Ở Thái Hoa Tông tu hành có một cái lợi: cho dù ngày hôm trước xảy ra bao nhiêu chuyện chấn động lòng người, chỉ cần ngày thứ hai mặt trời vẫn mọc như thường, các đệ tử cũng phải đi học như thường lệ.
Sáng sớm trên cánh đồng tuyết, ánh nắng ban mai mờ mịt, khí lạnh tươi mát. Hai cánh cửa tiên xá đồng thời mở ra, Hạ Lan Hi bất ngờ không kịp phòng bị đụng mặt đạo hữu bên cạnh, thói quen một năm qua khiến y theo bản năng nghiêm cái mặt, vừa muốn lạnh nhạt gật đầu với đối phương, đột nhiên nhớ ra y và Tống Huyền Cơ đã từng song tu với nhau – y đã không cần phải giả bộ nữa!
Vì vậy, Hạ Lan Hi vui vẻ chào hỏi đạo hữu: “Tống Tầm, buổi sáng tốt lành?”
Tống Huyền Cơ khẽ gật đầu: “Chào buổi sáng.”
“Sao ngươi còn nói ít như vậy?” Hạ Lan Hi nói: “Không phải ngươi đã đồng ý sẽ nói dài dòng với ta rồi sao?”
Tống Huyền Cơ nhìn phía trước, đi về phía cửa chính đạo viện Vô Tình: “Yêu cầu của ngươi là ‘chủ động nói câu dài’.”
Để Tống Huyền Cơ có thể nhìn thấy mình, Hạ Lan Hi bước nhanh đi tới trước mặt hắn, đối mặt với Tống Huyền Cơ đi ngược lại: “Ý của ngươi là, ta nói “Buổi sáng tốt lành” trước, ngươi trả lời ta cũng không tính là chủ động? Hình như cũng có lý. Vậy ta không nói nữa, ngươi “chủ động” bắt chuyện với ta trước đi.”
Tống Huyền Cơ dừng bước, lẳng lặng nhìn Hạ Lan Hi. Thiếu niên tóc đen như mực, hai mắt sáng ngời, nụ cười rạng rỡ, là sắc thái lộng lẫy chói mắt duy nhất trong vùng băng giá này.
Giây lát sau, Tống Huyền Cơ cụp mắt xuống, liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay trái: “Đi đường cho tốt, phía sau ngươi có cái cây kìa.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT