“Có vẻ Tây Cảnh không định vào sâu trong nữa.” Trương sư tỷ ngoái lại nhìn rồi nói.
Khương Uyên vẫn đi thẳng phía trước: “Họ không có y tu, lại thiếu người, tình trạng hiện tại chỉ đủ để săn dị thú ở ngoại vi. Gần như là rút khỏi cuộc đua năm nay rồi.”
“Còn Nam Cảnh thì sao?” Cuồng Lãng Sinh đột nhiên hỏi: “Nam Cảnh đâu rồi?”
“Chắc họ sợ chúng ta liên thủ với Tây Cảnh để truy sát họ nên đã chạy rất nhanh, còn cố gắng che giấu dấu vết và ẩn giấu khí tức. Bây giờ ta cũng không thể ngửi thấy họ ở đâu... Dù sao ta cũng không hiểu tại sao họ lại nghĩ chúng ta sẽ liên thủ với Tây Cảnh.” Gương mặt Du Ấu Du hiện lên vẻ vô cùng ngây thơ.
“Đúng là phiền phức, ta còn định cầm viên đá này đi tìm Ngự Nhã Dật, hỏi xem hắn trả bao nhiêu để chuộc lại.” Cuồng Lãng Sinh gãi đầu, lôi ra một viên đá tròn tinh xảo, khắc ký hiệu của Ngự Thú Tông, trên đó là một chữ "Ngự" lớn.
“…” Khương Uyên nhìn thoáng qua viên đá, rồi ánh mắt lập tức không rời khỏi nó, gương mặt như gặp quỷ: “Ngươi lấy cái này từ đâu ra?”
“Lúc nãy ngươi chở ta qua sông nhặt đá đó.” Cuồng Lãng Sinh tự hào đáp: “Ta thấy rõ Ngự Nhã Dật ném nó ra, người Nam Cảnh giàu có như vậy, ném viên đá nào ra cũng là bảo vật!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT