủ yếu là sinh tồn đấy.”

Nhung Thu mím môi cười: “Tôi sẽ cố gắng sinh tồn, ít nhất....”

Cô giơ chú vẹt trên tay lên: “Sẽ không để bạn nhỏ ở nhà phải lo lắng.”

Gia Nhạc vừa nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của con vẹt liền run sợ: “Chú vẹt mà cô Nhung Thu nuôi thật sự rất thông minh, có thể nói chuyện lại còn phân biệt được câu trả lời của chúng ta, đây là giống vẹt gì vậy?”

Nhung Thu còn chưa kịp trả lời, con vẹt đã không nhịn được lên tiếng trước: “Giống con khỉ nhà mày! Ông là cha mày đấy!”

Gia Nhạc: “...” Đại ca, cầu xin anh im lặng dùm cái đi, đang livestream đấy.

Nhung Thu ngượng ngùng véo mỏ con vẹt: “Nó là giống vẹt Amazon, tên là Tiểu Trịnh Tử, chỉ là hơi nghịch ngợm một chút, trong nhà chỉ có Đại Thu mới trị được nó.”

Cô bổ sung thêm: “Đại Thu chính là bé mèo lúc nãy dẫn mọi người vào ấy.”

Gia Nhạc cười nói: “Thì ra chú mèo bá đạo kia tên là Đại Thu sao? Vậy là cô Nhung Thu là Tiểu Thu? Xem ra vị trí trong gia đình này có thể thấy rõ rồi.”

Nhung Thu không còn mặt mũi nào mà nói cho MC biết, đâu chỉ là vị trí trong gia đình, cô chính là một “con sen” chính hiệu đấy.

Tiểu Trịnh Tử to gan lớn mật thoát khỏi sự trói buộc, sau đó sải cánh đáp xuống đỉnh đầu Gia Nhạc, ung dung hát: “Ta họ Trịnh, Trịnh của Trịnh Châu, đáng thương thay ta bị tên lòng lang dạ sói kia ném xuống dòng nước lũ, từ đó hắn đi cầu độc mộc, ta bước đường cái quan!”

Gia Nhạc cứng đờ cổ không dám nhúc nhích, nghe Tiểu Trịnh Tử hát mà dở khóc dở cười: “Vị đại ca họ Trịnh này.....có vẻ như số phận long đong lận đận rồi.”

Gì mà lòng lang dạ sói, gì mà nước lũ, gì mà nguyền rủa người ta đi cầu độc mộc.

Nhung Thu: “Tiểu Trịnh Tử là do tôi nhặt được, bình thường nó rất thích xem phim luân lý xã hội nông thôn, cho nên nó mới thành ra như vậy đấy.”

[ Nó còn biết hát nữa! Tuyệt vời! Quả nhiên xứng danh đại ca của tôi!! ]

[ Ghen tị quá, cho tôi hỏi ở đâu có thể nhặt được một chú vẹt thú vị như vậy! ]

[ Tôi thì khác, tôi chỉ muốn hỏi chị Thu thích bao bố kiểu gì, tôi có rất nhiều, chuẩn bị sẵn một cái cỡ nhỏ ^ - ^ ]

Nhung Thu vội vàng muốn bắt Tiểu Trịnh Tử xuống, chú vẹt nhỏ vỗ cánh trêu đùa cô, ba cái đầu to tướng thay phiên nhau, Nhung Thu với chiều cao khiêm tốn có nhảy lên cũng không với tới vai người ta.

Gia Nhạc và mọi người không hề tức giận, ngược lại còn thích thú nhìn Nhung Thu nhảy lên nhảy xuống.

Cuối cùng, một bóng đen xẹt qua, Tiểu Trịnh Tử bị đè bẹp xuống sàn nhà giả chết một cách ấm ức.

[......Trời đất! Con mèo này lúc nào đã đến rồi?! ]

[ Tôi thực sự nghi ngờ, ở đây không ai đánh lại con mèo này! Đại Thu! Vĩnh viễn là thần! ]

Mọi người thậm chí còn không biết Đại Thu từ đâu chui ra, giờ chỉ có thể nhìn Đại Thu với ánh mắt thán phục, chú mèo bá đạo với kỹ năng không giới hạn này đang uể oải dẫm lên người con vẹt, bộ lông bóng mượt dưới ánh đèn càng thêm óng ả.

Nhìn ra Tiểu Trịnh Tử vẫn còn ấm ức, Đại Thu thấp giọng gừ một tiếng: [ Còn cãi nữa là nhổ lông đấy. ]

Con vẹt an phận “giả chết” ngay tắp lự.

Nhung Thu vừa khóc dở mếu dở nhặt “xác chim” còn đang ấm và đặt lên ghế sopha.

Gia Nhạc nhìn những thú cưng thông minh lanh lợi với ánh mắt ghen tị, rồi lại nhìn sang cô chủ xinh đẹp đáng yêu, trong phút chốc bỗng nhiên không biết nên ghen tị với ai hơn.

Gia Nhạc hắng giọng: “Buổi phỏng vấn của chúng ta đến đây là kết thúc, sau này mỗi khi quay xong chương trình, chúng ta sẽ có một buổi phỏng vấn như thường lệ.”

“Đây là thẻ nhiệm vụ của cô Nhung Thu.” Gia Nhạc chỉ vào tấm thẻ trên tay Nhung Thu: “Chúng ta sẽ cùng nhau khởi hành ra sân bay ngay bây giờ, cô Nhung Thu đã chuẩn bị hành lý xong chưa?”

Anh tinh nghịch nheo mắt: “Không được mang theo vật dụng cấm đâu đấy nhé!”

Trong hợp đồng ký kết của {Tuyến đầu sinh tồn} đã ghi rõ, khách mời không được tự ý mang theo thức ăn và dụng cụ, mọi vật tư đều phải lấy từ địa điểm và nhiệm vụ mà chương trình cung cấp.

Gia Nhạc nhắc nhở: “Bây giờ chúng tôi sẽ không kiểm tra hành lý, nhưng những vật dụng mà cô Nhung Thu mang theo đều phải tự mình gánh vác, nếu phát hiện vật dụng cấm sẽ bị trừ điểm cá nhân.”

Nhung Thu nghiêng đầu cười, để lộ chiếc răng khểnh nhỏ xinh: “Sẽ không mang theo đâu.”

Dù sao, “vật ngoài thân” của cô chưa bao giờ nằm ngoài khu rừng cả.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp