Tiền đặt tiệc Phúc Lộc Trang cũng không phải toàn bộ.
Dung Chiêu là một người biết làm ăn, đương nhiên phải cân nhắc tâm trạng của khách hàng, yến tiệc cần phải chuẩn bị trước nguyên liệu nấu ăn, cho nên trong vòng một tháng tổ chức yến tiệc, tiền đặt cọc là sáu phần, còn lại bốn phần sau khi kết thúc sẽ thanh toán.
Hơn nữa chỉ đưa trước ba phần tiền đặt cọc, trong vòng một tháng chuẩn bị lại đưa thêm ba phần, yến hội kết thúc viên mãn mới thanh toán bốn phần cuối cùng.
Nói cách khác, mặc dù trong kinh có không ít người đặt tiệc, nhưng trên tay Dung Chiêu cũng chỉ thu được khoảng một vạn lượng.
Cách kỳ hạn ba tháng chỉ còn lại nửa tháng, đến lúc đó cô nhiều nhất có khoảng hai vạn lượng.
Mà cái này còn chưa bao gồm chi phí tổ chức yến tiệc và tiền chia cho Trương Trường Ngôn, Dung Vĩ tính sơ qua, đến kỳ hạn ba tháng, Dung Chiêu tạm thời không trả Trương Trường Ngôn thì nhiều nhất cũng chỉ cầm được một vạn lượng.
Nhưng cô có món nợ tám vạn lượng!
Dung Vĩ chờ Dung Chiêu cầu xin mình ra tay.
Nhưng động tác vung quạt của Dung Chiêu không hề hỗn loạn, giọng nói bình tĩnh: “Phụ thân yên tâm, không vội.”
Dung Vĩ: “...”
Yên tâm cái rắm, làm sao có thể không sốt ruột cho được?!
Ông hừ hừ: “Đến lúc đó ta cũng sẽ không giúp con!”
Dung Chiêu cười mà không nói.
Ai nói tiền phải trả?
Tiền trong túi tư bản, đã vào thì không có ra.
Dung Vĩ bị nhi nữ làm lơ càng mất hứng, hừ lạnh một tiếng: “Con cứ chờ đi, Trương thừa tướng kia là một lão hồ ly, tứ đại thân vương cũng không phải người hiền lành, con hôm nay đắc tội với bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay với con. Chờ con trả lại tiền cho tứ đại thân vương, chính là lúc bọn họ ra tay, cẩn thận bọn họ rút củi dưới đáy nồi.”
Dung Chiêu rốt cục nhìn về phía Dung Vĩ, lộ ra nụ cười: “Phụ thân, người đoán xem bọn họ sẽ rút củi dưới đáy nồi như thế nào?”
Dung Vĩ ngồi thẳng dậy: “Cái khác không đề cập tới, bọn họ nếu để cho người khác mô phỏng Phúc Lộc Trang, bắt chước rượu và thức ăn, việc kinh doanh của con sẽ không tiếp tục được nữa!”
“Hàng nhái” ở thời nào cũng đều là sát thương trí mạng cho “hàng chính hãng”.
Bọn họ cho dù làm không giống, nhưng bắt chước đại khái, lại giảm giá xuống, việc làm ăn của Dung Chiêu tuyệt đối sẽ bị ảnh hưởng.
Mà bọn họ là tứ đại thân vương quyền thế ngập trời, Dung Chiêu còn không có cách tìm bọn họ nói chuyện.
Còn không phải là rút củi dưới đáy nồi?
Dung Vĩ quả nhiên là một lão hồ ly, có thể đoán được mưu kế của tứ đại thân vương, nhưng đoán được là một chuyện, ứng đối lại là một chuyện khác.
Dung Chiêu cười càng thêm rực rỡ, mặt mày cong cong, nốt ruồi đỏ khẽ nhúc nhích: “Bọn họ sẽ cho người bắt chước rượu và thức ăn Phúc Lộc Trang sao? Vậy thì tốt quá, con rất chờ mong.”
Dung Vĩ: “????”
Nhi nữ chẳng lẽ bị kích thích ngốc luôn rồi?
Dung Vĩ còn muốn nói tiếp, Tiểu Thạch Đầu bên ngoài hạ giọng: “Vương gia, thế tử, phía trước có xa giá của hoàng tử.”
An Khánh Vương nhướng mày, bất chấp lập tức phân phó: “Tránh sang một bên, nhường đường.”
“Vâng.” Thạch Đầu đáp lời, bảo người đánh xe tấp vào lề.
Hôm nay xa phu là nam nhân trẻ tuổi cổ quái kia, xe ngựa hồi phủ quá nhiều, hắn “lấy công chuộc tội”, một lần nữa giành lại được quyền đánh xe.
Nghe vậy người đàn ông khẽ gật đầu, bình tĩnh đánh xe ngựa dừng lại ven đường.
An Khánh Vương vén rèm nhìn ra bên ngoài, rất nhanh thu rèm lại, thanh âm bình tĩnh: “Là Nhị hoàng tử.”
Tiên thái tử đã chết, nhị hoàng tử Bùi Tranh là người tuổi tác cao nhất, lại là con trai quý phi, thân phận rất tôn quý, có thể nói trước mắt là ứng viên sáng giá cho vị trí lập trữ, Vinh thân vương là người ủng hộ hắn.
Xe ngựa “lộc cộc” đi tới, cũng không dừng lại trực tiếp đi qua bên cạnh.
Dung Vĩ hạ giọng: “Nhị hoàng tử tâm tư rất sâu, An Khánh Vương phủ chúng ta đang lao đao, đã kết thù với Trương thừa tướng và tứ đại thân vương, hắn sẽ không dễ dàng lôi kéo chúng ta, chỉ tránh càng xa.”