Mới đầu, Hạ Lan Hi tưởng rằng hạt cát lưu động là do gió, nhưng trong nháy mắt, "Hô hấp" của hạt cát bỗng nhiên tăng thêm, mặt đất bắt đầu rung động, dưới cồn cát tựa hồ có quái vật khổng lồ nào đó đang rục rịch.

Cuồng phong thổi quét qua thiên địa, từng cây từng cây Bach Tuế Lan sinh trưởng dồi dào bị xé thành mảnh nhỏ trong vòng xoáy, tiếng gió gào thét phảng phất như thành tiếng gào thê lương của chúng.

Hạt cát cấp tốc quay cuồng hai bên, tạo thành một vết nứt sâu không thấy đáy, tiếng rít khàn khàn từ dưới đáy vực sâu mà đến, đinh tai nhức óc!

Tống Huyền Cơ bỗng nhiên nói với Hạ Lan Hi: "Ngươi lại đây."

Tại một khắc khe hở sắp đạt tới dưới chân mình, Hạ Lan Hi bỗng nhiên nhảy về phía trước, mũi chân đạp ba lần như chuồn chuồn lướt nước ở giữa không trung, vững vàng rơi vào bên người Tống Huyền Cơ.

Quái vật khổng lồ rốt cuộc cũng chui từ dưới đất lên. Trong phút chốc, cát vàng che khuất bầu trời, một bóng đen vô cùng to lớn sừng sững trong biển cát, giống như một ngọn núi đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Cái này thậm chí còn không phải là toàn cảnh của nó, mặt đất phân thân thể của nó ra thành hai, một nửa còn lại vẫn không ngừng nhúc nhích nấn ná trong biển cát.

Cuồng phong thổi áo bào bay phất phới, cát vàng đầy trời làm mơ hồ tầm mắt, cũng may《Dị Thú Luận》của Hạ Lan Hi cùng Tống Huyền Cơ đều là thành tích tốt hạng Giáp, mặc dù không thấy rõ toàn cảnh quái vật lớn thì vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra đây là một con mãng xà sa mạc khổng lồ hiếm thấy!

Trên lưng mãng xà sa mạc được bao phủ bởi lân phiến cứng rắn, duỗi ra hai hàng xương cánh to lớn. Hai mắt của nó lóe ra ánh sáng màu đỏ như mặt trời đỏ, những chiếc kìm khổng lồ giống như con bọ ngựa vặn vẹo một cách quái dị, vung vẩy cát đá bay mù trời, đất rung núi chuyển.

Hạ Lan Hi không khó ổn định thân thể trong cát vàng hỗn độn, nhưng ánh mắt lại chỉ có thể miễn cưỡng mở ra một khe nhỏ. Y nhìn thấy mãng xà sa mạc há cái miệng to như chậu máu, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ sau khi bị quấy nhiễu, vung dao cạo đánh về phía bọn họ!

Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đồng thời rút kiếm ra khỏi vỏ, hai đạo ánh kiếm màu băng lam vạch phá bão cát mờ mịt, chợt lóe lên như sao băng, ầm ầm đụng vào kìm lớn của mãng xà sa mạc, bộc phát ra ánh sáng rực rỡ!

Hỗn độn xung quanh vì vậy mà có chút thư thái ngắn ngủi, thân thể cao lớn của mãng xà sa mạc bị đụng phải vặn vẹo kịch liệt, lệ khí khát máu ngược lại tăng vọt, càng thêm điên cuồng huy cái kìm lớn xấu xí của nó.

【Tái Tinh Nguyệt】 lơ lửng trước mặt chủ nhân, phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên. Hạ Lan Hi cúi đầu thu mắt, đầu ngón tay dựng thẳng trước ngực bấm ra kiếm quyết.

Ánh sáng hiện lên trong nháy mắt, ánh kiếm của 【Tái Tinh Nguyệt】 sáng rỡ, ngưng tụ thành một tấm thiên la địa võng tản ra ánh sáng âm u nhanh chóng lao về phía mãng xà sa mạc. Võng kiếm cũng không trực tiếp trên bao lấy mãng xà sa mạc, mà là khi cách nó chỉ có mấy bước, đột nhiên hóa thành vô số thanh kiếm sắc bén, nhanh như gió xuyên phá lân phiến cứng rắn, đâm thẳng tắp vào máu thịt!

Tiếng kêu thống khổ của mãng xà vang vọng khắp chân trời, thân thể khổng lồ như một cồn cát sụp đổ, nương theo cát vàng mà chui trở về lòng đất.

Hạ Lan Hi gian nan híp mắt, lại tìm không thấy tung tích của mãng xà sa mạc, không khỏi "Ầy" một tiếng, âm cuối bởi vì hoang mang mà thoáng nâng lên.

Trong《Dị Thú Luận》nói, mãng xà sa mạc cực kỳ linh hoạt, chúng có thể giấu mình trong biển cát mênh mông bất cứ lúc nào, cũng có thể phá đất chui lên bất cứ khi nào, đột nhiên không kịp chuẩn bị xuất hiện ở phía sau kẻ địch. Duy nhất có thể báo hiệu chúng đến chính là lòng đất run rẩy và chấn động.

"Hạ Lan Hi."Trong cuồng phong gầm thét, giọng nói của Tống Huyền Cơ vẫn tỉnh táo mà rõ ràng truyền vào trong tai Hạ Lan Hi: "Nhắm mắt."

Hạ Lan Hi lập tức ngầm hiểu.

Nếu đã không thấy rõ, vậy thì dứt khoát không nhìn nữa.

Trong nháy mắt Hạ Lan Hi nhắm mắt, cát vàng đầy trời biến mất không thấy gì nữa, âm thanh lại trở nên rõ ràng.

Tiếng gió, tiếng cát, tiếng trâm vàng nhẹ nhàng lắc lư, thậm chí tiếng tim đập của chính y, từng tiếng lọt vào tai, mỗi một loại thanh âm đều rõ nét thuần túy như vậy.

Đột nhiên, một âm thanh sột soạt rất nhỏ không hợp nhau xen lẫn vào trong đó, tai Hạ Lan Hi khẽ động, hơi nghiêng mặt qua, cẩn thận phân biệt phương hướng của âm thanh.

Tu hành ở đạo viện Vô Tình một năm, đủ để cho thiếu niên vốn có tính cách nhảy nhót có thể vứt bỏ hết thảy tạp niệm trong bất cứ lúc nguy cấp nào, duy trì sự trầm tĩnh vốn có của đạo Vô Tình.

Mãng xà sa mạc ẩn giấu lặn và di chuyển trong bụi đất bay lên, nó lặng yên không một tiếng động vòng đến phía sau thiếu niên áo trắng, đôi mắt màu đỏ tươi lóe ra ánh sáng âm u có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Thiếu niên nhắm chặt hai mắt lặng lẽ cong khóe miệng, linh lực quanh thân tăng vọt nhấc lên cuồng phong cát lớn, sóng kiếm vô hình lấy y làm trung tâm, từng vòng từng vòng quét sạch tứ phương.

Mãng xà sa mạc mới từ trong đất chui lên, bất ngờ bị sóng kiếm hất lật ngửa ra sau, 【Tái Tinh Nguyệt 】 đúng lúc bỗng nhiên ra khỏi vỏ, mang theo ánh sáng tinh nguyệt sáng tỏ, nhắm thẳng vào đôi mắt duy nhất không bị lân phiến bao trùm ở trên người mãng xà sa mạc!

Trong nháy mắt, ánh kiếm và bạo máu đan xen, thân thể dài mảnh của mãng xà sa mạc không ngừng giãy dụa giữa không trung, phát ra từng tiếng nổ vang cực kỳ thê thảm tuyệt vọng, cuối cùng ầm ầm ngã xuống đất.

Cát vàng trở về mặt đất, mây đen tán đi, trăng sáng treo cao, hết thảy đều quay về yên tĩnh.

Hạ Lan Hi chậm rãi mở mắt ra, đầu quái vật dữ tợn nằm dưới chân y, đã không còn sức sống.

Chẳng biết trời đã tối từ khi nào, vị đạo hữu Vô Tình Đạo kia lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, tóc dài như thác nước, dung mạo giống như tuyết lạnh, có thể tỏa sáng cùng biển cát ánh trăng, hiển nhiên là một vị mỹ nhân dưới ánh trăng.

Hạ Lan Hi thấy Tống Huyền Cơ ngay cả sợi tóc cũng không loạn, hỏi: "Ngươi không ra tay?"

"Cần không?" Tống Huyền Cơ thản nhiên nói: "Một mình ngươi là đủ rồi."

Hạ Lan Hi hơi ngẩn ra, trong lòng không khỏi mừng thầm. Thì ra Tống Huyền Cơ đề cao thực lực của y như thế, ầy, làm cho người ta ngại quá hà, ha ha ha.

Tống Huyền Cơ liếc Hạ Lan Hi một cái, giải thích: "Chúc Như Sương đã tới nơi này. Nếu hắn có thể một mình đánh lui mãng xà sa mạc, ngươi cũng có thể."

Hạ Lan Hi bình tĩnh xoay người, đưa lưng về phía Tống Huyền Cơ hít sâu một hơi.

Hiếm khi nói câu dài, kết quả chỉ có vậy? Ta lại không hỏi ngươi nguyên nhân.

Hạ Lan Hi yên lặng triệu hồi 【Tái Tinh Nguyệt 】 vào vỏ, cùng Tống Huyền Cơ đi tới bên cạnh vết nứt hình thành lúc trước.

Vết nứt rộng chừng mấy người, nhìn xuống dưới, một mảnh tối như mực nhìn không tới đáy, hiển nhiên bên trong còn có một không gian thật lớn.

Nơi Chúc Như Sương chỉ dẫn bọn họ tới chắc chắn chính là nơi này.

Tống Huyền Cơ: "Đi?"

Hạ Lan Hi lạnh nhạt gật gật đầu, ngay cả "Ừ" cũng không nói với Tống Huyền Cơ.

Hai người một trước một sau thả người nhảy vào khe hở, trước mắt đều là vực sâu tối đen. Không biết qua bao lâu, hai chân Hạ Lan Hi rốt cuộc cũng dẫm lên mặt đất thực chất. Ngay khi bọn họ rơi xuống đất, trong nháy mắt, tầm mắt bỗng nhiên trở nên trống trải sáng ngời.

Hạ Lan Hi tập trung nhìn vào, thì ra là cây đuốc trên vách tường bốn phía đột nhiên sáng lên, trước mặt bọn họ là từng bậc thang mở rộng ra xa xa.

Nơi đây cách mặt đất vô cùng xa, ngăn cách với thế giới bên ngoài, ánh trăng không xuyên vào được, tiếng gió gào thét cũng đã biến mất, yên tĩnh tựa như tĩnh mịch.

Hai người bước lên bậc thang, đi tới trước một cánh cửa đá màu vàng thật lớn.

Cửa đá đóng chặt, bó đuốc hai bên cháy lốp bốp, ánh lửa chiếu rọi hoa văn tinh xảo thần bí trên cửa đá. Hoa văn do ba đường cong tạo thành, giống như hình dạng của dòng nước, cũng rất giống một chữ "Xuyên".

Mọi người Thái Hoa Tông đều biết hoa văn này, Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Hạ Lan Hi đưa tay vuốt hoa văn trên cửa đá, nội tâm kinh ngạc đến quên mất mình đang cáu kỉnh, chủ động mở miệng nói với Tống Huyền Cơ: "Là huy hiệu của đạo viện Thái Thiện."

Đạo viện Thái Thiện, một trong mười hai đạo viện của Thái Hoa Tông, thực lực chỉ xếp sau đạo viện Vô Tình và đạo viện Hợp Hoan. Người tu đạo Thái Thiện, ôn hòa đôn hậu, cứu giúp dân chúng, mỗi người đều là quân tử có nhân phẩm hạnh tốt đẹp cao quý.

Không thể không nói, huy hiệu của đạo viện Thái Thiện thật sự rất đẹp - Thượng thiện nhược thủy(cảnh giới đạo đức cao nhất là giống như nước), sông bị vạn vật mà không tranh danh lợi. So sánh ra, huy hiệu của đạo Vô Tình bọn họ thật sự là người nghe mà thương tâm, người gặp thì rơi lệ.

Hạ Lan Hi nhớ rõ đạo huấn của đạo viện Thái Thiện là "Nhật Hành Nhất Thiện(Mỗi ngày làm một việc tốt)". Năm ngoái lúc mới vừa vào học, y phụng mệnh của Giang viện trưởng đưa một ít sách cổ đến đạo viện Thái Thiện, mới bước vào cửa viện của đạo viện Thái Thiện đã bị mấy đệ tử của đạo Thái Thiện vây quanh.

Mọi người chen lấn giúp y chuyển sách, mời y uống trà, hỏi y gần đây đạo viện Vô Tình có chuyện gì khó giải quyết hay không, bọn họ có thể hỗ trợ xử lý vân vân và mây mây, Hạ Lan Hi bị bọn họ làm cho ngơ ngác. Sau đó y mới biết được, đệ tử của đạo viện Thái Thiện mỗi ngày có một bài tập cố định, chính là "Nhật Hành Nhất Thiện".

Khi đạo viện của mình không có việc gì làm, bọn họ sẽ đi đến đạo viện khác tìm; Đạo viện khác cũng không có, bọn họ liền xuống núi đi tìm. Các mỹ nhân của Đạo viện Hợp Hoan lợi dụng điểm này, không ít lần lừa gạt đệ tử của đạo viện Thái Thiện làm chân chạy việc cho bọn họ.

Tống Huyền Cơ nhìn huy hiệu suy nghĩ một lát, nói: "Nơi đây hẳn là lăng tẩm của Phù Tự Tiên Quân."

Hạ Lan Hi  Cửu Châu Sử tuy rằng học rất bình thường, nhưng cũng không đến mức không biết Phù Tự Tiên Quân.

Phù Tự Tiên Quân là một trong những người sáng lập Thái Hoa Tông, cũng là viện trưởng đời thứ nhất của đạo viện Thái Thiện. Hai ngàn năm trước, Phù Tự Tiên Quân đã từng có một trận đại chiến kinh thiên động địa với quỷ vương xông vào nhân gian gây sóng gió.

Hai người triền đấu năm ngày năm đêm, vô số thành trì sông núi bị san bằng thành bình địa. Cuối cùng, Phù Tự Tiên Quân bị trọng thương còn quỷ vương chẳng may thua trận, linh lực tan hết, hấp hối mà qua đời.

Nơi lăng tẩm của Phù Tự Tiên Quân vẫn luôn là tuyệt mật của Thái Hoa Tông, e rằng chỉ có viện trưởng của tứ đại đạo viện biết được bí mật này.

Vì sao Chúc Như Sương lại phát hiện nơi này, là trùng hợp, hay là có ẩn tình khác?

Hạ Lan Hi: "Không ngờ lăng tẩm của Phù Tự Tiên Quân lại chôn giấu ở sâu trong biển cát." Y còn tưởng rằng sẽ ở trong sông ngòi biển khơi chứ.

Tống Huyền Cơ: "Lăng tẩm không chỉ là nơi chôn xương Phù Tự Tiên Quân, còn là một nơi phong ấn bí ẩn."

Hạ Lan Hi: "Phong ấn vật gì."

Tống Huyền Cơ: "Hai ngàn năm trước, Phù Tự Tiên Quân từng đánh gãy một 'Chân' của quỷ vương."

"Ừ." Hạ Lan Hi trịnh trọng gật đầu, "Việc này ta cũng có nghe qua, quỷ vương là..." Y vốn muốn nói "Người què", lại cảm thấy hai chữ này không phù hợp với đạo Vô Tình, lời đến bên miệng liền cứng rắn đổi thành: "Một người thọt."

Vẻ mặt Tống Huyền Cơ hơi ngưng lại, chuyển hướng sang Hạ Lan Hi: "’Sừng’ của sừng rồng."

*脚(Chân) và 角(sừng) đồng âm với nhau.

Hạ Lan Hi: "..."

Tống Huyền Cơ: "Quỷ vương có huyết mạch của Chúc Long thượng cổ, cho nên đỉnh đầu có một đôi sừng rồng."

Hạ Lan Hi xấu hổ "Ồ" một tiếng, cái này y thật sự không biết.

"Hạ Lan Thời Vũ," Tống Huyền Cơ nhìn y, chậm rãi nói: "Rốt cuộc là ngươi đã học những gì trong lớp《Lịch Sử Cửu Châu》."

Hạ Lan Hi: "..."

Người trong đạo Vô Tình Đạo đều vô dục vô cầu không quan tâm đến hơn thua, người trời sinh tu đạo Vô Tình sao có thể mang thù như thế?

Hạ Lan Hi làm bộ không nghe thấy, như không có việc gì đẩy cửa đá, cửa đá không nhúc nhích tý nào: "Làm sao vào đây?" Đây chính là lăng tẩm của Phù Tự Tiên Quân, y không cảm thấy chỉ bằng thực lực trước mắt của mình và Tống Huyền Cơ có thể cậy mạnh xuất hiện kỳ tích.

Tống Huyền Cơ không lãng phí quá nhiều thời gian ở sự quê độ 《Lịch Sử Cửu Châu Sử 》của Hạ Lan Hi: " Nhật hành nhất thiện."

Hạ Lan Hi rất nhanh hiểu được. Phù Tự Tiên Quân là viện trưởng đời đầu của đạo viện Thái Thiện, muốn đi vào lăng tẩm của ông, cho dù không phải đệ tử của đạo viện Thái Thiện, cũng không thể đi ngược lại với ông.

Nếu nói mãng xà sa mạc bảo vệ lăng tẩm là thử thách đối với thực lực người tới, vậy cửa đá này chính là thăm dò đạo tâm của người đến. Y và Tống Huyền Cơ là hai hậu bối tu đạo Vô Tình, làm sao mới có thể đạt được sự công nhận tạm thời của Phù Tự Tiên Quân đây?

Hạ Lan Hi suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi trữ vật ra một đóa hoa nhỏ màu lam nhạt, một mực cung kính đặt ở trên bậc thang trước cửa đá.

Sau một khắc, hoa văn trên cửa đá tản mát ra ánh sáng nhu hòa, chớp tắt, lúc sáng lúc tối. Đóa hoa nhỏ màu lam đắm chìm trong ánh sáng nhạt, bóng hoa huyễn hóa thành hình dạng một cái chiếc chìa khóa, dần dần bay lên, chìm vào huy hiệu của đạo viện Thái Thiện.

Nương theo một trận tiếng động cổ xưa mà trang trọng, cửa đá chậm rãi mở ra.

Tống Huyền Cơ dẫn đầu tiến vào lăng tẩm, lại mãi không thấy Hạ Lan Hi đuổi theo. Hắn dừng bước nhìn lại, chỉ thấy Hạ Lan Hi cúi người nhặt đóa hoa lam nhỏ kia lên, nhẹ nhàng thổi bụi dính trên cánh hoa, sau đó lại bỏ vào trong túi trữ vật. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play