Hạ Lan Hi vốn định ở nhà đến rằm tháng giêng mới quay về Thái Hoa Tông, nay do có chuyện đột xuất, năm mới mơi qua được một nửa y đã phải rời nhà sớm, bài tập còn chưa làm xong.
Để tranh thủ thời gian, Hạ Lan Hi nhét quần áo, vật dụng, sách vở lung tung vào túi trữ vật, cuối cùng cũng vô cùng có tính toán trươc mà lấy thêm một đống phù truyền tin.
Đêm đã khuya, Hạ Lan phu nhân vẫn đang ngon giấc. Hạ Lan Hi không muốn đánh thức mẫu thân, chỉ để lại một phong thư. Sau khi tạm biệt đám người Giải Hoằng, y bất chấp bóng đêm rời khỏi nhà.
Hai thiếu niên áo trắng đi trên con đường vắng bóng người, mắt nhìn thẳng, ai cũng không nhìn đối phương quá nhiều, quả là không có tình người lạnh lùng như băng.
Hạ Lan Hi liếc mắt nhìn Tống Huyền Cơ, đối phương bước đi tĩnh lặng, lạnh lùng đoan chính, mặt không cảm xúc như được tạc từ băng sương.
Mình vốn tu đạo Vô Tình nên mới bị ép thanh tâm quả dục, nhưng Tống Huyền Cơ lại thật sự nhạt nhẽo, vô dục vô cầu.
Lại nói, đồng môn một năm, đây là lần đầu tiên y ở riêng với Tống Huyền Cơ. Ba người y, Tống Huyền Cơ, Chúc Như Sương tuy là đồng môn, nhưng cũng chẳng khác gì người dưng. Nếu nhất định phải nói, quan hệ giữa y và Chúc Như Sương miễn cưỡng cũng tạm được.
Chúc Như Sương dù sao cũng thỉnh thoảng chủ động nói chuyện với y, hôm y về nhà ăn tết, Chúc Như Sương thậm chí còn nói với y một câu "Năm sau gặp lại". Nếu Tống Huyền Cơ mà có ngày chủ động mở miệng với y, tám phần là bị đoạt xá, hai phần còn lại là tẩu hỏa nhập ma.
Hạ Lan Hi hiểu rõ đạo lý này, không thể không hỏi trước: "Chúc Như Sương ở đâu?"
Tống Huyền Cơ đáp: "Tây Châu."
Hạ Lan Hi: “Ngự kiếm?”
Tống Huyền Cơ: “Ừm.”
Hai người riêng phần mình triệu kiếm ra, đạp kiếm mà đi, hướng về phía tây trong ánh trăng.
Theo tông quy của Thái Hoa Tông, đệ tử sau nhập môn năm thứ hai mới có thể có kiếm bản mệnh. Bội kiếm của Hạ Lan Hi hiện tại chính là danh kiếm do Hạ Lan phu nhân đích thân lựa chọn, tên là【Tái Tinh Nguyệt】.
Tống Huyền Cơ không thích nhìn người, nhưng lại thích ngắm kiếm, lúc này ánh mắt cũng dừng trên 【Tái Tinh Nguyệt】lâu hơn.
Đây không thể nghi ngờ là một thanh kiếm tốt, toàn thân không trang trí quá nhiều, thân kiếm lại lưu chuyển ánh sao nhàn nhạt trong màn đêm, Hạ Lan Hi đứng ở trên đó, giống như một đám mây nhẹ lơ lửng trong dải ngân hà..
Tây Châu, còn được gọi là Sa Thành, cả thành trì bị bao bọc bởi những cồn cát mênh mông, mặt trời chói chang thiêu đốt mặt đấtquanh năm, ngay cả mùa đông cũng không ngoại lệ. Còn Kim Lăng nằm ở Trung Nguyên, khoảng cách giữa hai nơi dù ngự kiếm cũng phải mất một ngày.
Càng đến gần Tây Châu, mặt trời càng chói chang. Hạ Lan Hi và vị đạo hữu kiệm lời bay hơn nửa ngày, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, suy nghĩ dần bay xa. Quá nhàm chán, Hạ Lan Hi chỉ có thể dựa vào suy nghĩ trong đầu, giả thiết nếu y là một thường dân thì làm sao để trở thành người giàu nhất Kim Lăng để giết thời gian.
Hạ Lan Hi vừa nghĩ ra cách y sẽ kiếm được một khoản lớn bằng cách mở tiệm vải, tiếp nhận may đồng phục cho Thái Hoa Tông thì Tây Châu đã hiện ra trước mắt.
Lúc này trời đã tối, sau khi hai người hạ xuống, Hạ Lan Hi đề nghị tìm một khách điếm để nghỉ ngơi trước, ngày mai sẽ đi tìm Chúc Như Sương, Tống Huyền Cơ đáp một tiếng được.
Đêm khuya, Hạ Lan Hi ngồi trước bàn, nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó lấy từ trong túi trữ vật ra một quyển 《Cửu Châu Thắng Lãm》.
Đệ tử Thái Hoa Tông cần phải học rất nhiều môn, Hạ Lan Hi nhập học chưa được một năm, đã tu luyện hơn mười môn. Trong đó, môn y căm ghét nhất không ai hơn được chỉ có thể học được bằng cách nhớ 《Lịch Sử Cửu Châu》.
Khi ở Thái Hoa Tông, mỗi khi đến tiết 《Lịch Sử Cửu Châu》, chỉ cần lão sư nói được năm câu, y nhất định sẽ bắt đầu như đi vào cõi thần tiên. 《 Cửu Châu Thắng Lãm 》 là một nhánh của《 Lịch Sử Cửu Châu 》, chủ yếu nói về biến hóa địa hình qua từng thời đại của toàn bộ Cửu Châu, chỉ riêng một đống địa danh rậm rạp khó nhớ kia khi thoáng nhìn qua là đã có thể khiến Hạ Lan Hi hoa mắt chóng mặt rồi.
Hạ Lan Hi mở《 Cửu Châu Thắng Lãm 》 nghiêng bút suy tư, từ tâm bình khí hòa đến hai mắt mê mang, lại đến ném bút nằm sấp trên bàn, cuối cùng nhắm mắt giả chết, tổng cộng cũng chỉ dùng thời gian nửa nén hương.
Ngay khi y đang cực lực áp chế ý muốn xé sách nổi điên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai y: "Hi Nhi?"
Hạ Lan Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, rút ra một tấm phù Truyền Âm ngàn dặm, vội vã rời khỏi phòng, tìm được một góc khuất không người: "Mẫu thân?"
"Ài." Hạ Lan phu nhân oán trách, "Sao con không nói tiếng nào đã đi rồi? Không phải đã nói mùng bảy tháng giêng phải tế tổ sao."
‘’Tông môn có việc phải làm, con có cách nào chứ.” Vừa nghe thấy được giọng của mẹ ruột, Hạ Lan Hi chợt bộc phát bi ai: “Mẹ ơi, mẹ tưởng con muốn rời nhà nhanh như vậy sao? Đạo hữu của con một ngày mười hai canh giờ chỉ nói với con bốn chữ - Bốn chữ đấy mẹ ơi, trong đó còn bao gồm một chữ “Ừm” và một chữ “Được”! Mẹ có thể tưởng tượng tỷ muội cùng đi ngắm hoa dạo phố với mẹ một ngày chỉ nói với mẹ bốn chữ không?”
Hạ Lan phu nhân xấu hổ: “Mẹ thật sự không thể đâu.”
‘’Cái này còn chưa tính, chuyện giống vậy thì con đã sớm quen rồi.” Hạ Lan Hi càng nói càng khó chịu, gần như khóc lóc kể lể: “Nhưng con và Tống Huyền Cơ vừa đi hết đường, vất vả lắm mới nhìn thấy được chút hơi người ở Tây Châu, con lại không thể đi ra ngoài nói chuyện với người khác. Mẹ biết vì sao không? Bởi vì con phải học bài nữa!”
Hạ Lan phu nhân nhịn không được bật cười: “Phụt ——”
Hạ Lan Hi đau khổ che mặt: “Tại sao nhất định phải bắt con học《Lịch Sử Cửu Châu》chứ... Con thật sự không có hứng thú đối với chuyện đã xảy ra mấy trăm ngàn năm trước, có thể bỏ qua cho con hay không...”
‘’Ôi chao, đây không phải con đường mà con đã chọn sao.” Hạ Lan phu nhân vừa đau lòng vừa buồn cười: “Trước khi nhập học, mẹ đã nói với con như thế nào? Đạo Vô Tình này, con muốn tu thì tu, không muốn tu thì không tu, dù cả đời của con chỉ làm một người bình thường tu vi thấp kém, thậm chí không có tu vi, vi nương cũng sẽ không ghét con đâu.”
Hạ Lan Hi căm giận nói: “Mẹ nói nghe dễ dàng quá.”
Đó chính là đạo viện Vô Tình của Thái Hoa Tông, là nơi tất cả tu sĩ tôn sùng, nếu y đã được chọn, há lại không tu?
Hạ Lan phu nhân an ủi con trai: "Nếu con quả thực không tu luyện nổi nữa, muốn nghỉ học cũng không phải không thể."
Hạ Lan Hi ngạc nhiên: "Mẹ, sao mẹ có thể xúi con nghỉ học chứ! Có người làm mẹ như mẹ sao?"
"Ài, không phải con không muốn tu đạo Vô Tình sao?"
"Con không muốn tu, nhưng con nhất định phải tu."
"Được được được, con cứ tu đi. Bằng hữu của con không nói chuyện với con, vi nương nói với con..."
Hạ Lan Hi trút ra một bụng khổ với Hạ Lan phu nhân, bực bội cả ngày tiêu tan, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều. Nhưng khi y trở về phòng, nhìn thấy Tống Huyền Cơ đang đứng trước bàn cúi đầu nhìn bài học của y, lập tức không thoải mái nổi nữa rồi.
Khuôn mặt Hạ Lan Hi lạnh lùng: "Không biết gõ cửa à?"
"Biết." Tống Huyền Cơ nhìn về phía cửa: "Nhưng ngươi đã đóng cửa sao?"
Hạ Lan Hi khựng lại. Hình như y ra ngoài hơi vội, không đóng cửa.
Cửa phòng mở toang, hiển nhiên là bị người vội vã mở ra, mà người của đạo Vô Tình làm việc xưa nay không nhanh không chậm, nếu không phải gặp phải chuyện trọng đại gì thì hiếm khi có thái độ vội vàng. Sau khi Tống Huyền Cơ nhìn thấy có lẽ là cho rằng y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này mới vào phòng xem xét.
Hạ Lan Hi đuối lý mím môi, dùng giọng điệu công việc nói: "Tìm ta có chuyện gì?"
Tống Huyền Cơ nói: "Viện trưởng truyền âm, buổi trưa ngày mai, có người đến tiếp ứng, hai chúng ta chỉ cần ở khách điếm chờ là được."
Hạ Lan Hi hỏi: "Ai vậy?"
Tống Huyền Cơ nói: "Viện trưởng không nói rõ."
Tốt lắm, quả nhiên không hổ danh Viện trưởng đại nhân ít nói tuyệt đối không nói nhiều của bọn họ.
Hạ Lan Hi gật đầu: "Ờ."
Trước kia khi nói chuyện với Tống Huyền Cơ, Tống Huyền Cơ đều nói xong chính sự rồi đi, tuyệt đối không ở lâu. Nhưng hôm nay, hắn lại suy tư một lát, lại mở miệng một lần nữa: "Hạ Lan Thời Vũ."
Tống Huyền Cơ chủ động khiến Hạ Lan Hi rất kinh ngạc, nhưng mặt ngoài chỉ không mặn không nhạt: "Nói."
"Ba trăm năm trước, Trường Tôn gia có thể nhảy vọt trở thành gia tộc lớn nhất Tây Châu, dựa vào là "Băng cứng", ngón taynhư bạch ngọc của Tống Huyền Cơ nhẹ nhàng gõ lên bài tập của y một chút, "Không phải ‘’Bánh rán’’ ."
Hạ Lan Hi: "?"
Cái gì? Không thể nào! Y có ấn tượng rất sâu, trong tiết học lịch sử Tây Châu, y hiếm khi không như lạc vào cõi thần tiên, thậm chí cố kiềm cơn buồn ngủ mà làm chú thích. Khi y nghe được lão sư nói Trưởng Tôn gia ở Tây Châu phát tài vì "Bánh rán", còn hơi kinh ngạc một chút, thầm nghĩ Trưởng Tôn gia này quả thực không đơn giản, lại có thể từ một cái xưởng bánh rán nhỏ phát triển thành một tộc lớn ở Tây Châu như bây giờ, chắc cái bánh kia ngon lắm.
"Thật sao." Hạ Lan Hi không kiêu ngạo không siểm nịnh, mây trôi nước chảy: "Đó là suy nghĩ của ngươi."
Tống Huyền Cơ quăng lại bốn chữ "Tự lật sách đi" rồi bỏ đi. Hạ Lan Hi nhanh chóng vọt tới bên cạnh bàn, vùi đầu lật sách xem.
Nhìn thấy "Gia tộc Trưởng Tôn lập nghiệp bằng băng cứng", Hạ Lan Hi hít thở không thông, yên lặng che lại khuôn mặt nóng lên vì xấu hổ.
*
Khách điếm mà Hạ Lan Hi tìm nơi ngủ trọ là một trong những nơi náo nhiệt nhất Tây Châu, khách vãng lai nối liền không dứt, phần lớn là thương nhân làm ăn, cũng không thiếu tu sĩ khắp nơi Cửu Châu đến Tây Châu du học.
Buổi trưa, trước sảnh khách điếm gần như không còn chỗ trống. Tiểu nhị khách điếm kiến thức rộng rãi, gương mặt tươi cười len lỏi giữa các vị khách, có thể nói là thuận buồm xuôi gió, mọi việc đều thuận lợi.
Tiểu nhị đang bưng rượu lên cho một vị khách đầy vẻ ưu sầu vì thi rớt Thái Hoa Tông bốn mươi năm, vô tình liếc thấy một bóng người ở cửa, trong lòng bỗng chấn động, vội vàng chạy nhanh: "Trưởng Tôn công tử tới rồi! Mời Trưởng Tôn công tử vào ạ!"
Người đến là một thiếu niên ăn mặc theo phong tục địa phương Tây Châu. Tây Châu khí hậu nóng bức, nam nhân phần lớn để tóc ngắn, thiếu niên cũng không ngoại lệ. Da của cậu ta hơi ngăm, mày kiếm mắt sáng, tư thế hiên ngang, tai trái đeo khuyên tai màu đỏ rực, cổ áo khoét rộng, để lộ một mảng ngực đồng màu cổ.
Tiểu nhị niềm nở đón người vào cửa: "Sao Trưởng Tôn công tử lại đích thân đến đây, có phải có gì căn dặn không ạ?"
Thiếu niên tóc ngắn tùy tiện ngồi phịch xuống: "Ta đến tìm người."
Tiểu nhị cúi người hỏi: "Dám hỏi công tử muốn tìm ai?"
"Ta tìm..." Thiếu niên tóc ngắn ngập ngừng, bất đắc dĩ thừa nhận: "Tìm hai đại mỹ nhân, đều mặc áo trắng, trên mặt không có biểu cảm gì, cả đám như người chết, trâm cài tóc của một người trong đó còn giống như cô nương."
Tiểu nhị cười cười: "Lúc ngài vừa nói đến hai mỹ nhân thì ta đã biết rồi." Tiểu nhị xoay người, chỉ lên lầu hai: "Có phải ngài đang tìm hai vị tiểu tiên trưởng kia không?"
Thiếu niên nhìn theo hướng tiểu nhị chỉ, vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lùng trên cao nhìn xuống giống y như đúc của Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ.
Người này tên là Trưởng Tôn Sách, tự Kinh Lược, là đạo hữu cùng tông nhưng khác viện của Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ.
Thái Hoa Tông có tổng cộng mười hai đạo viện, trong đó có bốn đạo viện là mạnh nhất. Bốn đạo viện này là đạo viện Vô Tình, đạo viện Hợp Hoan, đạo viện Thái Thiện và cuối cùng là đạo viện Hỗn Thiên——xếp hạng theo thứ tự.
Trưởng Tôn Kinh Lược và Hạ Lan Hi đều nhập môn vào Thái Hoa Tông cùng năm, chính là đệ tử ưu tú của đạo viện Hỗn Thiên.
Trước đêm qua, Hạ Lan Hi vẫn cho rằng tổ tiên nhà Trưởng Tôn Sách là bán bánh nướng, cho nên y luôn cảm thấy trên người Trưởng Tôn Sách có một chút khí chất ngốc nghếch của con nhà địa chủ.
Bây giờ hiểu lầm đã được hóa giải rồi, cơ mà y vẫn cảm thấy như vậy.