Tống Lưu Thư thuở thiếu thời vì muốn thu hút sự chú ý của Thẩm Nhứ Chi, quanh năm luôn dạo chơi bên bờ vực nhẫn nại của y. Khi đó Thẩm Nhứ Chi mới bước vào đạo Vô Tình không lâu, cảnh giới chưa đạt đến cảnh giới như bây giờ, tuy rằng sẽ không mở miệng cãi nhau với hắn, nhưng mỗi khi hắn đến gần thì trường kiếm lại rời khỏi vỏ.
Sau khi trưởng thành, cả hai đều có sự thay đổi. Tống Lưu Thư không còn cố ý trêu chọc Thẩm Nhứ Chi nữa, Thẩm Nhứ Chi cũng không còn động một chút là rút kiếm. Nhìn bề ngoài, hai người xem như nước sông không phạm nước giếng, nhưng thực chất lại là kẻ ở đầu sông người cuối sông.
Lần này, đã nhiều năm trôi qua, Tống Lưu Thư mới lại được trải nghiệm cảm giác bị Bắc Trạc Thiên Quyền kề sát vào yết hầu. Phải nói là, hắn bỗng dưng có chút hoài niệm.
Nếu là người khác bị Bắc Trạc Thiên Quyền chỉ thẳng vào mặt như vậy, e rằng đã sớm hồn bay phách lạc. Thế nhưng Tống Lưu Thư lại không hề nao núng, bởi vì hắn biết rõ, nếu Thẩm Nhứ Chi thực sự muốn lấy mạng hắn, thì ngay từ khi hắn đặt chân đến Thái Hoa Tông đã sớm về chầu trời, sao có thể sống yên ổn cho đến tận bây giờ.
"Lại thế nữa rồi, Thẩm Viện trưởng của ta." Ánh mắt Tống Lưu Thư chậm rãi di chuyển dọc theo thân kiếm, từ đầu ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Nhứ Chi cho đến đôi mắt lạnh như băng tuyết kia: "Sao ta lại chọc giận ngươi..."
Lời còn chưa dứt, Tống Lưu Thư bỗng chốc sững người.
Bởi vì lúc này, Thẩm Nhứ Chi đã tháo mũ che mặt xuống. Y đứng giữa đất trời tuyết trắng, sắc mặt trắng đến trong suốt, phảng phất như có thể nhìn thấy cả mạch máu ẩn hiện bên dưới làn da mỏng manh. Giữa hai đầu lông mày không có chút sinh khí nào, đôi mắt vốn trong veo như nước hồ thu nay lại tĩnh lặng đến đáng sợ, tựa như một vùng nước chết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT