Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 22


1 tuần

trướctiếp

Không được hai ngày, bưu kiện của anh cả và giường nhỏ của Ngưu Ngưu đều tới.

Giường nhỏ tới trước, Từ Hương Quyên xem còn vừa lòng, Chu Trình Ninh đi làm không ở nhà, Từ Hương Quyên đem giường gỗ nhỏ với cả chăn nhỏ đặt trong sân phơi phóng.

"Mẹ, con cũng muốn." Nghe thấy mẹ nói là cho Ngưu Ngưu, Qua Qua cũng muốn một cái.

"Qua Qua, con bây giờ là đứa bé lớn, nếu không muốn cùng một giường với ba mẹ, mẹ cho con một gian phòng riêng luôn, chờ về sau cũng sẽ có giường của mình...... Con xem cái giường này của em trai xem, Qua Qua con có thể bò vào sao? Hơn nữa đi xuống cũng rất phiền toái, y như nhốt trong lồng sắt vậy, mẹ là sợ Ngưu Ngưu té ngã mới làm cho Ngưu Ngưu."

Qua Qua giờ cũng là đứa bé lớn rồi, nếu Qua Qua muốn, cho con bé một cái phòng đơn nhỏ cũng không phải không được, rốt cuộc con lớn rồi, phải độc lập.

"Không muốn cái này, muốn phòng." Qua Qua bị lừa dối đi.

Mép giường của Ngưu Ngưu bị rào chắn chặn, rào chắn còn cao hơn giường ngủ của Từ Hương Quyên, Qua Qua muốn bò vào chắc chắn khó khăn.

Cái giường nhỏ này chính là cho Ngưu Ngưu không biết bò không biết đi, Ngưu Ngưu có người lớn bế bồng đương nhiên không thành vấn đề, Qua Qua tuy cũng muốn ba bế, nhưng bản thân bé có thuộc tính hiếu động, thích thoăn thoắt ngược xuôi, sau khi Qua Qua nghe mẹ nói tới lồng sắt thì càng nhìn càng thấy giống.

Không muốn lồng sắt, muốn phòng riêng cho chính mình.

Qua Qua muốn, Từ Hương Quyên liền dẫn con bé đi xem phòng, trong nhà có mấy gian phòng nhỏ, không ít, chỗ cô dẫn Qua Qua đi cũng là cái gian nhỏ Qua Qua ở sau khi đi học ở đời trước.

Lúc này gian nhỏ không có giường, "Có muốn gian này không? Nếu Qua Qua muốn thì về sau chính là phòng của Qua Qua."

Qua Qua rất vừa lòng, thật ra thì chỉ cần có phòng của chính mình bé đều rất vừa lòng, "Muốn gian này."

"Chờ chốc nữa mẹ xếp băng ghế nhỏ cùng ghế dựa vào cho con, giường thì giờ còn chưa có, chờ trong nhà mua xe, có chút tiền rồi lại làm giường cho con." Nói đến xe, Từ Hương Quyên nghĩ đến xe ba bánh, tuy rằng...... Nhưng mà......

Thôi bỏ đi, dù sao cũng là vì tiện cho trong nhà, cũng không biết có thể đạp về nhà hay không đâu.

Nếu xe ba bánh vẫn còn, không cần nghĩ nữa, chắc chắn không thể lên xe khách, chỉ có thể để nhà mình đạp về.

Lúc ba mẹ cô tuổi trẻ ấy, đi huyện thành là 3-4 giờ sáng thức dậy còn là đi bộ nữa, có xe ba bánh còn xem như tốt.

Nói xếp là xếp, Từ Hương Quyên đi lấy băng ghế nhỏ và ghế dựa, ghế dựa trong nhà không cao cũng chẳng thấp, băng ghế nhỏ thì chắc chắn là lùn, bây giờ dáng dấp Qua Qua còn nhỏ, có thể tự mình ngồi trên băng ghế nhỏ, lấy ghế dựa làm bàn được.

Chờ lại lớn chút nữa, ghế dựa không đủ, có thể làm cái bàn cho Qua Qua.

Qua Qua biết việc làm hiện tại là đã được mẹ đồng ý, "Mẹ tốt, con có thể bỏ đồ của mình vào không?"

Từ Hương Quyên: "Có thể, nhưng không thể bỏ sâu vào được."

Qua Qua tuy nhỏ, nhưng tính độc lập mạnh, không có mít ướt giống những đứa trẻ khác, cho nên cô còn xem như yên tâm.

"Mẹ tốt, con biết rồi!"

Qua Qua nói xong thì đi dọn đồ.

An bài phòng nhỏ cho Qua Qua xong, Từ Hương Quyên liền đi lo việc của mình, chăn giày quần áo, qua một mùa đông thật sự có thể bận chết người.

Lúc Chu Trình Ninh về, Qua Qua đã chờ ba ở cổng nhà.

"Ba! Phòng của con!" Qua Qua lôi kéo ba đi xem gian phòng mới của bé.

Chu Trình Ninh còn chưa biết đã phát sinh cái gì, liền đi theo con gái vào gian phòng nhỏ vẫn luôn để trống trong nhà.

"Qua Qua, đây là mẹ nói cho con à?"

"Ưm! Mẹ tốt nói đây là của con!" Qua Qua vui vẻ vì có phòng của mình lắm, dọn hết giày lại đây, tuy cũng chẳng có được mấy đôi.

Bé vốn đang muốn dọn quần áo, nhưng Từ Hương Quyên không cho, chỉ cho một chiếc áo khoác là đuổi đi rồi.

Áo khoác nhỏ thì Qua Qua còn xếp kỹ rồi để trên ghế, tuy là cô bạn nhỏ xếp không được chỉnh tề, nhưng có thể nhìn ra được là đã xếp.

"Qua Qua, mẹ làm giày mới cho con hả?"

Chu Trình Ninh nhìn thấy một loạt giày nhỏ để trong góc, liếc mắt một cái là thấy được đôi giày nhỏ không giống nhau.

Giày của con gái không nhiều lắm, cho nên anh đều nhớ rõ, ngày thường về nhà là thấy vợ khâu chăn hoặc là đan áo len, chưa từng thấy làm giày bao giờ.

Hẳn là ban ngày làm cho Qua Qua, không thể không nói, anh còn rất hâm mộ Qua Qua.

Qua Qua vẫn là phi thường bảo bối giày mới của bé, "Ưm! Giày mới! Mẹ tốt nói có thể làm giày ăn tết."

Bé phải đợi đến tết mới đeo.

"Qua Qua, mẹ đối tốt với con như vậy, về sau con cũng phải đối tốt với mẹ, biết chưa?"

"Biết."

"Rồi, chúng ta đi ăn cơm trước, tối Qua Qua có giúp mẹ làm việc hay không?" Chu Trình Ninh dắt Qua Qua đi rửa tay trước.

"Có! Rửa cá giúp mẹ!"

"Buổi tối có cá ăn, Qua Qua vui không nào?"

Qua Qua có vui không anh không biết, anh thì vui lắm.

Chiều nay Từ Hương Quyên được 2 con cá ruộng từ chỗ ba mẹ, ba mẹ có tổng cộng 5 con cá ruộng 3 con lớn 2 con nhỏ, Từ Hương Quyên chọn 2 con nhỏ, buổi tối kho tàu, con nhỏ dài cỡ chừng bàn tay cô.

Vịt muối có từ chỗ cô của A Ninh chưng nửa con rồi, nửa con khác trực tiếp cầm đi cho ba mẹ, ba mẹ cô nói là giữ đó trưa mai làm món ngon cho bọn họ ăn, cố ý điểm danh món xào cay, được thôi, nếu ba mẹ không sợ cay, thế thì cô liền xào cay thỏa mãn ba mẹ là được.

Cơm chiều có thêm một đĩa cải thìa và một tô canh đậu bắp, có thể nói là rất phong phú.

Chu Trình Ninh dẫn theo Qua Qua đi vào gian ngoài, nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú, "Quyên, hôm nay là ngày lành gì vậy? Vừa có cá lại có thịt, thịt này không giữ đến ăn tết sao?"

Cá nhỏ vừa nhìn là biết không phải mua, tám phần là vợ lấy về từ chỗ ba mẹ vợ, hai con cá nhỏ không có khả năng đặc biệt đi phơi khô giữ đến tết, vịt muối thì có thể giữ đến tết ăn, ăn tết có thể thêm một món thịt.

Từ Hương Quyên: "Không phải ngày lành gì hết, lại không phải có thể ăn thịt mỗi ngày, ăn bữa thịt dù sao cũng chỉ cho đỡ thèm, cá nhỏ này mới có 2 con, lười đi phóng sinh, em dứt khoát lấy về nấu luôn, anh nhanh nhanh ngồi xuống ăn cơm đi...... Vịt thì em chặt một nửa đưa bên ba mẹ em rồi, anh không có ý kiến chứ."

Cô giống như tiền trảm hậu tấu, có điều nói một tiếng thì ít nhất vẫn là tôn trọng ý kiến chồng cô.

Chu Trình Ninh làm sao có ý kiến, "Không có không có."

Từ Hương Quyên: "Lúc em cho ba mẹ em, nói là vịt muối của anh."

Chu Trình Ninh: "Không cần phải nói của anh, Quyên em nói là mua là được, ba mẹ nghe thấy là của anh có thể không chịu thu."

"Vì sao lại không cần nói là của ba? Người lớn không thể nói dối." Qua Qua nói chen vào.

Từ Hương Quyên gắp một đũa rau xanh cho Qua Qua, "Thịt đó, vì sao lại không chịu thu? Ba em còn rất vui đó, ngày mai còn gọi món bảo muốn ăn vịt muối...... Qua Qua ăn nhiều rau xanh vào, cho cao."

Rau xanh cho cao hoàn toàn chính là lừa Qua Qua ăn rau xanh, gần nhất Qua Qua càng ngày càng không yêu ăn rau xanh, cũng không thể chiều nó được.

Qua Qua: "Không muốn rau xanh, muốn thịt."

"Ăn hết rau xanh trong chén mới có thể ăn thịt, bằng không thì thịt cho ba ăn hết."

"Ba, ăn rau, cho cao." Qua Qua đẩy cái chén nhỏ của mình đến trước mặt Chu Trình Ninh."

Trên cơm có mấy cọng rau cải thìa luộc, chỉ cần là đồ ăn tự Từ Hương Quyên ăn thì cơ bản là bỏ ít dầu muối hoặc là không bỏ, nên hương vị tương đối nhạt nhẽo, ăn thì có thể ăn đó, nhưng đêm nay có thịt, Qua Qua liền không muốn ăn.

Từ Hương Quyên: "Ba con đã cao như vậy rồi còn cao cái gì nữa? Lại không ăn rau xanh nữa, Ngưu Ngưu đều phải cao hơn con."

Qua Qua: "Ngưu Ngưu không ăn rau xanh, Ngưu Ngưu không cao bằng con."

Ngưu Ngưu là đứa bé con, còn chưa biết ngồi đâu, chắc chắn không cao bằng con bé.

Ý tứ của Qua Qua là Ngưu Ngưu không ăn rau xanh, nên bé cũng không muốn ăn.

"Ngưu Ngưu còn chưa có mọc răng, chờ mọc răng rồi, mẹ cũng bắt Ngưu Ngưu ăn rau xanh."

Miệng của tiểu nha đầu nhanh nhẹn, ấy cũng là giống mẹ nó, hai mẹ con đối thoại, Chu Trình Ninh không ngăn được ý cười, gắp đi một gốc cải thìa trong chén Qua Qua, "Dư lại tự Qua Qua ăn hết nha."

Qua Qua vẫn chưa tranh luận bằng mẹ được, thấy ba gắp đi một gốc rau xanh rồi, vẫn là tự mình lấy chén về, bắt đầu ăn cơm.

Ăn cơm chiều xong, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu đã tỉnh đi dạo trong sân một chút.

Cơm chiều cô ăn không nhiều lắm, không đói là được, ngày thường sớm sẽ buông đũa, nếu Ngưu Ngưu tỉnh thì liền đi chăm Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu chưa tỉnh thì liền chờ một lớn một nhỏ ăn xong rồi lại rời bàn đến gian nhỏ cách vách phòng bếp lau chùi, không thể rời bàn trước á, Qua Qua lắm mưu ma chước quỷ, A Ninh lại là người mềm lòng, Qua Qua nói cái gì cũng đồng ý.

Ba mềm lòng, mẹ là người vững lòng, cứ thế nhìn chằm chằm cô bé ăn xong hết một bữa cơm.

Gian nhỏ cạnh bên phòng bếp vốn là để chất củi, nhưng củi thật nhiều quá không chất hết nổi, cô ngại quá nhỏ bèn dứt khoát để trống ra, đổi một cái phòng chất củi lớn chút, cái gian để trống ra đây cô lấy làm phòng tắm, vì để không ảnh hưởng hai cha con rửa chén rửa mặt, cô ăn xong đều là lau người ở đây, về phần ngày thường à, đều ở phòng bếp, phòng bếp thì tương đối tiện.

Đại đa số thời điểm Từ Hương Quyên sẽ rửa mặt xong rồi về buồng trong sớm hơn Chu Trình Ninh với Qua Qua, số ít cũng là vì Ngưu Ngưu tỉnh, cho Ngưu Ngưu ăn dỗ Ngưu Ngưu, thuận tiện bế Ngưu Ngưu đi dạo trong sân một chút.

"Quyên, rửa chén xong rồi, anh với Qua Qua cũng tắm xong... Anh bế Ngưu Ngưu cho, em đi tắm trước đi." Chu Trình Ninh xách Qua Qua vào buồng trong, đi ra nói chuyện với Từ Hương Quyên.

Vẫn là lần đầu tiên nghe ông chồng nhà mình chủ động muốn bế Ngưu Ngưu đó.

Không phải không muốn bế, Qua Qua không phải để anh bế không ít à, anh chỉ là cảm thấy Ngưu Ngưu quá nhỏ, lúc Qua Qua mới sinh ra ấy, anh cũng không dám bế, chỉ sợ sức quá lớn con sẽ khóc.

Mỗi lần Từ Hương Quyên để Chu Trình Ninh bế con, đều sẽ nói cho anh nên bế con như thế nào, lần này cũng giống vậy, thấy Ngưu Ngưu được ba bế không khóc nháo, cô mới yên tâm đi tắm rửa.

Cài then cửa phòng bếp lại, cửa sổ vốn dĩ đã dán báo rồi, nên lúc Từ Hương Quyên tắm rửa cũng chỉ phân thần chú ý thanh âm trong viện.

Ngưu Ngưu khóc lên cô chắc chắn có thể nghe thấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp