Edit: Phụng
Beta: Manerylin
Anh họ Thời Dư buộc chiếc thuyền nhỏ của Thời Dư vào thuyền đánh cá viễn dương của mình. Sử dụng đèn tín hiệu, anh họ phát đi tín hiệu để kéo chiếc thuyền nhỏ của Thời Dư lại gần. Thuyền nhỏ của anh lập tức được kéo theo và di chuyển cùng thuyền lớn. Thời Giải thay vì quay lại thuyền lớn của mình, anh họ đã buộc chiếc ca nô vào phía sau thuyền nhỏ của Thời Dư, rồi không chần chừ, nhảy lên thuyền của Thời Dư.
Nhiều năm đi biển khiến làn da của Thời Giải trở nên khỏe mạnh với màu đồng cổ. Anh họ mặc một chiếc áo lót cũ và quần xà lỏn, đôi dép lào màu vàng tươi, tóc hơi dài và được buộc lại bằng dây thun. Cả người anh họ tỏa ra mùi đặc trưng của biển cả. Dù không chăm chút ngoại hình, nhưng gien của dòng họ rất tốt, khiến Thời Giải nhìn vẫn có chút phong cách nghệ sĩ.
Thời Giải lấy hộp thuốc ra, châm một điếu, rồi mời Thời Dư một điếu, nhưng Thời Dư vội vàng lắc đầu: “Không cần, em không hút thuốc.”
Thời Giải ngồi xổm trên mép thuyền, cũng không bận tâm mà rút lại điếu thuốc, tự mình châm lửa rồi hút. Anh vừa rít một hơi, vừa hỏi: “A Dư, em đã ra đến tận vùng biển xa chưa? Xăng dự phòng cạn sạch rồi à?”
Thời Dư ngượng ngùng đáp: “Em chưa đến biển xa... Quên mang theo xăng dự phòng.”
Thời Giải cười một cách dễ chịu: “Lão già nhà anh cứ bảo em chắc chắn giỏi lắm, lần này chắc lật thuyền rồi hả? Nhưng cũng may là mới đến đoạn này thôi.”
Nơi này cách cảng không xa, nếu Thời Dư không gặp họ, thì chẳng mấy chốc cũng sẽ gặp được người khác. Những ngư dân thường xuất hiện ở cảng này phần lớn đều là họ hàng thân thích, giúp đỡ nhau là quy tắc truyền lại từ bao đời của ngư dân vùng biển. Suy cho cùng, con người không phải cá, ai có thể đảm bảo cả đời không gặp sự cố thả neo trên biển mà không cần ai giúp đỡ?
Thời Giải không đợi Thời Dư trả lời, liền nhanh chóng và thẳng thắn hỏi: “Thuyền thế nào rồi? Ngoài việc không chạy được, còn có chỗ nào không ổn không? Đều là người nhà, có vấn đề gì thì cứ nói thẳng.”
“Không có vấn đề gì!” Thời Dư đáp ngay: “Thuyền này tốt lắm! Dù sao cũng là thuyền mới, còn mang lại may mắn nữa. Lần này nếu không vì phải bỏ lại một tấm lưới, chắc em còn đang lo không biết làm sao mang hết chiến lợi phẩm về!”
"Lưới bị mất à? Chắc vướng phải đá ngầm rồi... Chuyện thường thôi, đừng lo quá." Thời Giải thuận miệng an ủi, lưới đánh cá mắc vào đá ngầm dưới đáy biển hoặc bị dòng hải lưu cuốn đi đâu mất là việc thường xảy ra. Nhưng anh họ lại tò mò về cá hơn: "Bắt được con gì không? Để anh xem nào."
“Cũng bắt được vài con.” Thời Dư có chút ngượng ngùng cười.
Thời Giải tỏ vẻ bình thản: “Ừ, chúng ta làm nghề này thì trông cả vào vận may thôi, hôm nay bắt nhiều, mai bắt ít là chuyện bình thường, đừng có… Trời ơi!!!!”
Anh nói đến đây thì thấy Thời Dư mở một tấm ván boong tàu, để lộ khoang chứa nước phía dưới. Bên trong khoang đầy cá, mà tất cả đều là những con lớn. Trừ một số loài chịu hạn ra, hầu như không có con nào dưới mười cân. Nổi bật nhất là một con cá mú sao xanh lớn, dài bằng cả cánh tay của một người trưởng thành, toàn thân màu nâu đỏ với những đốm xanh lam lấp lánh dưới ánh mặt trời, phản chiếu ánh sáng như huỳnh quang.
Điếu thuốc trong miệng Thời Giải suýt nữa rơi xuống: “Mẹ ơi… Hồi nhỏ em đã may mắn rồi, giờ còn hên hơn nữa? Bắt được cả con mú sao xanh to thế này?”
Mú sao xanh không phải là loài cá cực kỳ quý hiếm, nhưng ngư dân ít khi bắt được nó. Tên khoa học của nó là Plectropomus leopardus, thịt của nó rất béo và ngon, hiếm có, thường một con dài khoảng 20cm đã có thể bán được 1-2 trăm đồng ở vùng v en biển. Còn con của Thời Dư, dài gần bằng mức kỷ lục của loài này, khoảng 75 cm.
Thời Dư vẫn tiếp tục cười có phần thẹn thùng, nhưng trong lúc này, nụ cười của anh lại trông có phần... gượng gạo.
Thời Giải kéo nhẹ cổ Thời Dư, cười và ngỏ ý thương lượng: “A Dư, con cá mú sao xanh này em định xử lý thế nào? Bên tàu anh có một ông chủ rất mê loại này, đảm bảo giá cả sẽ làm em hài lòng. Cứ như vậy đi, cá trên thuyền e đừng vội mang lên bờ, để mấy đại gia mê cá trên thuyền anh chọn trước đã?”
Con mú sao xanh này vốn là do Thời Dư câu được, ban đầu cũng định đem đi bán. Một con cá nặng cả chục cân, mà anh chỉ có một mình, dù có mang về cho mèo ăn thì một con cá cũng đủ anh ăn cả ba ngày. Hơn nữa, trong khoang cá của anh, phần lớn những loài cá bình thường và rẻ tiền đã được anh ném cho hệ thống thu mua, chỉ để lại vài con giá trị thấp để che mắt thiên hạ. Nhưng với số cá quý hiếm này, việc đem ra bán trên thị trường là điều không thể tránh khỏi, và lời đề nghị của người anh họ thực sự giúp anh đỡ lo lắng.
Cuối cùng, vì cá không phải đưa lên bờ, dù có ai nghe đến chuyện này cũng chẳng mấy ai tin.
Thời Dư mừng rỡ nói: “Được rồi, anh nói trúng ý em rồi! Em đang lo đây! Cái thuyền nhỏ này của em không có khoang đông lạnh, nhiều cá như vậy nếu để trên thuyền thì tới khi mang lên bờ, vận chuyển đến chợ chắc sẽ chết không ít đâu!”
Nghe vậy, Thời Giải vỗ mạnh vào vai Thời Dư: “Tốt lắm, em trai! Yên tâm, tiền bạc sẽ không thiếu đâu!”
Dứt lời, Thời Giải cầm đèn ra hiệu dừng thuyền cho tàu đánh cá lớn, và con thuyền từ từ dừng lại. Anh họ nhanh chóng nhảy lên chiếc ca nô để trở lại thuyền lớn, rồi chỉ huy các thuyền viên cùng nhau kéo thuyền của Thời Dư lại gần. Hai con thuyền dựa sát vào nhau, rồi họ thả thang dây xuống, chuẩn bị cho công việc tiếp theo.
"Thời Dư, thu dọn chút đi, chờ anh một lát." Thời Giải nháy mắt với hắn, như một con báo mạnh mẽ, nhảy lên thang dây. Thời Dư mỉm cười, vẫy tay đáp lại, rồi quay người lấy chiếc lưới dùng để nuôi tôm cua trên thuyền, cùng với chiếc lưới, bỏ vào khoang nước của thuyền. Anh còn mở hết các nắp khoang thông nước ra, để lộ phía dưới những con cá mà anh đã đánh bắt được.
Không lâu sau, Thời Giải dẫn theo ba bốn người đàn ông nữa đến bên thuyền của Thời Dư. Mấy người đó tựa vào lan can, nhìn vào khoang thuyền đầy ắp cá lớn và đồng loạt thốt lên kinh ngạc: "Ghê thật!"
"Em trai của anh đúng là siêu giỏi!" một người trong số họ khen ngợi.
"Không phải đâu, em trai tôi vốn định giữ cá lại cho mình ăn, nhưng vì nghĩ đến mọi người trên thuyền, tôi khuyên mãi em ấy mới chịu chia một ít ra" Thời Giải cười lớn, "đã đi ra khơi một chuyến, chẳng lẽ không thưởng thức chút cá tươi ngon hay sao?"
"Cảm ơn nhiều nhé!" Mấy người cười vang, trong lòng đầy háo hức. Họ muốn lên thuyền Thời Dư để nhìn rõ hơn, nhưng thuyền của anh vốn nhỏ, khoang thông nước lại đang mở, chỉ một hai người lên thuyền là đã kín chỗ, nếu cả bọn cùng lên thì e rằng phải rất cẩn thận mới di chuyển được.
Thời Giải lại quay về thuyền Thời Dư, anh họ dùng chiếc lưới kéo lên một con cá trắm đen nặng hai cân từ khoang thông nước và nói: "Con cá trắm đen này, mọi người đều biết, lớn nhất cũng chỉ được đến mức này. Cá tươi sống, nếu đem biếu hay dùng đều rất có giá trị! Nếu muốn ăn ngay thì chỉ cần mang lên thuyền là có thể thưởng thức! Còn nếu muốn mang về nhà, tôi sẽ giúp các anh đông lạnh ngay và vận chuyển về tận nơi. Giá cả rẻ hơn ngoài thị trường một chút đấy!"
"Tôi ——!" Lập tức có người lên tiếng, Thời Giải hô to: "Còn ai muốn nữa không? Không thì tôi sẽ đưa cho anh Hoàng!"
"Đưa cho anh ta đi, anh ta chỉ thích món này thôi!" Có người trả lời.
"Ai! Được rồi!" Thời Giải không lên thuyền nữa, chỉ việc chuyển tay giơ lưới kéo về phía thuyền lớn bên cạnh. Con cá trắm đen vẫn còn vùng vẫy trong lưới. Người được gọi là anh Hoàng không chần chừ mà cầm ngay mang cá, nhấc nó lên và ném vào một cái tủ lạnh nhỏ: "Tí nữa anh em đừng ai về, ăn một bữa đã!"
"Không thành vấn đề!" Có người đáp lại cười vui vẻ.
Rất nhanh, toàn bộ cá chất lượng cao trên thuyền của Thời Dư đều đã được bán hết. Những người khác trên thuyền lớn tiếp tục hỏi mua thêm. Thời Giải từ ban đầu chỉ kêu ba bốn người, thực ra có một chút chiến thuật tâm lý: người khác chào mời thì không hấp dẫn, nhưng khi tự họ muốn mua thì mọi thứ lại hấp dẫn hơn hẳn! Quả nhiên, nhóm những người câu cá trên thuyền nghe được tin tức liền kéo đến, thậm chí còn gọi cả những người đang ngủ dậy để cùng đến xem.
Khi con mú sao xanh dài gần 1 mét xuất hiện, cả mặt biển vang lên tiếng reo hò. Đương nhiên, con cá này được bán với giá rất cao, gấp ba lần bình thường. Thậm chí với một người không thiếu tiền như Thời Dư, nghe giá cả đó cũng phải mừng rỡ, nhìn về phía người anh họ với ánh mắt thêm phần thân thiện.
Anh họ thật sự giỏi!
Sau khi bán hết cá, thuyền lớn lại khởi hành, đưa Thời Dư trở về bờ biển. Tại cảng, đã có những lái buôn chờ sẵn để thu mua hàng. Khi thấy thuyền lớn trở lại, không khí trở nên náo nhiệt. Thời Giải bận rộn, vừa phải chăm lo khách hàng trên thuyền vừa tiếp đón các lái buôn đến thu mua, công việc đến mức không có thời gian nghỉ.
Anh họ chỉ tay ra hiệu cho Thời Dư, ý là "Anh bận quá, không tiếp được!", Thời Dư gật đầu, thu thập số cá mình bắt được và bắt đầu trò chuyện với những tiểu thương ven đường, bán phần lớn số cá ra ngoài.
Cuối cùng Thời Dư giữ lại một ít cá để tự mình ăn và đem biếu thân thích bạn bè. Sau đó, anh nhanh chóng leo lên chiếc "Hoàng Ngư Xa" (BMW) của mình và lái xe về nhà.
Có lẽ do vừa lên bờ nên Thời Dư cảm thấy hơi mệt mỏi. Anh lái xe chậm hơn bình thường, và khi đến Thời gia thôn, không chần chừ, anh nhanh chóng lấy ra một ít cá biển và một túi tôm lớn, đem đến tặng ông Ba.
Lúc này trời vẫn còn sớm, chỉ khoảng 7 giờ. Ông Ba vừa mới nấu xong bữa sáng, thấy Thời Dư đến, ông liền kéo anh vào nhà mời ăn: "Nhìn bộ dạng của cháu là biết vừa từ thuyền về, chắc chưa ăn sáng phải không? Vào ăn một chút đã!"
"Không được đâu, không được đâu ạ, xe con còn ít cá, cần nhanh chóng về xử lý kẻo lát nữa bốc mùi." Thời Dư từ chối khéo, rồi đổ số cá biển và tôm sống từ túi lưới vào một cái thùng nhựa, khiến ông Ba không thể rời mắt khỏi những con cá biển nhảy nhót trước mặt: "Đã đến đây rồi, sao còn mang theo quà cáp làm gì?"
"Đây là để cảm ơn anh họ của cháu! Không liên quan gì đến ngài đâu! Thuyền của cháu bị hỏng, chính anh họ đã kéo cháu từ biển về." Thời Dư cười tươi rồi nói tiếp: "Chắc anh họ cũng sắp về rồi, ngài nấu thêm cháo cho ảnh nhé! Lần này anh họ chắc chắn kiếm được không ít đâu! Cháu thấy thuyền của ảnh chở đầy cá, đến mức nước còn bị đè ép xuống nửa thước!"
Phần lớn ngư dân đều tin vào việc mê tín, và việc mở biển đầu tiên trong năm luôn được coi là một sự khởi đầu quan trọng. Câu nói của Thời Dư ngụ ý rằng anh họ Thời Giải đã thành công lớn khi trở về từ chuyến biển. Nghe thế, ông Ba vui vẻ mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá! Tốt rồi!"
"Vâng, vậy cháu đi đây!" Thời Dư vẫy tay chào ông Ba, rồi nhanh chóng bước lên chiếc "Hoàng Ngư Xa" và trở về nhà.
Chạy được nửa đường, hệ thống bỗng nhiên thở dài nói: "Bạn à, bạn có phải đã quên tui rồi không?"
Thời Dư: "Hả?"
Hệ thống: "Tui vẫn còn ở trên thuyền."
Thời Dư: "Cậu không phải đang ở đây sao... Ôi trời, con mèo!"
Thời Dư mặt không hề đỏ, tim không hề đập nhanh, bình tĩnh nói: "Kệ đi, tui mệt lắm rồi. Cậu tự về đi, dù sao cậu cũng không phải là mèo thật mà —— hơn nữa, mèo quả quất (mèo vằn cam) chẳng đáng giá, không ai bắt cậu đâu. Cậu lại béo như vậy, vừa hay giảm cân đi."
Hệ thống: "…… Tuy rằng ta không phải con người, nhưng cậu thật đúng là đồ chó."
Thời Dư: "Những gì có ích cho thể chất và tinh thần, cậu làm sao có thể mắng tui được? Đây là vì lợi ích của cậu thôi."