Từ sau khi sóng ngầm trong triều bắt đầu khởi động, tứ đại thân vương liền không đối phó, Vinh thân vương, Nhạc thân vương, Lộc thân vương phân biệt ủng hộ ba vị hoàng tử, mà Du thân vương đứng ở bên Trương thừa tướng, là đảng trung gian.
Đã lâu rồi họ không ngồi cạnh nhau.
Dù sao cũng là huynh đệ, tuy nói có khúc mắc nhưng hiện tại đều là chủ nợ của thế tử An Khánh Vương, sau ồn ào trong kinh, bọn họ liền tụ cùng một chỗ.
Du thân vương nghiến răng nghiến lợi: “Dung Chiêu này đúng là có chút thủ đoạn, Phúc Lộc Trang thật sự phát triển rồi.”
Vinh thân vương sờ sờ cái bụng, nói một câu công đạo: “Yến hội Phúc Lộc Trang quả thật không tệ, những món ăn đêm qua làm cho người ta nhớ mãi không quên, ta bảo đầu bếp trong phủ mô phỏng làm theo, nhưng bọn hắn chưa ăn qua, căn bản làm không ra hương vị kia!”
Nhạc thân vương gật đầu đồng ý: “Yến hội gần nhất là khi nào? Bổn vương muốn dẫn đầu bếp nhà ta cùng đi, cho hắn nếm thử một chút, có lẽ có thể làm theo được. Pháo hoa kia mới là thứ rung động nhất, nhưng cũng khó mô phỏng nhất.”
Lộc thân vương: “Ta chỉ nhớ rượu nhà bọn họ, uống qua rượu Phúc Lộc Trang, hiện tại không uống được rượu khác, luôn cảm thấy không đủ vị.”
Hắn còn bẹp bẹp miệng.
Du thân vương: “???”
Hắn không hiểu, cất cao giọng: “Các ngươi thấy Phúc Lộc Trang ăn nên làm ra không tức giận sao?”
Nhạc thân vương gật đầu: “Tức giận, nhưng cũng không quá tức giận.”
Du thân vương không hiểu.
Vinh thân vương ánh mắt phức tạp giải thích: “Phúc Lộc Trang ăn nên làm ra, tiểu tử kia sẽ có tiền trả nợ, chúng ta mới có thể thuận lợi thu hồi hai vạn lượng bạc trắng, hai vạn lượng đó nha, há có thể tổn thất?”
Du thân vương hơi khựng lại, lập tức ánh mắt phức tạp.
Bốn người thật lâu không nói gì.
Có người đang muốn ăn, có người đang nhớ rượu, cũng có người nhớ cảnh sắc và màn trình diễn pháo hoa…
Lại một lát sau, Du thân vương cắn răng: “Hiện tại không làm gì, đợi đủ ba tháng lập tức đi lấy tiền. Chờ lấy lại tiền, ta nhất định phải cho tiểu tử kia một bài học, mối hận lừa gạt chúng ta trước đây không qua nhanh như vậy đâu.”
Điều này các thân vương khác đồng ý, nhao nhao gật đầu.
“Đúng, phải cho hắn một bài học lớn.”
“Bằng không cho người bắt chước đồ ăn và rượu ngon của Phúc Lộc Trang, đến lúc đó Phúc Lộc Trang cũng không còn đặc biệt nữa.”
“Biện pháp này tốt! Thậm chí còn có thể bắt chước Phúc Lộc Trang!”
“Ha ha ha, đến lúc đó nhất định làm cho tiểu tử kia khóc lóc thảm thiết.”...
Tứ đại thân vương cũng lặng lẽ mưu đồ bí mật, hạ quyết tâm kỳ hạn ba tháng vừa đến lập tức đòi tiền, đòi tiền xong sẽ hung hăng hãm hại Dung Chiêu một phen.
Mà lúc này, Dung Chiêu vừa mới kết thúc một ngày thu tiền, An Khánh Vương cũng ở đây.
Hai người ngồi xe ngựa từ Phúc Lộc Trang trở về vương phủ, thuận đường mang theo đám người lão vương phi cùng vương phi.
Đoàn người vài chiếc xe ngựa trùng trùng điệp điệp trở về.
Tạ Hồng vui vẻ ra mặt: “Mới một ngày đã có nhiều người đặt tiệc ở Phúc Lộc Trang như vậy, thu tiền mỏi cả tay, không nghĩ tới một thôn trang tổ chức yến tiệc lại có thể kiếm được tiền như thế.”
Dung Chiêu lắc quạt ngọc cốt, cười không nói.
Dung Vĩ cũng rất vui mừng, ông ôm ngân lượng phân phó: “Yến hội gần nhất là năm ngày sau, tiếp theo sẽ rất bận rộn, chờ Tuân đạo trưởng từ trong cung trở về, pháo hoa cũng phải gia tăng sản xuất, những người đó đặt nhiều pháo hoa như vậy, tuyệt đối không thể xảy ra sự cố.”
Tạ Hồng hưng phấn đáp: “Vâng!”
Dung Chiêu vẫn cười ung dung, thái độ bình tĩnh như trước, dường như không để một Phúc Lộc Trang và vô số ngân lượng vào mắt.
Dung Vĩ thấy bộ dạng này của nhi nữ, nhất thời không còn quá vui sướng.
Ông bỏ hộp đựng ngân lượng qua một bên, hừ lạnh nói: “Con cũng đừng quá đắc ý, Phúc Lộc Trang buôn bán không tệ, nhưng tiền thu được còn xa mới đủ trả nợ, con vẫn còn thiếu tám vạn lượng.”