Tuy rằng đã sớm đoán được Chúc Như Sương có khả năng cũng ẩn giấu bản tính giống như mình ở đạo viện Vô Tình, nhưng khi nghe đối phương chính miệng thừa nhận như vậy, Hạ Lan Hi vẫn buồn vui lẫn lộn, lòng đau xót đến choáng váng
Một năm rồi, y độc lai độc vãng ở Thái Hoa Tông, yên lặng ít nói ròng rã cả một năm rồi.
Khi ấy chưa ích cốc, đệ tử đạo viện khác kết bè kết bạn đi đến thiện phòng để ăn cơm, y lặng lẽ mang cơm về phòng ăn một mình.
Gặp bài tập khó giải quyết, y không tìm được ai hỏi hoặc thảo luận, chỉ có thể tự tra cứu sách cổ, từ từ tìm hiểu.
Lúc mới vào tông, y bị đạo hữu "sắc quỷ" củađạo viện Hợp Hoan làm phiền, y không thoải mái mắng chửi thì thôi, ngay cả một người đứng bên cạnh nghe y tâm sự cũng chẳng có, khiến y mười mấy tuổi còn phải nửa đêm dùng phù Truyền Âm tâm sự, kể khổ với mẫu thân.
Đủ loại chuyện cũ nghĩ lại mà đau cái lòng. Y đã quen với cuộc sống này, cũng đã mạnh đến mức không ai dám trêu chọc ở Thái Hoa Tông, hiện tại đột nhiên nói cho y biết, y vốn có thể kết giao bằng hữu ở đạo viện Vô Tình.
Y thật sự muốn khóc.
Chúc Như Sương lại không ngốc, thấy Hạ Lan Hi phản ứng lớn như vậy, lập tức hiểu ra, khó tin nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng…"
Hạ Lan Hi rưng rưng gật đầu: "Ta cũng vậy! Chúc Vân, ngươi... ngươi biết một năm qua ta làm sao vượt qua không?! Ngươi biết không!!!"
Nội tâm của Chúc Như Sương cũng rung động không kém Hạ Lan Hi, thậm chí còn nhiều hơn: "Nhưng mà ngươi… sao ngươi có thể giấu diếm như vậy? Ta vẫn cho rằng, người như ngươi và Tống Huyền Cơ mới là người được trời chọn của đạo Vô Tình, ta chỉ là lựa chọn cho đủ số thôi."
"Phải không?" Bị Chúc Như Sương nói như vậy, Hạ Lan Hi còn vui mừng: "Có lẽ là bởi ta quá biết giả vờ, lừa được ngươi đấy. Kỳ thật ta rất thích nói chuyện, ngươi có tin không, ta có thể nói đến bay cái miệng của Trưởng Tôn Sách luôn đó."
Chúc Như Sương không khỏi cười nhẹ một tiếng.
Lần đầu tiên Hạ Lan Hi thấy Chúc Như Sương cười như vậy, chỉ cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang: "Ta vẫn luôn muốn thân với các ngươi, trước khi nhập tông môn ta đã chuẩn bị quà cho các ngươi, lúc sinh thần của Tống Huyền Cơ, đêm hôm khuya khoắt ta thừa dịp hắn ngủ chạy tới đưa điểm tâm cho hắn, kết quả lại bị hắn nghĩ là ăn trộm đuổi theo đến tận mấy con phố... Ta muốn nói nhiều với các ngươi, nhưng các ngươi ai cũng lạnh lùng, ta sợ quấy rầy các ngươi, càng sợ các ngươi không để ý tới ta... Ta ta ta ta ta! Trong lòng ta khổ lắm luôn!"
Chúc Như Sương có chút thương xót nhìn Hạ Lan Hi, nói: "Tuy ta không ghét nói chuyện, nhưng cũng không phải rất thích nói, khi ở một mình cũng thấy thanh tĩnh tự tại. Dù vậy, trong đạo viện Vô Tình khó tránh khỏi cũng có lúc gian nan. Tâm tính ngươi hoạt bát như thế, một năm qua ngươi đã trải qua như thế nào..." Nói đến đây, Chúc Như Sương bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Trước đó ta nghe gia huynh nhắc tới, có y tu nổi tiếng ở Kim Lăng chủ động đến nhà khám bệnh —— là do ngươi sắp xếp sao?"
Hạ Lan Hi muốn giấu việc này đi, nhưng Chúc Như Sương thông minh như vậy, y tự biết không giấu được, theo bản năng "Ừm" một tiếng. "Ừm" xong lại giật mình, sao thế này, ta thế mà còn "Ừm" quen rồi?!
Hạ Lan Hi vội vàng đổi cách trả lời: "Ừm, là ta! Là ta!"
Nụ cười trên môi Chúc Như Sương hơi thu lại, hiện ra vẻ áy náy: "Ta có lỗi, trong một năm qua ta luôn không dùng bản tính để gặp mặt mọi người trong Thái Hoa Tông. Xin lỗi, Thời... Thời Vũ."
Hạ Lan Hi lần đầu nghe đạo hữu gọi mình như vậy, có chút ngại ngùng: "A, đừng đừng, ngươi xin lỗi cái gì. Ngươi nói vậy, ta cũng có lỗi với ngươi."
Vừa rồi Hạ Lan Hi chỉ nhất thời kích động trách Chúc Như Sương không nói cho y biết sớm hơn, nhưng bản thân y cũng đâu có khác gì. Hai người là đồng môn bấy lâu, ngày ngày gặp mặt, gần như là sớm tối ở bên nhau, nhưng cho đến hôm nay, Hạ Lan Hi mới phát hiện hóa ra Chúc Như Sương là người có nội tâm hòa nhã như vậy.
Bất chợt, y lại nghĩ đến Tống Huyền Cơ, sau đó đứng bật dậy.
Chúc Như Sương bị y dọa cho giật mình: "Sao vậy?"
Hạ Lan Hi biểu lộ nghiêm túc: "Chúc Vân, ngươi nói Tống Huyền Cơ có thể cũng giống như chúng ta, có một mặt không để người ngoài biết hay không?"
Chúc Như Sương nghĩ tới Tống Huyền Cơ ngày thường dường như độc lập lạnh lùng tựa như băng tuyết, im lặng một lát, nói: "Chắc là không nhỉ?"
Hạ Lan Hi vừa cúi đầu suy tư vừa đi tới đi lui trong phòng: "Không được, ta tò mò quá, ta nhất định phải tìm hiểu chuyện này."
Chúc Như Sương hơi trầm ngâm, đề nghị: "Hoặc là, ngươi có thể hỏi người nhà của Tống Huyền Cơ, trước khi hắn vào đạo viện Vô Tình là một người như thế nào."
"Nhưng Tống Huyền Cơ là người Cô Tô, ngoài hắn ra ta cũng không quen biết người Cô Tô khác." Trong đầu Hạ Lan Hi lóe lên một tia sáng, bước chân dừng lại: "Xem ra, đã đến lúc thể hiện ra nhân mạch lớn mạnh của ta ở trong Tam giới rồi."
Hạ Lan gia ở Kim Lăng, đừng nói là ở thành Kim Lăng, cho dù phóng mắt nhìn khắp Cửu Châu cũng là đại tộc số một số hai. Chúc Như Sương chờ mong nhìn Hạ Lan Hi lấy ra phù Truyền Âm, trong lòng đoán được mấy cái tên vang dội trong Cửu Châu, cũng không biết Hạ Lan Hi muốn tìm vị nào trong số đó.
Sau khi phù Truyền Âm có hiệu lực, một giọng nữ vang lên: "Tuân Nhi?"
Hạ Lan Hi: "Mẹ!"
Chúc Như Sương: "... À, được rồi."
Hạ Lan phu nhân: "Xảy ra chuyện gì, sao lại tìm mẹ vào giờ này?"
Hạ Lan Hi: "Mẹ, người có chơi với tỷ muội nào ở Cô Tô không? Con có chuyện cần người hỏi thăm giúp,gấp lắm, vô cùng khẩn cấp!"
Hạ Lan phu nhân: "À à?"
Sau khi bùa Truyền Âm cháy hết, Chúc Như Sương buồn cười nói: "Thời Vũ, sao ngươi lại gấp gáp như vậy, ngươi rất để ý bản tính của Tống Huyền Cơ sao?"
Hạ Lan Hi thoáng giật mình, hết sức thành thật nói: "Cũng không có để ý, chỉ để ý một tý mà thôi."
Chúc Như Sương gật đầu, nói: "Như vậy cũng tốt, nếu Tống Huyền Cơ không lạnh lùng cao ngạo như hắn biểu hiện ra, sau khi ta rời khỏi Thái Hoa Tông ít nhất ngươi còn có hắn làm bạn, ngươi cũng không đến mức lúc nào cũng lẻ loi một mình."
Hạ Lan Hi cau mày không vui: "Ta không hiểu, vì sao ngươi cứ cảm thấy mình nhất định sẽ bị đuổi học? Mọi chuyện đã được giải quyết, 【Quỷ Tướng Ngữ】cũng không mất, cho dù ngươi có thành thân với Lâm Đàm ở trong Phù Sinh Nhược Mộng, đó cũng chỉ là chuyện trong huyễn cảnh, không thể làm được, càng không tính là phá giới Vô Tình mà."
Chúc Như Sương ánh mắt tối sầm lại, như có nỗi khổ tâm khó tả: "Ta nói như vậy, tất nhiên là có nguyên do rồi."
Hạ Lan Hi nhất thời không biết nên an ủi hắn như thế nào: "Chúc Vân..."
Thấy Hạ Lan Hi tuột cảm xúc, Chúc Như Sương giữ vững tinh thần, cười nói: "Trước tiên không nói việc này nữa, thôi học hay không, chờ ta trở lại Thái Hoa Tông, Giang viện trưởng sẽ tự có định đoạt. Đúng rồi, Thời Vũ, ngươi làm xong bài tập chưa, có thể cho ta tham khảo【Cơ Quan Học】một chút không?"
...
Hạ Lan Hi và Chúc Như Sương kề gối trò chuyện một hồi lâu, Hạ Lan Hi hận không thể bù lại khoảng thời gian không được nói chuyện với đạo hữu cùng viện trong một năm qua.
Hai canh giờ trôi qua, mặc dù Chúc Như Sương không thống khổ cầu xin như Giải Hoằng, nhưng đã đến cảnh giới hai mắt vô thần, ý thức tan rã. Hạ Lan Hi cũng không muốn dày vò người ta như vậy, nhưng miệng y thật sự không khép lại được.
" Khi ở nhà trong Kim Lăng, tuy rằng có mẫu thân và đám Giải Hoằng thay phiên cùng y nói chuyện phiếm, nhưng dẫu sao những người đó cũng không phải là đệ tử của Thái Hoa Tông, rất nhiều chuyện đều không thể đồng cảm được. Chúc Như Sương thì không giống, hắn có thể hiểu được chính xác mỗi một điểm Hạ Lan Hi nói, ví dụ như 《Lịch Sử Cửu Châu》 nhàm chán đến cỡ nào, tại sao viện trưởng đạo viện Hợp Hoan luôn dùng loại ánh mắt kia nhìn bọn họ, mấy phòng ở trong đạo viện Vô Tình khi nào mới có thể sửa chữa một chút thì tốt rồi, trong một năm này có phải càng nhìn Tống Huyền Cơ càng thấy đẹp hay không……
Sau khi Chúc Như Sương thật sự nói không được nữa, hai người lại nói đến chính sự. Từ miệng của Chúc Như Sương trong, Hạ Lan Hi biết được cả quá trình tương đối hoàn chỉnh của chuyện【Quỷ Tướng Ngữ 】, gần giống như tám chín phần mười với suy đoán lúc trước của y
Huynh trưởng duy nhất của Chúc Như Sương bị bệnh nặng, mỗi ngày đều cần dùng thuốc mắc tiền để giữ mạng. Đệ tử của Thái Hoa Tông mỗi năm chỉ có thể về nhà một chuyến vào lúc tết, vì gom góp tiền thuốc cho huynh trưởng, Chúc Như Sương không về nhà, mà là đến Tây Châu, tiếp được lệnh treo thướng của Lâm gia ở Xích Chương Đường.
Lúc sau, Chúc Như Sương vào sa mạc, dựa vào manh mối mà Lâm gia cung cấp tìm được tung tích của Lâm Đàm.
‘Khi ta tìm thấy Lâm Đàm, hắn đã kiệt sức, hơi thở thoi thóp.” Chúc Như Sương uống một hớp trà lớn, nói: “Ta muốn dẫn hắn ra khỏi sa mạc, hắn lại khăng khăng nói mình bị mất một thứ rất quan trọng, trừ khi tìm về, nếu không nhất định sẽ không rời đi.”
Hạ Lan Hi: “Sau đó hắn cố ý dẫn ngươi đến lăng tẩm của Phù Tự tiên quân?”
Chúc Như Sương: "Đúng vậy. Ta nhớ lại, ta hẳn là chưa từng gặp qua tiểu công tử Lâm gia. Từ lần đầu gặp gỡ, ta đã... cùng đồng hành với 'nó'. 'Nó' biết mình không thể thông qua khảo nghiệm Phù Tự tiên quân thiết lập, cho nên nhất định phải tìm một đệ tử Thái Hoa Tông làm bạn với mình —— 'Nó' tìm được ta."
Lúc này Hạ Lan Hi không thể không cảm thán dụng tâm lương khổ của Phù Tự tiên quân. Đổi lại người khác, ước gì có thể thiết kế các loại dị thú hung mãnh cùng cơ quan yếu thuật gian nan hiểm trở có thể dễ dàng đưa người ta vào chỗ chết, nhưng Phù Tự tiên quân cuối cùng chỉ chú ý hai chữ "Thiện niệm". Cái này làm cho "nó" cho dù thần thông quảng đại bao nhiêu, thì cũng không thể dựa vào chính mình xâm nhập thần điện cuối cùng.
"Nhưng có một điểm ta nghĩ không thông lắm." Hạ Lan Hi gác cằm lên trên bàn, dáng vẻ hết sức tự nhiên thả lỏng: "Tống Huyền Cơ tất nhiên lợi hại, nhưng "nó" cũng không phải là không có lực khổ chiến, vì sao Tống Huyền Cơ vừa ra tay "nó" liền từ bỏ giãy dụa nhỉ?"
Chúc Như Sương ngẩn ra, lại nuốt nước miếng: "Ý của ngươi là?"
"Hình như 'nó' không ngại chúng ta mang 'Quỷ Tướng Ngữ' về Thái Hoa Tông." Hạ Lan Hi nói: "Hoặc là nói, 'nó' hy vọng chúng ta có thể mang 'Quỷ Tướng Ngữ' về Thái Hoa Tông."
Chúc Như Sương cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc đó: " Bọn thiên kiêu chi tử các ngươi ngàn năm qua vẫn là cái bộ mặt đáng ghét...' Nó dường như rất căm hận đệ tử Thái Hoa Tông. Nhưng đó chính là Thái Hoa Tông, Cửu Châu tam giới lại có ai có thể giương oai ở Thái Hoa Tông đây."
"Không nghĩ ra." Hạ Lan Hi vươn vai nói: "Nhưng ta đều có thể nghĩ được điểm ấy, Tống Huyền Cơ nhất định cũng nghĩ đến, chuyện sau đó hắn sẽ nói với Giang viện trưởng, sau đó các viện trưởng sẽ lo liệu!"
Hôm sau, là ngày đệ tử Thái Hoa Tông trở về tông môn. Theo kế hoạch, Hạ Lan Hi sẽ cùng hai đạo hữu ngự kiếm trở về, không ngờ Trưởng Tôn gia lại nhiệt tình tiếp đãi, không chỉ sai người đưa đến không ít đặc sản Tây Châu, còn mang cả thuyền tiên mà thường ngày Trưởng Tôn gia dùng để nâng cao khí thế đến.
Thuyền tiên của Trưởng Tôn gia cũng không khác biệt lắm so với thuyền hoa của giới thương nhân Kim Lăng, chỉ là có phần thô kệch hơn. Không có chạm khắc tinh xảo và lụa là dát vàng, tổng cộng có hai tầng, huy hiệu Trưởng Tôn gia tung bay trong gió, thể hiện khí thế oai phong.
Trưởng Tôn Sách đã khoác lên bộ đồng phục đen vàng của đạo viện Hỗn Thiên: "Mời đạo hữu lên thuyền."
Ba người đạo Vô Tình đứng sóng vai, áo trắng như tuyết, sắc mặt lạnh băng, không nhúc nhích.
Chúc Như Sương: " Không có việc gì mà tỏ ra ân cần."
Hạ Lan Hi: " Không phải lừa đảo tức là đạo chích."
Trưởng Tôn Sách: "..." Hắn nên mang theo nước ớt nói nhiều bên người, không có chuyện gì thì lấy ra cho ba người đẹp đạo Vô Tình Đạo ngửi một chút mới được.
Tống Huyền Cơ: "Có chuyện gì?"
Hạ Lan Hi không kìm được chen vào: "Nói thẳng luôn đi."
Trưởng Tôn Sách hít một hơi, nói: "Lần này ta cũng giúp các ngươi không ít chuyện, các ngươi có nên báo đáp một chút không?"
Hạ Lan Hi: "Tống Huyền Cơ đã cho ngươi chép bài rồi còn gì."
"... Cái đó không tính!" Trưởng Tôn Sách xoa tay, kích động "Ta muốn các ngươi chân thành mời ta đến đạo viện Vô Tình chơi một ngày."
Hạ Lan Hi còn tưởng rằng Trường Tôn Sách muốn đưa ra đòi hỏi thứ gì quá mức, ai ngờ lại thế này? Nguyện vọng của huynh đệ này có phải là quá hèn mọn rồi không? Y nhìn thật sâu Trường Tôn Sách, xoay người bước lên thuyền tiên, ý vị sâu xa để lại ba chữ: “Đừng hối hận.”