Yêu tộc và Nhân tộc cách nhau rất xa, phàm nhân không thể nào đi bộ qua được khoảng cách dài dằng dặc ấy. Nếu các tu sĩ muốn đi đến lãnh thổ của đối phương, e rằng đi bộ cũng phải mất vài tháng, còn vân thuyền thông thường cũng cần bay hàng chục ngày.
Kiếm tu ra ngoài thường dựa vào kiếm, thuẫn tu thì dựa vào đôi chân. Vì thế, trong môn phái của họ, không ai sở hữu những chiếc vân thuyền lớn cả... hơn nữa, họ cũng chẳng nỡ bỏ tiền ra để mua món đồ xa xỉ như vậy.
Duy chỉ có một điều may mắn là ở Đông Cảnh còn có Đan Đỉnh Tông khiêm tốn, bình thường không phô trương, nhưng đến lúc cần thì lại lấy ra một chiếc vân thuyền lớn chỉ đứng sau Thiên Cung Vân Chu!
Trước khi lên đường, Mã trưởng lão đã căn dặn kỹ lưỡng, yêu cầu Du Ấu Du và đồng môn giữ gìn thứ này thật cẩn thận. Khi bị hỏi về giá trị của vân thuyền, Mã trưởng lão chỉ hừ lạnh rồi nói ra một con số kinh khủng.
Năm trăm vạn linh thạch! Mà đấy cũng là do Khúc Thanh Diệu cầu xin chưởng môn, người đã bỏ tiền túi ra nhờ Trân Bảo Các chế tạo riêng!
Nếu không phải lần này Đông Cảnh nhân dịp Đại Hội Tứ Cảnh mà được nở mày nở mặt thì có lẽ đám tu sĩ Đông Cảnh vốn luôn nghèo khó chẳng bao giờ dám mơ rằng Đan Đỉnh Tông lại có nhiều tiền đến thế.
"Ta biết ngay mà." Cuồng Lãng Sinh ngồi xếp bằng ở một góc boong thuyền, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ba tên đan tu bên cạnh: "Trước đó khi ở Vân Hoa Kiếm Phái, ta thấy kiếm tu cũng chẳng giàu có gì, nhà cửa trên đỉnh núi của họ cũng chẳng khác gì Thiên Thuẫn Môn chúng ta. Thế nhưng khi đến Đan Đỉnh Tông, bọn họ lại xa hoa đến mức dùng đại trận linh khí để làm núi nổi trên không, ngay cả linh thực trong thiện đường cũng được cung cấp vô hạn. Lúc đó ta đã biết ngay trong Tứ Cảnh, chỉ có chúng ta là nghèo nhất!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT