Tạm thời, Hạ Lan Hi không muốn đụng vào Trưởng Tôn Sách thêm nữa. Tống Huyền Cơ càng không cần nói, hắn từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến chuyện đụng chạm ai. Cuối cùng, Chúc Như Sương đành phải ra tay, cõng Trưởng Tôn Sách kẻ sắp chết đói về tiên xá của mình.
Hiện giờ, Hạ Lan Hi cũng chẳng buồn ngủ, bốn người tụ họp trong tiên xá của Chúc Như Sương, lâu ngày mới gặp lại.
Chúc Như Sương tiện tay ném Trưởng Tôn Sách lên ghế. Hắn định pha trà tiếp hai vị đạo hữu, nhưng lại lo uống nhiều trà tối muộn khó ngủ, thế là đổi thành sữa lạc đà, lại lấy ra cả đống bánh nướng, đùi cừu nướng và thịt hầm, một bữa khuya thịnh soạn như đại yến.
“Đây đều là đặc sản Tây Châu phải không?” Hạ Lan Hi do dự nhấp một ngụm sữa lạc đà, thấy ngon liền uống cạn hơn nửa chén: “Chúc Vân, sao ngươi lại có những thứ này?”
Chúc Như Sương giải thích: “Mấy ngày trước, Trưởng Tôn gia có người đến thăm, mang cho Trưởng Tôn Kinh Lược không ít đặc sản Tây Châu. Trưởng Tôn Kinh Lược sợ mình phạm giới, cho nên tặng hết cho ta.”
Hạ Lan Hi cầm một chiếc bánh nướng lên xem xét: “Nhưng ngươi không cần ăn gì cả mà.”
“Ai nói ta muốn lấy chứ, ta không muốn lấy, nhưng mà hắn cứ nhất quyết tặng, ném đi cũng tiếc.” Chúc Như Sương nhìn Hạ Lan Hi uống sữa lạc đà ừng ực, cười nhạt: “Không ngờ Thời Vũ lại thích đặc sản Tây Châu mà Trưởng Tôn Kinh Lược tặng như thế, cũng coi như không phụ ý tốt của hắn.”
Tống Huyền Cơ hỏi Hạ Lan Hi: “Thích?”
Hạ Lan Hi vẫn nhớ Tống Huyền Cơ trước đó tố cáo nói mình thích thân hình của Trưởng Tôn Sách hơn. Y rút kinh nghiệm, bình thản đáp: “Tạm được, không bằng chè Cô Tô.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT