Làm Sao Để Hòa Ly Với Thừa Tướng

Chương 1: Tình lang


2 tuần


Đây là giấc ngủ an ổn nhất của Khương Vu mấy ngày nay. Lúc nàng tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon, toàn bộ lo lắng sốt ruột bám lấy Khương Vu gần đây đột nhiên biến mất không còn.
Mùi hương an thần nàng quen thuộc bay quanh quẩn trong phòng.
"Phu nhân."
Bên cạnh vang lên âm thanh nhẹ nhàng trầm ổn lại mang theo tia kính cẩn, hoàn toàn không làm cho người khác có cảm giác nịnh nọt.
Khương Vu nhìn qua, nam tử vốn đang ngồi bên cửa sổ lúc này đã bước tới gần.
"Ngủ ngon không?"
Khương Vu từ trên ghế quý phi ngồi dậy.
Thật ra mà nói, đây không thể coi là hoàn cảnh tốt được. Ghế quý phi cứng rắn không thể so với chiếc giường mềm mại của nàng ở trong phủ. Tuy rằng gỗ hương khá quý giá nhưng chung quy vẫn không thể bằng loại gỗ nam thượng đẳng kia được.
Càng đừng nói tới nàng vẫn đang mặc nguyên bộ y phục đi ngủ, thậm chí là trang sức trên đầu cũng không tháo hết.
Nhưng tâm trạng lúc này của nàng lại vô cùng thoải mái.
Ít nhất là thoải mái hơn cái trạch viện to lớn lại lạnh lẽo kia.
Chẳng qua lát nữa nàng còn phải tới yến tiệc nên không thể tiếp tục ở lại thêm.
Lúc nàng hoàn hồn lại, nam tử đi đến trước mặt nàng đang thuận thế quỳ gối bên cạnh Khương Vu, nhẹ giọng hỏi: "Ăn chút gì đó được không? Có muốn ta tiếp tục xoa bóp cho người không?"
Mạc Dương Chu cực kỳ quy củ hỏi.
Tuy rằng trong mắt người ngoài, mối quan hệ giữa y và Khương Vu không thể nói là trong sạch, nhưng thực tế, nếu nàng không cho phép thì y cũng tuyệt không vượt quá.
Mà đây cũng là nguyên nhân Khương Vu chọn y.
Nàng lười biếng vươn tay qua ý cho phép y tiếp tục. Lúc này, Mạc Dương Chu mới nhẹ nhàng xoa bóp ấn huyệt cho nàng, lực đạo không lớn không nhỏ, vô cùng thoải mái.
"Thanh Dương công chúa đã sai người tới hỏi vài lần." Y vừa xoa bóp vừa nói chuyện với Khương Vu.
Khương Vu hưởng thụ giây phút thoải mái này, không hề có chút sốt ruột nào.
"Nếu như thật sự cấp bách thì nàng đã sớm xông vào đây rồi."
Lúc nói ra những lời này, nàng vẫn nhìn chằm chằm Mạc Dương Chu.
Mạc Dương Chu cũng không hề trẻ chút nào, mà Khương Vu thân là Thừa tướng phu nhân của Yến quốc lại càng không thể trực tiếp triệu gặp y. Vì vậy, nàng chỉ có thể thông qua Thanh Dương công chúa làm người trung gian.
Mà vị công chúa hoang đường, trai lơ thành đàn kia cũng không để ý tới chuyện làm thêm một việc phong lưu như này.
Công chúa quả thật không thèm để ý tới, nhưng lúc nghe thấy Mạc Dương Chu đã ba mươi mấy tuổi thì lại lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, nói: "Nếu ngươi đã dưỡng ngoại thất thì cũng nên nuôi người nào trẻ tuổi tươi tắn chút. Còn nếu không được nữa thì ta đưa vài người của ta cho người. Già như vậy..."
Đến lúc nhìn thấy Mạc Dương Chu, hai chữ 'không được' kia biến mất bên miệng, không thể thốt ra.
Thậm chí Thanh Dương còn uống liền một lúc hai ly trà để che giấu sự thất thố của bản thân. Nhưng đồng thời, từ đó về sau nàng ấy không còn đả động tới.
Tay của Mạc Dương Chu không hề giống với con người nhẹ nhàng điềm tĩnh của y mà lại cực kỳ thô giáp. Khương Vu đoán trước kia y đã chịu không ít khổ. Nhưng nàng chưa bao giờ hỏi tới, càng không cho người điều tra.
Dáng người của y kỳ thật rất cao, nhưng Mạc Dương Chu quỳ gối bên cạnh Khương Vu lại không tạo ra một chút cảm giác áp bách nào, càng không có cái gọi là hèn mọn.
Phảng phất bọn họ như một cặp phu thê chân chính, cho dù là y hầu hạ hay cúi đầu săn sóc Khương Vu đều là những hành động bình thường, làm người ta cảm thấy vốn dĩ là vậy.
Ý nghĩ này làm Khương Vu sững người lại một lát rồi rút tay lại.
"Ta phải đi rồi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play