Khi rời khỏi nhà Triệu Thúy Hoa, đã gần mười giờ tối.
Diệp Hoài Duệ mất một giờ lái xe về nhà, vừa về đến nơi thì đúng 11 giờ.
Từ xa lại vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Áp suất không khí rất thấp, những đám mây đen dày đặc đè nặng trên đầu, Diệp Hoài Duệ biết rằng trời sắp mưa.
Anh đậu xe trong sân, khóa xe lại, rồi quay lại để đóng cổng sắt lớn của khu vườn.
Lúc này, những giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống, chỉ trong chốc lát đã thành cơn mưa lớn.
Diệp Hoài Duệ chạy vội vào nhà, chỉ trong một phút, vai anh đã ướt sũng.
— Bịch!
— Rầm!
Sét chớp như rồng bay giữa bầu trời đêm, tiếng sấm vang rền.
Diệp Hoài Duệ thở phào, đưa tay ấn công tắc điện.
Không có phản ứng.
Diệp Hoài Duệ: “!!”
Trong một đêm sấm sét, mưa như trút nước này lại mất điện!
Không còn cách nào khác, Diệp Hoài Duệ chỉ có thể lấy điện thoại ra, sử dụng chức năng đèn pin để chiếu sáng.
Nếu là bình thường, giờ này Diệp Hoài Duệ đã lên lầu, về phòng, thay bộ quần áo ẩm ướt, rồi tắm nước lạnh, sau đó nằm xuống giường.
Tuy nhiên, tiếng sấm và cơn mưa này khiến anh nhớ lại trải nghiệm bốn ngày trước.
Hôm đó, cũng vào một ngày mưa bão như vậy, anh đã đối thoại với một “người vô hình” qua một chiếc bàn trong căn phòng kín.
Người “vô hình” ấy còn tự xưng là Ân Gia Minh.
Vì vậy, Diệp Hoài Duệ giơ điện thoại lên, mò mẫm mở cánh cửa bí mật của tủ cổ, cẩn thận leo xuống mười ba bậc thang, đến tầng hầm.
Diệp Hoài Duệ ấn công tắc điện trên tường.
Đèn không sáng, điện vẫn chưa đến.
Diệp Hoài Duệ giơ nguồn sáng duy nhất trong tay lên, vô thức lắc lư.
Trong giây tiếp theo, anh gần như đã sợ đến mức suýt ném điện thoại đi.
Bởi vì, ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, Diệp Hoài Duệ thấy rằng trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ dường như có một người ngồi! - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Diệp Hoài Duệ: “!!!”
Anh phản xạ một cách tự nhiên, nắm chặt điện thoại, chiếu sáng về phía chiếc ghế.
Không có gì cả.
Ghế trống rỗng, như thể ánh nhìn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Dù vậy, Diệp Hoài Duệ vẫn đổ mồ hôi lạnh.
Nỗi sợ hãi vô hình khiến anh muốn rút lui khỏi tầng hầm.
Nhưng đồng thời, một cảm giác hồi hộp và phấn khích không có lý do gần như ngay lập tức lấn át nỗi sợ hãi, tràn ngập trong đầu anh.
— Bịch!
— Bịch! Bịch! Bịch!
Diệp Hoài Duệ cảm thấy trái tim mình đập nhanh như điên, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Ân Gia Minh?”
Anh cố gắng làm cho giọng mình nghe bình tĩnh, nhưng âm cuối vẫn không thể kìm chế được sự run rẩy:
“Có phải là anh không?”
Diệp Hoài Duệ gọi vào không gian trống rỗng của tầng hầm.
[... Ma à?]
Một giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi đáp lời.
Diệp Hoài Duệ: “Á!!”
Lần này, anh thực sự không thể chịu đựng được, la lên.
[Đậu má! Cậu kêu cái gì vậy!]
Người đối diện dường như cũng bị dọa, phàn nàn bằng tiếng Kim Thành:
[Tôi gặp ma còn không kêu nữa! Cậu là ma mà lại la trước là sao?]
Diệp Hoài Duệ không đáp.
Anh đang giơ điện thoại, quay vòng quanh, dùng đèn pin chiếu vào từng góc tối của căn phòng, cố gắng tìm ra nguồn âm thanh.
Lý trí nói với anh rằng, vừa mới nhờ chuyên gia kiểm tra toàn bộ biệt thự từ trong ra ngoài, không có bất kỳ thiết bị nghe lén, camera giám sát hay microphone ẩn nào có thể ẩn nấp ở đây mà không bị phát hiện.
Tuy nhiên, việc Diệp Hoài Duệ thừa nhận rằng mình thực sự đã gặp ma, và lần này còn nghe thấy “ma” đang nói chuyện với mình, thật sự là một điều hoàn toàn không thể tin được!
[Này, ma ơi? Ma ơi?]
Giọng nói lạ lẫm vẫn tiếp tục:
[Cậu còn ở đó không? Nếu có thì nói gì đi!]
Giọng đàn ông rất dễ nghe, âm điệu êm ái, có chút khàn khàn, giọng điệu có phần bất cần, từ ngữ không được lịch sự nhưng không làm người khác khó chịu.
Diệp Hoài Duệ hít một hơi thật sâu, lại mở miệng xác nhận:
“Anh... là Ân Gia Minh?”
[Ha, cậu khá thú vị đấy!]
Nghe giọng nói, người đó dường như đã bị chọc cười.
[Rõ ràng là cậu đã gọi tôi trước, sao lại nghi ngờ thân phận của tôi?]
Người đó dừng lại một chút, rồi hỏi:
[Còn cậu, cậu là ai? Tôi có biết không?]
Hắn nghĩ một lát, rồi tự hỏi tự đáp:
[Cậu nói tiếng phổ thông rất tốt, chắc là từ trong nước về phải không? Sao lại bị kẹt trong tầng hầm này? Không phải là người buôn lậu đấy chứ?]
— Được rồi, dù hiện tại mình đang đối thoại với người hay ma, ít nhất có thể khẳng định, chắc chắn là một người nhiều chuyện!
Diệp Hoài Duệ trong lòng mắng thầm.
“Tôi tên là Diệp Hoài Duệ, Diệp là lá cây, Hoài là ôm ấp, Duệ là trí tuệ.”
Anh vừa nói, vừa nhúng tay vào cốc và viết tên mình lên bàn: "Có thấy không?”
[Ôi, thấy rồi.]
“Người vô hình” dường như cũng có thể thấy vết nước trên bàn, [Không tệ, lần này không chỉ viết được mà còn nói chuyện được nữa.] ( truyện trên app tyt )
Lúc này, Diệp Hoài Duệ nghe thấy một tiếng “cạch” rất nhẹ, như thể có vật kim loại nào đó va chạm.
Sau đó, đối phương im lặng hai giây, đột nhiên thở dài một hơi dài.
Diệp Hoài Duệ: “……”
— Khoan đã, âm thanh này nghe như đang hút thuốc nhỉ?
— Sao ma lại biết thở?
Là một pháp y, chỉ trong mấy câu vừa rồi, đã không khoa học đến mức khiến anh gần như muốn cosplay bức tranh “Tiếng thét”.
Diệp Hoài Duệ vẫn quyết định cố gắng lần nữa: "Ân Gia Minh, anh nghĩ tôi là ma à?”
[À, không phải sao?]
Giọng đối phương nghe có vẻ rất hiển nhiên:
[Tôi không thấy cậu, nhưng cậu có thể viết trên bàn, có thể nói chuyện với tôi, không phải ma thì là gì?]
Hắn dừng lại một chút, rồi nói một cách thân mật:
[Nhưng giờ tôi đã biết tên của cậu rồi, gọi cậu “ma” hình như không hay cho lắm… Hay là tôi gọi cậu là A Duệ nhé?]
Diệp Hoài Duệ nhíu mày.
Anh không quan tâm Ân Gia Minh gọi mình là “ma” hay “A Duệ”.
Điều anh quan tâm là, tình huống của Ân Gia Minh nghe có vẻ giống hệt mình.
Diệp Hoài Duệ cố gắng tìm hiểu tình huống của đối phương:
“Vậy xin anh hãy cho tôi biết, nơi anh đang ở đang là ban ngày hay ban đêm? Bây giờ là mấy giờ?”
[Tất nhiên là ban đêm rồi!]
Ân Gia Minh trả lời:
[Gần đến nửa đêm rồi, để tôi xem... đã 11 giờ 15 phút rồi.]
Diệp Hoài Duệ cúi đầu nhìn điện thoại—trên màn hình khóa sáng loáng “23:16”.
Anh lại hỏi:
“Bên anh là ngày mấy?”
[Câu hỏi này cậu đã hỏi lần trước rồi mà?]
Ân Gia Minh có vẻ hơi nghi hoặc, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời:
[Hôm nay là ngày 27, qua 45 phút sẽ sang ngày 28... Ôi!]
Người đó đột nhiên gọi to, rồi có một chuỗi âm thanh “đinh đinh” không rõ nguồn gốc.
Diệp Hoài Duệ vội hỏi: “Sao vậy?”
[Đậu má, vừa rồi đầu thuốc lá vô tình đốt vào tay!]
Ân Gia Minh bận rộn một lúc, rồi mới trả lời:
[Không sao, tôi đã dập tắt thuốc rồi... Vừa rồi chúng ta đang nói đến đâu nhỉ?]
Diệp Hoài Duệ: “!!”
Anh giơ điện thoại lên, chiếu sáng gần góc bàn, đôi mắt mở to, những gì định nói đều kẹt lại trong cổ họng, không thể phát ra một âm tiết nào.
Bởi vì anh kinh ngạc khi thấy, ở góc dưới bên phải của chiếc bàn cũ, tự nhiên xuất hiện một vết cháy đen sì.
Vết cháy hình tròn, đường kính khoảng tám milimet, không sâu, chỉ để lại một dấu ấn nông trên lớp sơn gỗ, nhìn có vẻ đã có một thời gian, viền ngoài vẫn còn màu đen, nhưng trung tâm đã phai thành màu xám nhạt.
Từ khi Diệp Hoài Duệ phát hiện ra căn phòng bí mật này, gần như hàng ngày đều đến đây ngồi một lúc, anh dám cam đoan với trí tuệ của mình và bằng tiến sĩ từ Đại học Pennsylvania, rằng trước khi cúi đầu, anh thật sự chưa bao giờ, chưa bao giờ, chưa bao giờ thấy vết cháy này!
[Này, A Duệ, sao cậu lại im lặng nữa rồi?]
Có lẽ vì Diệp Hoài Duệ im lặng quá lâu, Ân Gia Minh không nhịn được thúc giục:
[Cậu còn ở đó không? Nói gì đi!]
Diệp Hoài Duệ cố gắng véo mình một cái, để tự trấn tĩnh lại.
Anh hỏi: “... Anh... vừa rồi là đang dập tắt thuốc trên bàn đó?”
[Ừm.]
Ân Gia Minh trả lời:
[Ở đây quá tối, tôi không tìm thấy gạt tàn, lúc đó vội vàng nên đã dập lên bàn.]
Diệp Hoài Duệ: “……”
Trong lòng anh dâng lên một nghi ngờ không thể tưởng tượng nổi.
Suy nghĩ này kỳ quặc, quái dị, hoang đường, khó tin và không hợp logic, nhưng Diệp Hoài Duệ không thể không muốn xác minh.
“Lần trước anh nói, anh đang ở năm 1982 phải không?”
Diệp Hoài Duệ hỏi:
“Anh chắc chắn không?”
[Tất nhiên là chắc chắn rồi, năm 1982, năm Nhâm Tuất!]
Ân Gia Minh nghĩ Diệp Hoài Duệ là ma, mà ma thì dĩ nhiên đã chết, năm sống khác với mình thì thật là bình thường, vì vậy đùa giỡn nói:
[Còn cậu, bên cậu là năm nào?]
Hắn đã nghĩ sẽ nghe thấy con số nào đó trong quá khứ.
Tuy nhiên, Diệp Hoài Duệ hít một hơi thật sâu, rồi dùng tiếng phổ thông chuẩn xác để nói ra bốn con số:
“2, 0, 2, 1.”
Ân Gia Minh: [Cái gì?]
Hắn nghi ngờ mình có phải đang nghe nhầm, nếu không thì tiếng phổ thông kém đến mức không hiểu nổi cả số.
[Cậu nói lại lần nữa coi!!?]
“Tôi nói, tôi đang ở năm 2021.”
Diệp Hoài Duệ trả lời, giọng điệu kiên định:
“Ngày 27 tháng 7 năm 2021, rất nhanh sẽ đến ngày 28, cách anh đúng bốn mươi năm.”
[Không thể nào, cậu không đùa đấy chứ!?]
Diệp Hoài Duệ nghe thấy một tiếng “bịch” vang lên, dường như Ân Gia Minh trong sự bất ngờ đã đập tay lên bàn.
[Vậy chẳng phải tôi đã 62 tuổi rồi sao?]
Diệp Hoài Duệ gần như không thể nhịn cười trước sự chú ý lệch lạc của hắn.
Nhưng ngay giây tiếp theo, trái tim anh co thắt lại, một cảm giác khó tả tràn ngập trong lồng ngực.
Diệp Hoài Duệ biết, Ân Gia Minh thực sự không thể sống đến 62 tuổi.
Hắn thậm chí còn không sống thêm được hai tháng.
[Chờ đã! Cậu làm thế nào để chứng minh rằng bên cậu là năm 2021?]
Ân Gia Minh lại nói:
[Hơn nữa, một con ma 39 năm sau, tại sao lại xuất hiện trong phòng của tôi? Cậu có phải là từ máy thời gian của Doraemon quay về không?]
Diệp Hoài Duệ thực sự cũng rất muốn hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
“Vậy, tôi có một đề nghị...”
Anh suy nghĩ một chút, nói với Ân Gia Minh:
“Hay là chúng ta làm một thí nghiệm nhé?”
Anh chờ một lúc, không thấy đối phương trả lời.
“Ân Gia Minh?”
Diệp Hoài Duệ lại gọi.
Vẫn không có tiếng vọng lại.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa đã ngừng.
Họ lại mất liên lạc.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Hoài Duệ: 3000 chữ mà cũng bị mất kết nối, cái wifi gì mà tệ thế!