Buổi chiều lúc đi Chu Trình Ninh trước hết là dẫn Qua Qua đi rửa tay, nói với nội mình rằng lần sau có lẽ phải qua một hồi mới đến, bảo nội thời tiết lạnh chú ý giữ ấm nhiều vô, ông nội gật đầu đáp ứng.
Lúc cha con về nhà, Từ Hương Quyên đang khâu vỏ chăn, biết hai cha con về thì không phản ứng quá nhiều, tiếp tục làm chuyện của mình.
Qua Qua vào trong cổng viện liền hô to, "Mẹ!"
"Làm sao vậy? Kêu quác quác, đừng có bổ nhào lên chăn, dơ hầy." Chính Từ Hương Quyên đang ngồi dưới đất khâu vỏ chăn, trên mặt đất trải một cái chăn đơn cũ, thấy con gái trực tiếp nhào tới thì nói một câu, rồi thuận tiện đẩy nhóc con ra.
Qua Qua bị đẩy ra lại nhào tới.
Ngưu Ngưu đã ngủ rồi, cơ mà không bị chị gái kêu kêu gào gào đánh thức, còn ngủ trên giường.
Qua Qua vào buồng trong, tự giác nhỏ giọng xuống, rốt cuộc Ngưu Ngưu còn đang ngủ, mỗi lần Ngưu Ngưu tỉnh lại đều phải khóc, Ngưu Ngưu yêu khóc, "Mẹ, ba là thầy giáo, có rất nhiều người nghe lời ba."
Phải nói là Ngưu Ngưu lười nhất, mỗi ngày đều được mẹ bế, còn không biết đi không biết nói.
"Ừ, mẹ biết." Từ Hương Quyên có lệ mà đáp, cũng chẳng hứng thú gì với lời con gái nói.
Qua Qua: "Ba nghe lời mẹ, Qua Qua nghe lời ba, ba cũng nghe lời Qua Qua, nhưng mẹ không lời ba."
Mới 3 tuổi mà tư duy logic ngược lại còn rất rõ ràng.
Từ Hương Quyên thật lại nổi hứng thú rồi đây, "Như nào, nói chuyện thay ba con hả? Là ba bảo con con à?"
Chu Trình Ninh về phòng bếp trước để cất kỹ giỏ tre và chén đũa, mới vừa bước vào gian ngoài liền nghe thấy lời "đại nghịch bất đạo" như thế của Qua Qua, vội vàng phủi sạch chính mình, "Quyên, anh không có nói lời này với Qua Qua."
Từ Hương Quyên: "Ai biết anh có hay không chứ? Thế nào, cảm thấy em quản anh quá, không nghe lời anh nói, liền muốn xuống tay từ chỗ Qua Qua để tỏ vẻ bất mãn với em?"
Thật là tiểu nha đầu hại ba, "Không có, Qua Qua thật là nói bậy đó."
Từ Hương Quyên nghiêm trang nói, "Qua Qua nói không sai nha, A Ninh, có phải em thật quá cường thế hay không, trong nhà việc lớn việc nhỏ gì đều là em làm chủ, quá bất cận nhân tình, về sau nghe lời anh nói, ngươi chút xem anh muốn em làm cái gì, em nghe anh."
Qua Qua còn nhỏ tuổi đã biết nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, "Ba, đòi mẹ cho con kẹo, mỗi ngày 1 viên!"
Qua Qua sẽ oán giận mẹ với ông ngoại, ông ngoại đều phối hợp với bé nói là, tim mẹ là làm từ cục đá, tim ba là làm từ bông, đúng vậy!
Từ Hương Quyên: "Được thôi, chỉ cần ba nói, mẹ liền đồng ý cho Qua Qua ăn kẹo, mỗi ngày một viên."
Qua Qua: "Ba mau nói đi."
Chu Trình Ninh sao dám đáp ứng, "Qua Qua không được ăn kẹo, ăn kẹo hư mất răng, về sau phải rụng răng răng."
Cởi giày dẫm lên chăn đơn, không gian còn xem là lớn, anh liền ngồi phía sau Từ Hương Quyên, một cặp chân dài đặt hai bên Từ Hương Quyên, nửa vòng lấy cô.
Còn xem như thức thời, Từ Hương Quyên nói với Qua Qua, "Qua Qua, không được ăn kẹo, lại ăn thì răng liền rụng sạch, về sau mẹ nấu cơm con cũng ăn không vô."
Nói Qua Qua xong lại nói với ba Qua Qua, "Anh to con như vậy ngồi đằng sau em, vướng bận, mang theo Qua Qua vào sân đi, đừng thêm phiền cho em."
"Quyên, em nói nghe lời anh, vậy anh muốn ở đây, em phải nghe lời anh, anh bắt Qua Qua không được ăn kẹo rồi."
Nghe được lời này, nếu không phải Qua Qua ở đây, Từ Hương Quyên phải mắng anh to gan rồi, có điều vẫn là âm thầm nhéo một phát trên đùi anh.
Từ Hương Quyên: "Qua Qua con nghe thấy ba nói chưa, ba cũng không cho con ăn kẹo, nhân lúc còn sớm hết hi vọng đi."
"Ba hư!"
Từ Hương Quyên: "Đừng có ba hư, nhanh nhanh bò lên giường ngủ một giấc, hôm nay có buồn ngủ không?"
Qua Qua mỗi ngày đều phải ngủ một giấc trưa, hôm nay ở chỗ ông cố tám phần là không ngủ.
"Buồn ngủ, ngủ." Qua Qua rất phối hợp mà ngáp một cái, bò lên giường ngủ rồi.
"Đừng có đánh thức em trai, đánh thức em rồi, mẹ cho con chút sắc mặt mà xem đó." Thấy con gái bò lên giường, Từ Hương Quyên nói một tiếng.
Qua Qua chui vào ổ chăn ngủ, Từ Hương Quyên liền quay đầu nhìn ba nó, "Ngày nào cũng vậy, Qua Qua càng ngày càng kỳ cục, còn tốt là lớp dục hồng* chỗ chúng ta đã hủy đi sửa thành nhà trẻ, học kỳ sau liền đưa Qua Qua tới đó đi."
*: đây là lớp giáo dục trước cho trẻ em trước khi vào tiểu học, chỉ có một năm, nó là sản phẩm của vụ cách mạng văn hóa bên trung, sau này được sửa thành hệ thống nhà trẻ với các lớp kiểu mầm chồi lá như bên mình, nhưng đương nhiên, tên gọi khác nhau.
Vốn dĩ chỉ có lớp dục hồng, trấn bọn họ không thể cho đứa bé con 6 tháng vào nhà giữ trẻ như ở huyện thành được, cơ bản là giữ bên người mẹ mà chăm nom, lớp dục hồng chỉ có một năm, học một năm mới thi lên học tiểu học, thật chờ tới năm đó, phải chờ đến khi nào hả?
Trấn trên không có lớp dục hồng, nhà trẻ cũng mới thành lập, chế độ còn chưa hoàn thiện, quy định đối với trẻ đến học không phải rất rõ ràng, khi cô nói chuyện phiếm cũng có hỏi người ta rồi, trước mắt chính là phải học tròn 2 năm mới có thể học tiểu học, đa số cha mẹ cứ muốn tiết kiệm chút tiền, lúc này còn chưa cảm thấy học hành quan trọng cỡ nào, chỉ mong lăn lộn được cấp tiểu học, biết chữ là xong, Từ Hương Quyên lại không nghĩ thế, rốt cuộc chính cô có bằng cấp cao trung, hơn nữa ba nó còn là giáo viên nữa.
Từ Hương Quyên không muốn chờ con tới 4 tuổi đâu, tuổi này cũng có thể cho vào rồi, liền không cần đợi lâu thế, Qua Qua đặt ở bên người chính là chuyên môn tới chọc giận mình.
Về sau vào nhà trẻ rồi cũng có chuyện làm, mà không phải mỗi ngày bắt con sâu nhỏ cọng cỏ.
Chu Trình Ninh không nghe vào quá nhiều với vụ nhà trẻ, mà ghé vào bên tai Từ Hương Quyên nói nhỏ, "Ừ, Quyên, cái khác anh đều không yêu cầu, về sau em chăm sóc thân thể cho tốt chính là nghe lời anh nói, đừng quá mệt mỏi."
Từ Hương Quyên yên tâm mà nhai lời này của Chu Trình Ninh hai ba lần... Chồng cô đang nói lời âu yếm gì với cô sao?
"Em nào có vất vả mệt mỏi bằng anh, đi bộ đi làm, ở trường còn phải đứng mấy tiếng, vết chai trên chân cũng không biết dày cỡ nào, hơn nữa mấy anh làm giáo viên cũng có áp lực tâm lý... Anh cảm thấy em vất vả mệt mỏi, thì về sau giúp đỡ, làm trợ thủ cho em nhiều vô là được, anh còn có nghỉ đông với nghỉ hè để có thể hỗ trợ cho em, sang năm nghỉ hè đừng có đi làm đường xá nữa, đi theo em làm ăn nhỏ đi."
Làm giáo viên, đặc biệt là làm một giáo viên đi bộ đến trường còn phải đứng cả ngày, chắc chắn vất vả.
Cô trước kia cũng không cảm thấy gì, ông chồng trong nhà vóc dáng cao, khung xương lớn, mặc quần áo vào hình như cũng không nhìn ra, nhưng thật ra người gầy gò lắm.
Mấy năm nay đều đang làm đường cái, có đơn vị thi công chuyên môn, thôn dân phụ cận cũng có thể báo danh tham gia, một nửa là ý tứ, tiền công không nhiều lắm, một tháng mới 20 đồng, bao cơm trưa.
Mệt chết mệt sống, nghỉ hè trời còn nóng nữa, thật sự không phải nghèo đến nỗi có bữa nay không có bữa mai, trong nhà lại có không ít con cái, thì đều không quá nguyện ý đi.
Chu Trình Ninh không chịu nhàn rỗi được, cũng cảm thấy mình không thể rảnh rỗi, mỗi khi đến tháng nghỉ hè liền báo danh tham gia, lúc ấy Từ Hương Quyên chỉ cảm thấy cũng là một khoản thu nhập, còn bao cơm trưa, liền đồng ý cho chồng đi.
Giờ thì không thể được, có cái thể lực với thời gian này, không bằng đi làm chút làm ăn nhỏ với cô đi.
Cô nghĩ kỹ rồi, hai ba năm này cô ở nhà chăm con, chồng được nghỉ dài hạn đi bày quán làm chút việc làm ăn nhỏ, chồng cô không phải muốn mua xe ba bánh sao? Anh nghỉ liền không dùng tới được, thế thì có thể lấy làm cái xe đẩy cho cô làm buôn bán.
Chờ Ngưu Ngưu lên nhà trẻ rồi, cô cũng không tính toán làm ăn nhỏ nữa, tuy có lợi nhuận, nhưng quá vất vả, đến lúc đó liền đi tìm nhà xưởng đi làm đi, đời trước về sau cô còn là chủ nhiệm phân xưởng đó, bởi vì con cái đều có thể nuôi sống mình, nên về hưu trước đi ra ngoài chơi.
Đến nhà xưởng cũng không phải đi làm công nhân, nhà xưởng có chức vụ văn hóa a, bằng cấp cao trung hiện tại của cô, chỉ cần lơ đãng nhắc một câu rằng chồng làm giáo viên của trấn trên, nháy mắt là có thể móc nối cùng người làm công tác văn hóa mà, không phải sao?
"Quyên, em thật tốt." Chu Trình Ninh hôn một cái trên mặt Từ Hương Quyên, Từ Hương Quyên còn chưa kịp đỏ mặt đâu, anh lại đỏ mặt trước rồi.
Lá gan lớn lên, nhưng da mặt lại không dày lên theo.
Từ Hương Quyên: "Đừng có buồn nôn thế...... Hôm nay anh với Qua Qua không đụng phải ba mẹ anh, còn có Chu Tiểu Đệ Chu Tiểu Muội chứ."
Em trai em gái của Chu Trình Ninh, chính là tên Tiểu Đệ Tiểu Muội, đại danh đó, Từ Hương Quyên cảm thấy cái tên này lấy cũng thật đủ tùy ý.
Hôm nay Chu Trình Ninh vẫn là tương đối may mắn khi chưa gặp được ba mẹ với em trai em gái, "Không có."
Từ Hương Quyên: "Không có thì tốt, anh đó, còn không bằng đứa bé 3 tuổi như Qua Qua, chờ Qua Qua lại lớn thêm mấy tuổi, còn biết nói chuyện hơn người làm cha là anh đó."
Vợ nói cái gì chính là cái đó, "Ừ, anh không biết nói chuyện bằng Qua Qua."
Từ Hương Quyên phiền cái sức dính người này của anh, "Anh đừng ôm em, em đang khâu chăn, anh có thời gian thì thu quần áo ở ngoài vào đi, chăn thì lại phơi chút, thu quần áo xong thì đi vo gạo, nên nấu cơm chiều rồi."
"Còn sớm, chờ lát nữa lại đi, mới về từ chỗ nội xong, anh muốn ngồi nghỉ ngơi một lát."
"Tùy anh." Từ Hương Quyên tiếp tục việc trên tay.
Nói thật ra, sau một chuyến sinh bệnh rồi đi này của A Ninh nhà cô, cô chỉ muốn cuộc sống của anh trải qua thư thái chút, không nói cả đời trước của A Ninh, chỉ nói A Ninh lúc này cũng chịu khổ không ít, từ nhỏ đến lớn, qua ngày lành được mấy hôm?
Trên việc nhỏ có thể dựa vào anh thì liền dựa vào anh.
Chu Trình Ninh không biết mình đã bị vợ lấy tới so sánh với Qua Qua, hơn nữa ra được kết luận là còn không bớt lo bằng Qua Qua, lúc này đang nhìn vợ may vá đây.
Hai người vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, Chu Trình Ninh ngẫu nhiên sẽ khen Từ Hương Quyên vài câu, Từ Hương Quyên liền đáp lời, thuận tiện nói với anh, đại nam nhân anh đừng có đi chạm vào hộp kim chỉ của cô, có quần áo cần may vá cũng đừng tự mình làm, giao cho cô là được.
Ông anh này tay thô, xỏ kim chỉ tương đối phiền toái, hơn nữa cô cũng sợ chồng cô quên lấy kim xuống, lỡ đâm phải người thì làm sao đây?
Tóm lại chính là không yên tâm.