Ra khỏi bếp, Diệp Hoài Duệ theo Gia Nhi đến phòng của bà nội cô bé trước đây.
Nếu nói rằng cái chết của Giải Đông, Giải Nam và Timmy có một mức độ khả nghi nào đó, thì cái chết của bà Đỗ chắc chắn là điều bình thường và hợp lý nhất mà ai cũng có thể thấy. Gia Nhi cũng tin rằng bà nội mình đã ốm yếu lâu năm, rồi qua đời vì bệnh tình ngày càng trầm trọng.
Phòng của bà Đỗ nằm ở tầng hai. Nhìn vào cách bố trí và trang trí, có thể thấy rõ là đã được sắp đặt cẩn thận, hướng về phía nam, nơi có ánh sáng tốt, rộng rãi và thông thoáng. Giữa phòng có một bức màn tre, phân chia thành hai không gian: bên trong là nơi nghỉ ngơi của bệnh nhân, còn bên ngoài là nơi người giúp việc và người chăm sóc nghỉ ngơi.
“Thật xin lỗi.” Gia Nhi kéo bức màn ra, hơi áy náy nói với Diệp Hoài Duệ: “Sau khi bà nội mất, em không có sắp xếp lại di vật của bà…”
Cô bé dẫn Diệp Hoài Duệ vào trong phòng, dường như cảm thấy hành động của mình không đủ hiếu thảo, gương mặt cô bé hiện lên chút tội lỗi: “Nên giờ phần lớn vẫn giữ nguyên như trước.”
Diệp Hoài Duệ thực sự rất vui khi biết rằng Gia Nhi gần như không động đến đồ đạc trong phòng của bà Đỗ, nhưng anh không thể nói thẳng ra, chỉ khẽ gật đầu để thể hiện rằng mình đã hiểu.
Món đồ nổi bật nhất trong phòng là một chiếc giường điều dưỡng, có thể nâng cao đầu giường để bệnh nhân dễ dàng ở tư thế nửa ngồi. Hai bên có lan can, mỗi góc đều có một lỗ để gắn cột truyền dịch.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT