Sau khi trở về thạch thất, ở trên giường là những bóng người nằm la liệt với tư thế ngả nghiêng kỳ lạ, mắt họ sáng rực, chăm chú nhìn về phía cửa.
"Cuối cùng các ngươi cũng trở lại rồi... Ta sắp chết đói mất!" Cuồng Lãng Sinh suýt khóc, giọng đầy ai oán: "Du sư muội, muội quên để lại cho chúng ta mấy viên Tích Cốc Đan rồi."
Lúc này Du Ấu Du mới sực nhớ, trong khi ba người bọn họ mải mê ở thạch thất suốt gần hai ngày hai đêm, những người đồng đội của họ vẫn đang chờ đợi ở nhà.
Khải Nam Phong cau mày, nhìn thấy những cặp mắt đang đói khát của đồng đội, hắn không nhịn được mà thở dài: "Sao các ngươi không ra nhà ăn mà ăn trước?"
"Vì chúng ta muốn đợi các ngươi đi cùng." Ngự Nhã Dật vừa vuốt bụng của Đạp Tuyết, vừa nhận ra nó đã nhỏ đi đôi chút, không biết nên vui hay buồn: "Hơn nữa, các ngươi chẳng hề gửi truyền âm phù, chúng ta lo lắng không biết các ngươi có xảy ra chuyện gì hay không, nên chẳng dám đi đâu, sợ khi các ngươi cần cứu viện lại không thấy ai."
Du Ấu Du khựng lại một chút, cảm thấy áy náy: "Đã làm mọi người lo lắng, thật ra ba chúng ta bận chữa bệnh nên không để ý đến truyền âm phù..."
"Chữa bệnh?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play